Tà Thiếu Dược Vương

Chương 250: Ôi, nữ nhân!




- Ô ô ô đói bụng... đói bụng! Đột nhiên, con mèo nhỏ màu đỏ trong bàn tay Nhậm Kiệt rất ủy khuất nằm xuống, lăn lộn gào khóc, tiềng khóc này còn lớn lên.

Lần này lập tức làm cho Nhậm Kiệt giật nảy mình! Mẹ kiếp! Tiểu tử đói ăn này muốn gì đây?

- Trời ạ! Phiếu cơm lão đại làm sao vậy? Đúng lúc này, đột nhiên ở xa xa truyền đến tiếng gào khoa trương của mập mạp, sau đó nhoáng một cái thân hình mập mạp đã đến gần phòng ngủ Nhậm Kiệt, kêu lên: - Phiếu cơm lão đại ở trong đó với ai vậy?

“Bịch” Mập mạp nói dứt lời đã vọt tới, trực tiếp đụng mở cửa phòng. Trên người nàng có ngọc bài của Nhậm Kiệt cho nàng, nên trận pháp bên trong căn phòng này sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với nàng, cho dù nàng trực tiếp xông vào, cũng không bị trận pháp công kích.

Chỉ là lúc Nhậm Kiệt đang tu luyện, mập mạp cũng tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi vào, vừa rồi bởi vì nghe bên trong phòng phiếu cơm lão đại có tiếng là lạ.

Mấy ngày nay nàng vẫn luôn thành thật ở bên ngoài luyện chế dược phẩm, gần đây có nhiều chuyện cần làm, nàng cũng bận rộn đến bể đầu sứt trán. Tuy nhiên vừa nghe trong phòng Nhậm Kiệt có vấn đề, nàng cái gì cũng bất kể liền vọt vào.

- Ái chà...

Mập mạp đột ngột xông vào, tiểu tử đói ăn kia vừa rồi còn đang lăn lộn trong bàn tay Nhậm Kiệt cũng lập tức dừng lại, cặp mắt híp của nó đột nhiên mở ra một chút, nhìn về phía mập mạp.

- Phiếu cơm lão đại! Đã xảy ra chuyện gì, ngươi tu luyện thế nào... mà lại chật vật như vậy, còn có, vừa rồi sao ta nghe có tiếng trẻ con đang khóc? Mập mạp vừa xồng xộc chạy vào, thấy tình huống của Nhậm Kiệt cũng rất là ngoài ý muốn, đồng thời kỳ quái nhìn chung quanh, vừa rồi mình tuyệt đối không có nghe lầm, mình nghe có tiếng trẻ con đang khóc, tiếng khóc rất lớn!

Bất quá lúc này sau khi nói xong, chính nàng cũng cảm thấy điều này có chút quá hoang đường, phiếu cơm lão đại nơi này làm sao có thể có trẻ con, nhưng vừa rồi rõ ràng mình không có nghe lầm.

- Chính là tên tiểu tử này náo loạn! Nhậm Kiệt nói, chỉ chỉ con mèo nhỏ màu đỏ trong bàn tay mình.

- A... Oa, oa, quá đẹp! Bộ lông màu đỏ thật dễ thương! Vừa mới sinh phải không? Phiếu cơm lão đại tìm đâu ra con mèo nhỏ vậy, có phải linh thú hay không, không giống như là linh miêu, cũng không giống như là yêu mèo, nhưng thật dễ thương, thật quá đẹp, thật đáng yêu! Mập mạp vừa nhìn thấy con mèo nhỏ màu đỏ này, trạng thái cả người cũng biến đổi.

Lập tức hưng phấn nhào tới, trực tiếp đón lấy tên tiểu tử này, cẩn thận nhìn, vuốt ve, không dám tin lại có con mèo nhỏ màu đỏ như vậy.

Nhìn bộ dáng mập mạp, Nhậm Kiệt cười thầm trong lòng, thầm nghĩ với bộ dáng này của nàng, còn giả dạng mập mạp đỉnh đạc nữa chứ! Có người mập mạp nào lại yêu thích vật nhỏ đáng yêu đến như vậy. Dáng vẻ kia, cảm giác kia.. Ôi! Chính nàng cũng hoàn toàn không có phát hiện.

Tiểu tử kia thấy mập mạp đột nhiên đi tới ôm mình trong tay, rõ ràng rất e ngại, nhưng đúng là lúc này nó không có chút khí lực, chỉ cuộn mình, nhìn mập mạp trong mắt vô cùng đáng thương, đáng yêu.

Lập tức nó lại trở nên đàng hoàng, không dám lên tiếng đòi ăn nữa.

Nhậm Kiệt thấy biến hóa của con vật nhỏ này, trong lòng đúng là dở khóc dở cười! Vật nhỏ này vừa rồi phát hiện mình không giết nó, sau đó gào khóc kêu đói bụng, đột nhiên phát hiện mập mạp đến đây còn không có hiểu rõ chuyện gì xảy ra, lại giả bộ thật sự đáng thương, rất thận trọng quan sát mập mạp.

- Phiếu cơm lão đại, ở đâu tìm được con mèo nhỏ này vậy? Quá đặc sắc, lại có cả mắt mèo sáng đẹp như thế, mà lại nhỏ chút xíu như vậy, thật đáng yêu, thật tốt quá! Đúng rồi... Nói đến đây, đột nhiên mập mạp ngẩng phắt đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt: - Ngươi nói là nó đang khóc?

- Ừm, không sai! Ngươi nghĩ gì vậy! Nhậm Kiệt gật gật đầu, cười nhìn mập mạp.

- Lão đại đừng xạo! Đây là con mèo nhỏ, bất kể nó là linh miêu hay là mèo bình thường hoặc là yêu mèo, bất kể là giống gì cũng không có khả năng phát ra tiếng khóc của trẻ con! Mập mạp nghe Nhậm Kiệt nói, hoàn toàn không tin. Vừa rồi dường như còn nghe có tiếng nói, cho dù con mèo nhỏ này là yêu thú, lớn chút xíu như vậy rõ ràng là vừa mới sinh ra, nhiều lắm cũng chỉ phát ra tiếng mèo kêu, làm sao có thể phát ra tiếng đứa nhỏ kêu khóc, còn biết nói chuyện.

- Này... Đột nhiên, mập mạp cười xấu xa nói: - Phiếu cơm lão đại, ngươi... chẳng lẽ có con tư sinh gì đó giấu ở trong phòng sao...

Mập mạp không tin hỏi, đồng thời, cũng bật cười. Nhậm Kiệt biết rõ mập mạp này lúc bình thường náo loạn hình dáng như thế nào, nên cũng lười dây dưa vấn đề này, ngược lại thì nhìn xem tên tiểu tử đói ăn kia.

Lúc ban đầu mập mạp hưng phấn tiếp lấy nó, Nhậm Kiệt cũng phát ra thần thức cẩn thận dò xét, lưu ý phòng ngừa sợ xảy ra vấn đề gì. Dù sao trước đó tên tiểu tử này tạo phiền toái cùng uy hiếp cho mình, còn có loại điểm mấu chốt khi khống chế, cảm giác hãy còn mới mẻ trong ký ức Nhậm Kiệt, không dám có chút khinh thường. Sau đó phát hiện, tên tiểu tử này một mặt hẳn là sợ, mặt khác thì đúng là vì mệt lả không chịu được.

- Phiếu cơm lão đại, tên tiểu tử này sao vậy, cảm giác thân thể đang run rẩy sắp không được, có nên cho nó ăn thứ gì hay không? Lúc này, mập mạp cũng quên mất trêu đùa Nhậm Kiệt, quên hỏi tới nghe được thanh âm vừa rồi, vội hỏi Nhậm Kiệt. Bởi vì nàng phát hiện tiểu tử màu đỏ đáng yêu trong bàn tay mình, sắp không xong rồi.

Nhậm Kiệt cũng tim nhảy bộp một cái. Tuy rằng thần thức lạc ấn không có hoàn toàn sáp nhập vào trong, không thể khống chế tên tiểu tử này. Nhưng thời khắc này thấy bộ dáng tên tiểu tử yếu ớt, đau khổ, đói bụng, trong lòng Nhậm Kiệt cũng không thoải mái, hơn nữa vừa rồi nó còn lên tiếng nói chuyện.

Dù sao mình cũng làm nó sinh ra nhịp tim, làm nó sống lại, còn phong ấn ở ngực mình lâu như vậy.

“Con bà nó! Coi như là mình gian khổ làm ra tên tiểu tử này, tuy rằng chuyện lúc trước vẫn lòng còn sợ hãi, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn nó chết ở trước mặt mình!”

- Nó muốn hẳn là vật này! Cuối cùng Nhậm Kiệt vẫn phải mềm lòng, lấy ra một khối linh ngọc hạ phẩm ném cho mập mạp.

- Linh ngọc! Cái này có được không? Mập mạp tiếp nhận linh ngọc hạ phẩm Nhậm Kiệt ném tới, kinh ngạc nhìn Nhậm Kiệt. Linh ngọc cho dù yêu thú có thể trực tiếp hấp thu, nhưng phải đạt tới cấp bậc nhất định, tên tiểu tử này vừa mới ra đời làm sao có thể sử dụng linh ngọc...

Không đùa đấy chứ?

- Biết ngươi rất yếu ớt, nhưng nếu không muốn chết đói thì tự mình nói một câu đi! Thấy nàng cũng như nhìn thấy ta, nhớ kỹ nàng là người ta tin tưởng nhất, ta tuyệt đối không cho phép nàng bị bất kỳ một chút xíu thương tổn nào, hiểu chưa? Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được, tên tiểu tử này không đủ sức phản kháng khi bị mập mạp đón lấy, nhưng loại trạng thái đột nhiên co rút lại này, có đề phòng vô cùng đặc biệt này, hoàn toàn khác với cảm giác đối với mình. Nhậm Kiệt ngẫm nghĩ: Cái này có lẽ có quan hệ với trước đó mình sáp nhập thần thức lạc ấn vào yêu đan, sau đó dựng dục, thậm chí còn rót lực lượng vào nó cũng nên.

Nếu đã không định giết nó, vậy thì phải cẩn thận lưu ý, điều nên nói Nhậm Kiệt vẫn phải dặn dò một chút, nhất là lo lắng tên tiểu tử này làm thương tổn tới mập mạp, Nhậm Kiệt cố ý nói một lần.

Nhậm Kiệt có thể cảm giác được, tên tiểu tử này cũng không phải loại tiểu yêu thú không có chỉ số thông minh có thể so sánh, cho nên mới nói như thế, cảnh cáo nó.

- Hả? Mập mạp đột nhiên sửng sốt, nhìn Nhậm Kiệt sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên. Bởi vì Nhậm Kiệt đột ngột nói lời này trong lúc nhất thời làm cho nàng ngẩn người tại đó: “Phiếu cơm lão đại đây là... ý gì? Chẳng lẽ nhìn thấu hay sao? Lời nói này cũng quá... quá mập mờ đi! Đây là nói với mình, hay là... chẳng lẽ là ám chỉ điều gì, còn là...”

- Ô ô, đói bụng... Ngay lúc mập mạp đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên, tiểu tử trong bàn tay nàng kia dùng sức mở mắt ra, nhìn sắc mặt Nhậm Kiệt, rốt cục đưa ra bàn chân nhỏ nhắn, lại lần nữa phát ra giọng trẻ nít đòi ăn.

- A... Mập mạp sợ tới mức tay run lên, thiếu chút nữa ném tên tiểu tử này xuống đất. Lần này nàng nghe quá rõ ràng, tiếng trẻ con ú ớ đòi ăn.

“Trời ạ!”

Mập mạp cả kinh nhìn chằm chằm con mèo nhỏ màu đỏ trong tay: mình không nghe lầm chứ, đúng thật là tên tiểu tử này phát ra thanh âm... Điều này cũng quá... quá khó tin đi!

- Này... Này là... thật? Mập mạp nhìn con mèo nhỏ, lại nhìn Nhậm Kiệt, cũng quá thần kỳ đi! Yêu thú chính là phải đạt tới đại yêu hóa hình mới có thể nói được tiếng người.

Trên thực tế, cho dù trẻ con loài người, mới sinh ra cũng không thể nói, huống chi một con mèo nhỏ nhỏ như vậy.

- Ừm! Nhậm Kiệt gật gật đầu, sau đó nói: - Ngươi còn không mau đưa khối linh ngọc kia cho nó đi, nếu không thật để nó đói chết đó...

- À... À... Mập mạp vừa nghe nói thế, vội vàng cầm khối linh ngọc không nhỏ hơn bao nhiêu so với con mèo nhỏ kia, cẩn thận đưa tới gần nó, trong lòng cũng kinh ngạc khiếp sợ chưa từng có. Tuy rằng thân thế và từng trải của nàng không tầm thường, nhưng loại chuyện này còn là lần đầu tiên gặp được.

“Rắc... Rắc... Rắc... Rắc...” Mập mạp vừa đưa qua linh ngọc hạ phẩm, tên tiểu tử này lập tức chụp lấy linh ngọc không nhỏ hơn nó bao nhiêu này, lại há cái miệng nhỏ nhắn trực tiếp cắn vào, mỗi một ngụm, linh ngọc kia liền khuyết một miếng.

- Trời ơi! Cái này đều được ư! Nhậm Kiệt cũng nhìn ngây dại, cái này cảm giác giống như ăn bánh giòn, nhưng đây chính là linh ngọc mà!

Phải biết rằng bản thân linh ngọc là vô cùng cứng rắn, thậm chí có thể gọi là cứng rắn siêu cấp. Nhớ lại trong dung nham địa hỏa kia đến cả nham thạch đều tan chảy, mà linh ngọc lại không sao thì biết ngay, đây cũng chính là nguyên nhân người bình thường căn bản không có biện pháp sử dụng linh ngọc.

Hơn nữa cho dù là yêu thú sử dụng, cũng chỉ là từ từ hấp thu, Nhậm Kiệt còn là lần đầu tiên thấy có kẻ xem linh ngọc làm bánh giòn để ăn... Tên tiểu tử này cũng quá... khoa trương đi!

- A... nó... Mập mạp cũng trợn to hai mắt, nhìn một hồi lâu, thấy nó đã sắp ăn hết khối linh ngọc lớn, sau đó mới nhìn về phía Nhậm Kiệt, lại chỉ vào tên tiểu tử nói, há hốc miệng nói lắp.

Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghe nói qua, thế giới này có yêu thú ăn linh ngọc.

Cho dù là đại yêu hóa hình... Không, dù là Thiên Yêu cũng không có khả năng ăn linh ngọc! Trên thực tế, nàng từng thấy qua tồn tại còn cường đại hơn, cũng chỉ có thể hấp thu linh khí bên trong linh ngọc... Còn đây là gì vậy?

- Đừng nhìn ta! Có nhớ yêu đan lần trước lúc cứu lục thẩm thức tỉnh kia hay không, nó chính là từ trong đó đi ra. Còn có yêu đan nửa bước Thiên Yêu chúng ta vừa rồi gian khổ chiếm được, hai phần dược phẩm trị liệu, dược phẩm luyện thể, cùng với phần lớn lực lượng của Địa Viêm Chu Quả trước đó... hầu hết đều bị hết sạch, toàn bộ đều bị viên yêu đan kia hấp thu, sau đó liền nở ra con vật nhỏ này! Đối với mập mạp, những chuyện này Nhậm Kiệt không cần thiết che giấu, bất đắc dĩ dang tay nói cho nàng biết mình cũng không biết con vật nhỏ này là giống gì?!.

Trên thực tế, hao phí lớn như vậy, lại chỉ sinh ra một con vật nhỏ như thế, hiện tại Nhậm Kiệt đều dở khóc dở cười, hơn nữa tên tiểu tử này còn kỳ quái đặc biệt như vậy.

Vốn trước đó Nhậm Kiệt nghĩ rằng, có thể đi ra một con linh thú cường đại, kết quả lại...

- A, nhiều như vậy... Mập mạp nghe nói thế cũng há hốc miệng, những thứ này đều là thứ tốt siêu cấp, nhất là phần lớn lực lượng của Địa Viêm Chu Quả: đây chính là vật ngay cả Thái Cực Cảnh cũng không dễ dàng tìm thấy. Bất quá sau đó mập mạp nhìn tiểu tử kia đang ăn linh ngọc, lại không nhịn được cười tươi.

- Ngươi biết nói, thanh âm của ngươi thật là dễ nghe, ngươi hãy nói mấy câu cho ta nghe một chút đi! Phiếu cơm lão đại nhìn xem nó thật sự có thể gặm ăn linh ngọc này! Vậy răng nó phải sắc bén biết bao! Ngươi xem bộ dạng nhỏ nhắn của nó thật ngộ nghĩnh... Chẳng qua là tên tiểu tử này đích thực thật đáng yêu, giọng trẻ nít đáng yêu đó, bao gồm bộ dáng ôm gọn linh ngọc còn lại một nửa ở đó gặm ăn... cho nên rất nhanh mập mạp đã không còn để ý tới bên trong yêu đan đặc biệt kinh khủng như vậy, tại sao lại nở ra một con vật nhỏ xinh xắn như thế.

Nữ nhân mà! Nhậm Kiệt lập tức không nói ra lời. Tuy nhiên rất nhanh hắn càng không biết nói gì chính là, tiểu tử kia ăn hết một khối linh ngọc, lại lần nữa nước mắt lưng tròng nhìn về phía Nhậm Kiệt, hai tay duỗi ra: - Đói bụng...

Lần này không cần Nhậm Kiệt lấy ra, mập mạp đã không thể chờ đợi liền lấy ra linh ngọc cho tên tiểu tử này, nhưng rất nhanh tên tiểu tử này lại ăn xong; mập mạp mừng rỡ vui vẻ lấy ra linh ngọc tiếp tục đưa cho nó...