Bên trên đánh náo nhiệt, chém giết sống chết.
Lúc này ở sâu trong lòng đất, tuy rằng Thú Vương kiến lửa bị thương không nặng, nhưng không ngừng bị công kích lại bị thương thêm, cũng làm cho nó căm tức, gầm thét, hận không thể đuổi giết ba người Kiếm Vương Long Ngạo, lục gia Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi không ngừng vây quanh. Nhưng có mệnh lệnh của Ngọc Tuyền đạo nhân, nó không dám động đậy.
Thân thể tàn tạ ngưng tụ từ lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân đang không ngừng tiêu hao suy yếu, dù sao ngay cả tồn tại Thái Cực Cảnh, cũng không dám tùy ý dùng lực thần hồn chiến đấu như thế.
Hắn không còn cách nào, cộng thêm hắn là tình huống đặc thù đã dùng Địa Viêm Chu Quả mới có thể chiến đấu đến giờ.
Nhưng mất đi thân thể, không cách nào nhanh chóng bổ sung lực lượng, lực thần hồn tiêu hao hết sức khủng khiếp. Gặp phải tồn tại như lão Đan Vương Ngọc Trường Không, lão nhân mặt cười Sát Thủ Vương, còn có Nhậm Kiệt lén lút chỉ huy, giúp lão Đan Vương Ngọc Trường Không không ngừng tăng lên uy lực dược lô Linh khí tuyệt phẩm. Làm cho hắn sắp điên cuồng, là Tề Thiên không ra ngoài chiến đấu, nhưng chỉ điểm thân pháp cho lão nhân mặt cười, tình cảnh của Ngọc Tuyền đạo nhân ngày càng khó khăn.
- Ngọc Trường Không, Long Ngạo, đạo gia sẽ không tha cho các ngươi,ta diệt Nhậm gia sẽ đi diệt Minh Ngọc sơn trang, Thiên Long kiếm trang, các ngươi chết chắc rồi. Ngọc Tuyền đạo nhân cảm thấy mình bị áp chế mọi mặt, ngày càng bó tay bó chân, đã có dấu hiệu tiêu hao đến chết.
Ngay cả lực phòng ngự cực mạnh của Thú Vương kiến lửa, đối mặt Kiếm Vương Long Ngạo, Tu La Vương Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi không ngừng khiêu khích công kích, bỏ thêm vết thương mới trên vết thương cũ, càng thêm đau đớn.
Bản thân lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân khó mà bổ sung, không khỏi rống giận.
Lúc hắn toàn thịnh, căn bản xem thường Minh Ngọc sơn trang, đừng nói gì là Thiên Long kiếm trang trỗi dậy sau đó, lại không ngờ hôm nay lại bị bọn họ vây giết. Càng làm hắn nổi giận, là đầu tiên bị tiểu tử khốn kia trước khi chết còn lãng phí Địa Viêm Chu Quả của mình, hôm nay lại có một đám người đến đây.
Nhậm Thiên Hành không đến, mình đã thế này, đáng ghét, thật là đáng ghét.
Kiếm Vương Long Ngạo, Tu La Vương Nhậm Thiên Tung, lão Đan Vương Ngọc Trường Không là ai, căn bản không để ý tới Ngọc Tuyền đạo nhân gào thét, rống giận, tiếp tục nghe theo Nhậm Kiệt chỉ huy từng bước, không ngừng tấn công Ngọc Tuyền đạo nhân cùng Thú Vương kiến lửa.
- Ngươi có thể ngốc hơn nữa không, nói cho ngươi, dù ngươi không cảm ngộ được pháp tắc, vậy ngươi cũng phải biết tránh né liên tục chứ, thân hình biến hóa không phải như thế này.
- Bên phải một chút, lại kém một chút, ngươi có hiểu đạo lý sai một ly đi ngàn dặm hay không.
- Nếu ngươi là đồ đệ của ta, ta đã sớm đập chết ngươi rồi.
- Không sai, thế mới được, lực thần hồn là cái rắm gì phải sợ, lực thần hồn bị tổn hại, ngay cả pháp thần cũng không đạt đến, hắn không thể bổ sung, hao chết hắn.
- Ngươi cố gắng chút được không, ngươi thấy không, tiểu tử xấu kia chỉ huy tên luyện đan đó giỏi hơn ngươi nhiều, đừng làm bổn đại gia mất mặt.
Lúc này, Tề Thiên ở cạnh Nhậm Kiệt đang chỉ huy lão nhân mặt cười, bởi vì chỗ Nhậm Kiệt có thần thức ngưng tụ trận pháp, cho nên Tề Thiên vừa dùng thần thức chỉ huy lão nhân mặt cười, miệng cũng không nhịn được lẩm bẩm.
Nhậm Kiệt nghe mà buồn cười, bởi vì hắn có thể đoán ra lão nhân mặt cười đang đau khổ. Nhớ tới cảnh lão nhân mặt cười huấn luyện mình lúc trước, lại nhìn hôm nay bị Tề Thiên nói như vậy, đường đường Sát Thủ Vương mà...
Lực lượng của Tề Thiên yếu hơn lão nhân mặt cười rất nhiều, nhưng mà tuyệt đối không thể so được với kiến thức của Tề Thiên.
Sự thật đúng như Nhậm Kiệt nghĩ, ban đầu nghe Nhậm Kiệt nói để Tề Thiên giúp hắn thay đổi thân pháp đối phó Ngọc Tuyền đạo nhân, còn cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ tiểu tử này quá tà môn, cái gì cũng biết, hơn nữa luôn làm ra những chuyện vượt xa tưởng tượng.
Nhưng Tề Thiên bí ẩn ở cạnh hắn thì có thể biết cái gì, người này gặp mình, đánh ba cái cũng không rên một tiếng, nhìn hình thể như hắn còn dạy mình thay đổi thân pháp, nói chơi gì thế?
Chỉ là đang trong giao chiến kịch liệt không có thời gian nói, sau đó tiếng nói của Tề Thiên vang lên, bằng cảnh giới của hắn, vừa nghe liền nhìn ra bên trong vô cùng ảo diệu, trong lòng chấn động không thôi. Thầm nghĩ người này có thể nhìn ra được thân pháp của mình còn có thể lập tức điều chỉnh, chẳng lẽ là tiểu tử Nhậm Kiệt dạy hắn?
Mặc kệ thế nào, thân là Sát Thủ Vương, phát hiện thủ đoạn ẩn giấu thân hình, thân pháp ám sát còn có thể tăng lên, tự nhiên phải lập tức cải thiện.
Nhưng sau đó hắn liền phát hiện ấn tượng của mình đã sai, tổ cha tên Nhậm Kiệt, nam nhân bên cạnh hắn có gì bí ẩn, quả thật là siêu cấp nói dai mà. Dù nói ra có giá trị rất hay, nhưng nói nhiều đến mức làm lão nhân mặt cười muốn phát điên.
Nếu không phải đang chiến đấu, hắn thật muốn bùng nổ một trận.
Tổ cha nó, mình đường đường là Sát Thủ Vương, lại bị quát mắng như học sinh nhà trẻ, quả thật... thật là quá đáng.
Cố tình ngữ khí già dặn, nói những thứ cao thâm khó lường của tên khốn kia, làm cho hắn căm phẫn cũng đành bó tay.
So sánh với lão nhân mặt cười, lão Đan Vương Ngọc Trường Không may mắn hơn, Nhậm Kiệt đồng thời chỉ huy hắn, Kiếm Vương Long Ngạo, lục gia Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi, dưới tình huống này vẫn làm cho dược lô tuyệt phẩm thay đổi rất nhiều, hơn nữa không ngừng hấp thu, luyện hóa những yêu thú kiến lửa bị bọn họ đánh chết.
Dùng lực lượng của chúng thúc đẩy, ngưng kết thành trận pháp, hơn nữa lại còn hiểu rõ hơn cả lão Đan Vương Ngọc Trường Không nắm giữ gần 200 năm, chỉ dạy hắn sử dụng dược lô tuyệt phẩm này như thế nào, làm hắn phát huy uy lực dược lô lên đến độ cao cực hạn mới.
Đồng thời lão Đan Vương Ngọc Trường Không chấn động phát hiện, sau khi phát huy cực hạn, cải thiện vài thứ, dược lô này có cảm giác đột phá cực hạn Linh khí tuyệt phẩm.
Chẳng lẽ... thật có thể đột phá?
Lão Đan Vương Ngọc Trường Không kiềm chế lòng kích động, toàn lực dựa theo lời Nhậm Kiệt nói, không ngừng tiêu hao lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân.
Lúc này buồn bực nhất, đau khổ nhất chính là bản thân Ngọc Tuyền đạo nhân, trận đánh hôm nay làm hắn quá uất ức. Nếu như vừa lên mà toàn lực liều mạng, hắn có lòng tin chém giết hai người, sau đó phối hợp Thú Vương kiến lửa đánh chết toàn bộ, rồi mới nghĩ cách thúc đẩy Địa Viêm Chu Quả.
Tuy rằng như vậy hiệu quả sẽ kém hơn, nhưng chỉ cần lực thần hồn của mình khôi phục lại, dù không mạnh mẽ như trước, cũng không e ngại bất cứ tồn tại nào.
Kết quả bọn họ đến nhanh như vậy, hơn nữa còn có nhiều tồn tại mạnh mẽ. Đáng giận nhất là trận chiến này quá uất ức, hoàn toàn là bị áp chế, bó tay bó chân, bị trói buộc mọi mặt, hơi bùng nổ một chút, bọn họ lập tức thay đổi.
Tại sao lại như thế, những người này phối hợp ăn ý như vậy, sao lại thế được?
Bọn họ đều là tồn tại đỉnh phong, làm sao có thể phối hợp như vậy, hơn nữa mình có thay đổi, bọn họ cũng ứng đối quá nhanh đi chứ.
Ngọc Tuyền đạo nhân phát hiện không đúng, nhưng không cách nào, nhất là dưới tình cảnh lực thần hồn dần tổn hao nghiêm trọng.
Hơn nữa thời gian trôi dần, tình huống này sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng. Từ ban đầu Ngọc Tuyền đạo nhân có thể công kích uy hiếp đến tính mạng lão Đan Vương Ngọc Trường Không, lão nhân mặt cười Sát Thủ Vương, làm hai người nghe Nhậm Kiệt chỉ huy mới miễn cưỡng giữ mạng, dần chống đỡ lại công kích.
Sau đó Ngọc Tuyền đạo nhân giận dữ gầm lên, mặt mũi dữ tợn, đến sau hắn dần co rút phòng thủ.
Dần dần, uy lực dược lô tuyệt phẩm của lão Đan Vương đã vượt qua cực hạn mà hắn nắm giữ, càng dùng uy lực càng mạnh. Lão nhân mặt cười tuy rằng đầu óc sắp nổ, nhưng nghe Tề Thiên chỉ huy, tốc độ, phương pháp ẩn nấp của hắn hoàn toàn đột phá cảnh giới vốn có, ngày càng mạnh lên.
Hai người phối hợp, một người phòng ngự siêu mạnh, có đủ uy thế công kích, một người ẩn nấp ám sát, du đấu cuốn lấy, dần dần áp chế ngược lại Ngọc Tuyền đạo nhân.
Ngọc Tuyền đạo nhân càng đánh càng buồn bực, càng đánh càng kinh hãi, bởi vì không chỉ lực thần hồn của hắn tiêu hao, quan trọng hơn là hai người này có tiến bộ tăng trưởng to lớn trong chiến đấu, điều này thật là quá khó tin.
Sao lại thế này?
Trước kia mình thấy được Nhậm Thiên Hành thiên tài xuất thế ngang trời thì cũng thôi, sau đó gặp được con trai quỷ dị của hắn, còn tà khí hơn cả lão cha. Ở trong thức hải của tiểu tử Chân Khí Cảnh kia còn làm mình bị thương, vậy cũng thôi.
Mình chấp nhận, bởi vì bọn họ không phải tồn tại bình thường, đủ tà khí, đủ quái dị.
Nhưng bây giờ tuy rằng hai người này còn nhỏ hơn mình, nhưng cũng đều là lão già rồi, năm đó là một trong tám đại Vương giả, theo lý thuyết bọn họ đã phải cố định, làm sao còn có thể đột phá trong chiến đấu, thế này...
Chẳng lẽ là mình quá xui xẻo, người nào chiến đấu với mình cũng có thể đột phá, cũng có thể bùng nổ?
Ngọc Tuyền đạo nhân quả thật muốn điên, tiếp tục như thế thì khẳng định hắn sẽ tan biến thần hồn.
Lúc này, chiến đấu phía dưới càng thêm kịch liệt, tuy rằng không thể lập tức đánh chết Thú Vương kiến lửa, nhưng Kiếm Vương Long Ngạo, lục gia Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi cũng không phải hạng ăn chay. Nhất là dưới tình huống yêu thú kiến lửa không thể tùy tiện nhúc nhích, dần dần bị bọn họ nghe Nhậm Kiệt chỉ huy, làm cho Thú Vương kiến lửa bị thương ngày càng nặng.
- Là các ngươi bức bổn đạo gia, bổn đạo gia muốn ăn luôn các ngươi, xé xác các ngươi, nhai nát xương cốt các ngươi, uống máu các ngươi. A A A A... Đột nhiên, lực thần hồn lại bị lão nhân mặt cười một kiếm xuyên qua ngực, cảm nhận được Thú Vương kiến lửa đau đớn vì vết thương cũ bị Kiếm Vương Long Ngạo xé ra, Ngọc Tuyền đạo nhân giận dữ rống lên.
Thật ra gần đây hắn luôn cân nhắc quyết định này, chỉ là lúc này gặp phải tuyệt cảnh, cộng thêm tiếp tục như thế thì hắn không chờ được đến khi Địa Viêm Chu Quả chín muồi, hắn chỉ có thể liều mạng.
Trong nháy mắt lực thần hồn của hắn trực tiếp lao về phía Thú Vương kiến lửa, ầm ầm, toàn bộ lực thần hồn nhập vào trong.
- Mọi người cẩn thận, lùi lại, hắn đang muốn hoàn toàn dung hợp với Thú Vương kiến lửa! Nhậm Kiệt giao thủ với Ngọc Tuyền đạo nhân, đồng thời cũng nhiều lần cân nhắc, nhất là khi hắn chiến đấu với Ngọc Tuyền đạo nhân, vì ngăn cản Ngọc Tuyền đạo nhân mà điên cuồng tiêu hao linh ngọc tăng cường thần thức, khi đó hắn từng tra xét quan hệ giữa Ngọc Tuyền đạo nhân và Thú Vương kiến lửa này.
Bọn họ có một loại quan hệ đặc thù, lúc trước Ngọc Tuyền đạo nhân dựa vào Thú Vương kiến lửa sống sót trong dung nham, kỳ thật là hắn đoạt xá thân thể Thú Vương kiến lửa, mới khống chế được vô số yêu thú kiến lửa, đồng thời biến đổi bọn chúng.
Làm bọn chúng đột phá cực hạn, sai khiến chúng chiến đấu, vận chuyển linh ngọc.
Sau đó hắn lại mượn Địa Viêm Chu Quả, làm lực thần hồn lại trở nên độc lập, nhưng cũng chia ra một bộ phận khống chế Thú Vương kiến lửa. Thú Vương kiến lửa giống như phân thân, nó không tồn tại như yêu thú, hơn nữa có Địa Viêm Chu Quả, hắn muốn làm lực thần hồn một mình ngưng tụ tu luyện. Sau đó Thú Vương kiến lửa sẽ thành Thiên Yêu thú, trở thành phân thân của hắn, như vậy hắn sẽ trở nên rất lợi hại.
Đáng tiếc lực thần hồn bị Nhậm Kiệt trọng thương, Địa Viêm Chu Quả bị Nhậm Kiệt ăn một trái, còn sót một trái chưa đủ chín, không đủ cho Thú Vương kiến lửa và hắn cùng dùng. Hôm nay gặp phải áp bách sống chết, cuối cùng hắn lựa chọn hoàn toàn dung hợp với Thú Vương kiến lửa, hoàn toàn nắm giữ thân thể Thú Vương kiến lửa bị hắn tăng lên đến mức biến thái.
Oành...
Khi Ngọc Tuyền đạo nhân nhập vào thân thể Thú Vương kiến lửa, nháy mắt một cỗ lực lượng hùng hồn cực điểm ầm ầm nổ tung. Tuy rằng Kiếm Vương Long Ngạo, lục gia Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi được Nhậm Kiệt nhắc nhở, nhưng vẫn bị cỗ lực lượng này chấn cho văng ra.
Sau đó, mọi người đều cảm nhận được hơi thở khủng bố cực điểm phát ra, cỗ hơi thở này ngăn cản tất cả thần thức.
Thiên Yêu thú?
Lúc này, mọi người ở đây giật mình, chẳng lẽ người này muốn trực tiếp đạt đến trình độ Thiên Yêu thú. Nếu vậy thì quá khủng bố, Thiên Yêu thú là tồn tại còn khủng bố hơn cả Thái Cực Cảnh, đó là tồn tại khủng bố chân chính.
Vù... Vù... Vù...
Đồng thời 5 cột lửa chia ra đánh về phía 5 người, mỗi một cái đều có lực lượng mạnh mẽ, vượt quá Âm Dương Cảnh âm dương dung hợp đỉnh phong, công kích còn mạnh hơn mấy phần của Hải Vương đột kích ngày trước.
- Cẩn thận!