- Ầm, ầm! Tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại, mọi người đều quay đầu nhìn. - Có chuyện gì vậy? Sao quân đội lại vào thành, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì nữa?
- Tin tức ngươi chậm quá đi, ngay cả điều này cũng không biết. Đây là Duệ Tiễn Doanh tướng quân chiến thắng trở về, còn được đi cửa chính. Đãi ngộ này đã bao nhiêu năm rồi chưa từng có.
- Ta cũng nghe nói Phương Viêm lãnh đạo Duệ Tiễn Doanh giết chết một nhóm Mã Bang. Trên thực tế nhóm người này do Thiên Hải Đế Quốc khống chế. Giúp cho Minh Ngọc Hoàng Triếu chúng ta tranh đoạt một mỏ khoáng linh ngọc.
- Đâu chỉ có thế. Nghe nói hiện tại Phương tướng quân đã được hoàng đế phong chức tướng quân, hơn nữa còn cho phép mở rộng Duệ Tiễn Doanh. - Thì ra là thế. Phương Viêm này vốn là võ bảng nhãn, hiện tại đổi đời, không biết có cơ hội làm gì chủ Phương gia hay không!
- Ai biết, nhưng mà chuyện này cũng vui, các ngươi còn nhớ Phương Viêm từng bị Nhậm gia chủ cột vào cửa hay không? Ta nghe nói...
- Ta cũng biết chuyện này. Tiếng vó ngựa lớn dần, không ít người chỉ trỏ nghị luận. Phương Viêm cưỡi một con linh thú cấp tám lớn như sư tử, bốn vó bốc lên sương mù trắng dẫn đầu đội quân uy phong lẫm liệt tiến tới. Hôm nay rốt cuộc khải hoàn trở về, rốt cuộc được ngẩng cao đầu, cũng bù lại tiếc nuối không thể trở thành võ trạng nguyên năm đó.
Nên biết cửa chính không thể tùy ý mở ra. Mặc dù không được toàn thành vui vẻ đưa tiễn, hoặc toàn thể quan lại nghênh đón, nhưng mà cũng long trọng nhất trong những năm gần đây. Hơn nữa trước khi vào thành, hoàng đế đã duyệt tấu chương của hắn, cho phép mở rộng Duệ Tiễn Doanh, mọi việc đều trôi chảy. Phương Viêm vô cùng cao hứng. Đáng mừng hơn là lực lượng bản thân tăng mạnh, vượt qua tưởng tượng. Hắn ngẩng cao đầu trở lại Ngọc Kinh Thành, ý chí chiến đấu ngất trời.
Hắn muốn để người Phương gia, người Ngọc Kinh Thành thấy sự lợi hại của Phương Viêm hắn, có thù báo thù, có oán báo oán, mình ngang trời quật khởi, không ai có thể cản được mình.
- Kẻ nào dám cản đường đại quân, mau tránh ra mau... Đường phố rất lớn, mặc dù không có ai hô hoán, nhưng mà bất cứ ai nhìn thấy đại quân đi trên đường cũng phải nhường đường. Nhưng lúc này lại có mấy người đi lại phía trước, cũng không có ý tránh đường.
- Càn rỡ, các ngươi biết linh thú tọa giá của ai đây không? Cút ngay.
Đúng lúc này, trong cỗ linh thú tọa giá phía trước có một tiếng nữ nhân vang lên. - Quản là linh thú tọa giá của ai, Phương Viêm tướng quân chúng ta chiến thắng trở về. Đại quân phải vào cung nhận thưởng, kẻ nào cũng phải tránh đường. Đám binh sĩ đắc thắng trở về, tự nhiên kiêu ngạo.
- Phương Viêm? Hắn là cái thứ gì? Chẳng qua là con cháu Phương gia mà thôi, đại tiểu thư chúng ta chính là người thừa kế Phương gia. Bảo Phương Viêm lập tức đi xuống hành lễ, sau đó tránh đường. Đây chính là linh thú tọa giá của Phương Kỳ, tiểu nha hoàn bên cạnh thị kiêu ngạo nói.
- Càn rỡ, các ngươi... Đem... Tướng quân... Tên binh sĩ lên tiếng lúc trước nổi giận, bọn họ vừa mới đắc thắng trở về lại có người dám càn rỡ. Nhưng mà trong lòng hắn vẫn có chút kiêng kỵ, dù sao liên quan tới nội bộ Phương gia, hắn quay đầu lại nhìn Phương Viêm. - Hừ! Phương Viêm nhìn thoáng qua tên mở đường này, lạnh lùng nói: - Chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, lưu ngươi lại có tích sự gì. Đánh mất cả mặt mũi và uy phong của Duệ Tiễn Doanh chúng ta rồi. Tự ngươi kết thúc đi, ta sẽ chiếu cố người nhà của ngươi.
Tên sĩ quan kia biến sắc, tuy rằng Phương Viêm mới thống lĩnh Duệ Tiễn Doanh không lâu, nhưng thủ đoạn cực kỳ điên cuồng. Lần này bọn họ chiến thắng, hắn cũng có quân công, nhưng mà lại không nghĩ tới vì chút chuyện này mà lại mất mạng.
Hắn cười ảm đạm, hắn hiểu, mình đã đánh mất thể diện của Phương tướng quân, coi ngươi xui xẻo bị dấn vào chuyện này thật đáng chết. Mà nếu mình không chết chỉ sợ...
- Roẹt! Gã trực tiếp rút đao tự sát, cả người từ trên lưng ngựa rớt xuống. Trong nháy mắt, người xung quanh sợ ngây người, không ai nghĩ tới tình cảnh này.
- Người đâu! Hậu táng cho hắn, quân công tính cho người nhà hắn. Mặt khác bản tướng tự thưởng cho 10 vạn tiền ngọc. Nhớ kỹ, người Duệ Tiễn Doanh ta có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể làm mất thể diện của mình.
Lần này gã trở về là muốn đổi đời, cho nên gã không cho phép xảy ra vấn đề gì. Gã muốn cho người Ngọc Kinh Thành biết, gã không phải là Phương Viêm trước kia nữa, gã là Phương tướng quân, là chư hầu một phương thống lĩnh đại quân mấy chục vạn người. Hắn muốn cường thế quật khởi để tranh đoạt chức gia chủ Phương gia.
- Bốp, bốp... Trong linh thú tọa giá truyền tới tiếng vỗ tay, thanh âm Phương Kỳ vang lên: - Phương tướng quân thật là uy phong, quân quy nghiêm lắm!
- Đại tiểu thư! Bản tướng quân chiến thắng phụng mệnh đại biểu cho Duệ Tiễn Doanh trở về. Cho nên lúc này không thể ra mắt với đại tiểu thư, đợi về Phương gia nhất định bản tướng sẽ bù lại. Nhưng mà hôm nay tuân hoàng lệnh vào thành, xin đại tiểu thư nhượng đường. Phương Viêm miệng thì nói, nhưng mà vẫn ngồi chễm chệ trên linh thú tọa giá, cũng không có ý xuống.
- Phương Viêm thật uy phong nha, quả là lợi hại! - Có chuyện để xem rồi! - Xem ra chức vị gia chủ Phương gia sẽ có biến động. - Ta nghĩ Phương Viêm khẳng định sẽ đi báo thù, dù sao lúc trước hắn bị Nhậm Kiệt cho nếm không ít cay đắng.
- Phương Viêm, ngươi thật to gan... Tiểu nha đầu bên cạnh Phương Kỳ tức quá kêu lên, trước kia Phương Viêm ngay cả ả cũng phải khúm núm, vậy mà bây giờ dám ngỗ ngược với đại tiểu thư như thế, làm phản rồi.
- Tiểu Lộ, tên Phương tướng quân ngươi có thể gọi thẳng sao? Thật không biết lớn nhở, nể tình ngươi theo ta nhiều năm nên ta không giết ngươi. Trở về phạt viết 100 lần Nho gia Tôn Ti Thiên, học quy củ tôn ti cho đàng hoàng vào. Phương Kỳ cười lạnh, nếu như trước kia nàng đã giận đùng đùng rồi, nhưng mà bây giờ nàng lại lười để ý tới Phương Viêm nghĩ gì. Nàng chỉ mong mau chóng rời khỏi Ngọc Kinh Thành sớm gặp được Thiên ca.
Về phần Phương Viêm, hắn là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một con chó bệ hạ lợi dụng mà thôi, còn dám tranh đoạt với mình. Đúng là không biết trời cao đất rộng, cứ cho hắn lớn lối mấy ngày đi.
Nàng đoán tiếp sau hắn sẽ đi cắn Nhậm Kiệt, vậy cứ để cho bọn chúng cắn nhau đi, chẳng qua chỉ là một bầy kiến hôi, mình cần gì phải chấp nhặt với bọn họ. - Để cho Phương đại tướng quân của chúng ta uy phong ở dưới đất đi, chúng ta đi.
Phương Kỳ ra lệnh cho thủ hạ Lâm Thiên phái tới.
Ả vừa dứt lời, hai người hai bên tọa giá thi triển pháp thuật, âm phong khởi động, trực tiếp cuốn linh thú tọa giá bay lên. Hai đại cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh liên thủ trong nháy mắt kéo linh thú tọa giá bay lên không phải việc khó. Chẳng qua không bay được cao quá, chỉ lơ lửng hai ba thước trên đầu Phương Viêm mà đi.
- Trời ạ! Là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh! - Không ngờ lại gặp được Âm Dương Cảnh, một lần lại tới hai người, thật là lợi hại. - Đây là nội tình à, quá lợi hại! Người bình thường cả đời có mấy lần gặp được cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, cho dù nhìn họ bay qua cũng khó. Mà lúc này lại có tới hai đại cường giả siêu cấp dùng pháp lực nâng linh thú tọa giá bay đi. Không ít người nhìn vào mà sợ hãi than lên.
- Hừ! Phương Viêm cũng không ngẩng đầu nhìn, chỉ hừ một tiếng. Nếu là trước kia hắn nhìn thấy cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh có lẽ sẽ để ý một chút, dù sao đó cũng là cường giả siêu cấp, nhưng mà hiện tại hắn nắm Duệ Tiễn Doanh trong tay, trong Duệ Tiễn Doanh mặc dù không có cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, nhưng cũng có biện pháp đối phó với bọn họ.
Huống chi lần này hắn có thu hoạch cực lớn, chẳng những khiến cho một tên thủ hạ Duệ Tiễn Doanh của mình đột phá tới Âm Dương Cảnh mà còn chiêu mộ được hai gã Âm Dương Cảnh. Cộng thêm mình cũng đột phá, cho nên hắn cũng không lo lắng. Hắn nghĩ, chỉ cần thế lực mình tiếp tục tăng lên, thì mọi chuyện không thành vấn đề. Nhìn đám tục nhân nhìn thấy Âm Dương Cảnh mà như thấy tiên nhân kêu ầm lên. Phương Viêm thề với lòng, nhất định sẽ có một ngày mình đứng trên đỉnh phong.
Bất kể ra sao, hôm nay Phương Viêm cũng có cảm giác buồn phiền trong lòng tiêu đi không ít, nhưng mà dù sao vẫn còn, hắn phải đi tìm Nhậm Kiệt, hắn phải dẫm nát Nhậm Kiệt dưới chân.
Trước khi đại quân tiến vào Ngọc Kinh Thành, Phương Viêm có cảm giác ngạo nghễ, ngạo thị thiên địa.
- Hay quá, ăn từ từ thôi! - Oa, phiếu cơm lão đại, người xem, lúc nó ăn thật là đáng yêu.
- Sao nó lại nói được tiếng người, hơn nữa còn là tiếng con nít nữa? - Còn chưa đủ sao? Không sao, vẫn còn này. - Ngươi còn hỏi nữa, chẳng bao lâu sẽ trở thành Tề Thiên thứ hai thôi, ngươi cứ chơi với nó đi, ta đi dạo một chút.
Đánh chết Ngọc Tuyền đạo nhân, sau đó vùi đầu vào luyện chế dược phẩm, lại thử thuốc, tu luyện. Lâu ngày y cũng không biết tình huống những người bên ngoài ra sao. Mặc dù mình cho bọn họ phục dụng dược phẩm, lúc này chắc cũng khôi phục không xê xích lắm. Nhậm Kiệt muốn đi ra xem một chút.
Thấy mập mạp và con mèo màu đỏ chơi rất vui. Tiểu tử này mỗi lần được mập mạp dùng linh ngọc dụ dỗ thì nói một câu, nó cũng không phản ứng với mập mạp, nhưng mà gã vẫn không buông tha, rất quý mến nó.
Nhậm Kiệt luôn lưu ý, luôn quan sát, cho tới khi xác nhận nó không có uy hiếp với mập mạp cho nên mới đứng dậy dời đi.
- Ờ! Mập mạp đáp lời, lại chơi đùa với tiểu tử kia. Nhậm Kiệt cười khổ rời khỏi phòng, tới bây giờ hắn cũng không biết là tình huống gì. Trong máu tươi lục phẩm ngưng tụ ra còn có lực lượng Cổ Vương, phần lớn lực lượng dược phẩm trị liệu của Địa Viêm Chu Quả, dược phẩm luyện thể và một viên siêu cấp nửa bước yêu đan Thiên Yêu mà chỉ tạo ra được một tên tiểu tử như vậy. Điều này làm cho Nhậm Kiệt hết lời để nói.
Đã vậy nó còn biết nói tiếng người, lại còn giọng con trẻ, khiến cho người ta không biết nói gì. Nhậm Kiệt không biết làm thế nào đối mặt với nó.
- Ôi, cứ coi như vậy đi. Tiểu tử này không bình thường, chỉ mong nó không hại mình.
Dù tổn thất, tiêu hao nhiều hơn nữa, Nhậm Kiệt cũng không để ý. - Gia chủ, ta, ta có chuyện... Nhậm Kiệt vừa mới đi ra, hai tên thị vệ canh cửa ưỡn ngực thẳng lưng. Hiện tại đi theo Nhậm Kiệt là niềm kiêu ngạo của bọn họ. Thiết Tháp cũng cúi chào, chỉ là trong giọng có chút bối rối.
Thiết Tháp hiện tại là tiểu đội trưởng, giống như hai người Địa Thử, Tiểu Điểu mỗi người phụ trách một tổ, hôm nay lại là ngày hắn trực.