Tà Thiếu Dược Vương

Chương 235: Vây quét Ngọc Tuyền đạo nhân




Không thì, mình cứ giết vào trước.

Cho nên cố gắng tăng tốc xông vào, không thể cho tên này có thời gian thở dốc.

Vốn là Nhậm Kiệt đi xuống, đám người Nhậm Thiên Tung đều phản đối, dù sao quá mức nguy hiểm. Bọn họ cho rằng Nhậm Kiệt ở lại bên trên chỉ huy thì hơn, Nhậm Kiệt đã nói tình hình bên dưới, vậy để bọn họ đi giết Ngọc Tuyền đạo nhân là được.

Nhưng cuối cùng Nhậm Kiệt nói hắn đi sẽ có thể nắm giữ cục diện tốt hơn, bọn họ không có kinh nghiệm tiêu diệt lực thần hồn, làm cho mọi người cứng miệng không nói được.

Dù sao ngay cả tám đại Vương giả, đứng ở Âm Dương Cảnh đỉnh phong, cũng không có kinh nghiệm giao đấu với Thái Cực Cảnh. Bởi vì chênh lệch quá xa, dù là Ngọc Tuyền đạo nhân chỉ còn lực thần hồn, bọn họ cũng không có cách nào.

Cộng thêm Nhậm Kiệt nói hắn dẫn theo Tề Thiên, chủ yếu là bảo vệ mình, Tề Thiên bày ra lực lượng cũng làm mọi người yên lòng, thế mới cho Nhậm Kiệt dẫn dội đánh xuống.

Theo mệnh lệnh của Nhậm Kiệt, quanh người Kiếm Vương Long Ngạo bao phủ một tầng kiếm quang, đánh ra một kiếm. Nháy mắt đông đảo yêu thú kiến lửa phía trước tan vỡ, ngay cả dung nham trong quặng mỏ cũng trực tiếp bị xẻ làm hai, mạnh mẽ đẩy sang chỗ khác.

Sau đó mọi người không chậm trễ, hết tốc lực tiến vào, thẳng đến khi thân hình mọi người biến mất, dung nham mới ầm ầm khép lại.

Dĩ nhiên, một kiếm của Kiếm Vương Long Ngạo chỉ có thể sâu xuống mấy trăm thước, Nhậm Kiệt nhắc nhở hắn đừng tiêu hao sức như vậy, mọi người phát lực bảo hộ nhanh chóng đi qua trong dung nham.

Pháp lực đạt đến Âm Dương Cảnh, sẽ có thể chống đỡ sống trong dung nham thời gian ngắn, lúc này Tề Thiên bảo hộ Nhậm Kiệt tiến tới trước. Thực tế Nhậm Kiệt không cần người bảo hộ, pháp lực của hắn hiện giờ chỉ cần không rớt vào trung tâm dung nham địa hỏa, ở lâu bên ngoài cũng không thành vấn đề, nhưng hiện giờ hắn vẫn cho bảo hộ tiến thẳng tới trước.

Lần này không giống lần trước Nhậm Kiệt mượn Ngũ Hành Độn Giáp đi vào dò xét, lần này là hoàn toàn mạnh mẽ đánh sâu vào, 6 đại cường giả cùng Nhậm Kiệt quét ngang, căn bản không hề dừng lại, những yêu thú kiến lửa chẳng cản trở được gì.

Dù sao yêu thú kiến lửa mạnh ở số lượng, dẫn tới tai họa, sức chiến đấu đơn độc thì thường không mạnh.

Nhưng Ngọc Tuyền đạo nhân đã biết bọn họ đánh tới đương nhiên sẽ không nhàn rỗi, sau khi bọn họ đi sâu vào mười mấy dặm, đột nhiên bên trong quặng mỏ rung chuyển dữ dội.

Oành.... Oành...

Từng ngọn lửa phóng thẳng lên trời, nếu lúc này còn ở mặt đất có thể thấy, những hầm mỏ được đào ra khai thác linh ngọc đều lần lượt nổ tung, những ngọn lửa phun lên, vô số kiến lửa trào ra.

Còn ở bên dưới thì cảm giác rõ ràng nhất là xung quanh rung chuyển sụp đổ, rung chuyển thế này không phải muốn cản đường, thực tế dù có hoàn toàn sụp đổ thì cũng không ngăn cản được bọn họ.

Đi cùng với đó, là dung nham không ngừng phun ra, lần này khác với trước, mức độ hung hãn điên cuồng.

Lực đánh vào rất lớn, không kém gì công kích của Âm Dương Cảnh âm hồn, hơn nữa còn bao trùm toàn diện, làm người ta khó mà tránh né.

- Tiến vào trong nham thạch, không cần đối đầu trực diện, hắn cũng không duy trì được lực lượng này bao lâu. Tên này hẳn là muốn thúc đẩy Địa Viêm Chu Quả, đồng thời muốn tạo thành rắc rối kéo dài thời gian. Lúc này còn đối đầu trực tiếp là không khôn ngoan, cho nên Nhậm Kiệt trực tiếp bảo mọi người vào trong nham thạch tiến lên, như vậy dù chậm một chút, nhưng không cần tiêu hao lớn.

Bằng không đột kích đường xa, tiêu hao quá lớn xông qua đó thì cũng chịu chết.

Lúc này đoàn người Nhậm Kiệt thay đổi sách lược tiếp tục xâm nhập, thẳng vào hang ổ Ngọc Tuyền đạo nhân, chiến đấu trên mặt đất cũng bắt đầu. Vô số dung nham phun lên, bao trùm mấy trăm dặm xung quanh, nhất thời ngọn lửa ngập trời chiếu sáng bốn phía, khói mù bao phủ.

Vừa lúc ngàn dặm xung quanh đều bao phủ trong đại trận, tác dụng chủ yếu của đại trận này là mê ảo, che mắt, mê trận.

Dù sao mấy vạn người phân chia trong ngàn dặm, căn bản không có bao nhiêu, hơn nữa chỉ là binh lính bình thường, mạnh hơn cũng chỉ là Chân Khí Cảnh mà thôi. Có một số tướng lãnh Thần Thông Cảnh, nhưng trong ngàn dặm, căn bản không cách nào thúc đẩy được sát trận.

Nhậm Kiệt bố trí đại trận này có tác dụng là làm người bên ngoài không cảm ứng được động tĩnh lớn bên này, ít ra không đến mức phát hiện quá nhanh. Đồng thời cũng cho yêu thú kiến lửa xông ra không tới mức chạy tứ tán, tạo thành rắc rối, cho hoàng đế viện cớ xuất binh hay làm chuyện khác.

- Mọi người đừng rối loạn, phát động trận pháp chỗ chúng ta, trấn áp chỗ gần chúng ta không cho ngọn lửa phun trào. Chiến Thiên Long chỉ huy mọi người, dựa theo lời Nhậm Kiệt căn dặn, tạm thời không nên hành động bừa bãi, đợi dung nham phun trào xong, uy lực yếu đi mới bắt đầu hành động.

Dĩ nhiên, Nhậm Kiệt nói lực lượng cùng trận pháp có thể đóng băng ngàn dặm, đóng băng núi lửa, có thì nhất định là có, nhưng mà bây giờ trận pháp của hắn còn không làm được đến cỡ như vậy. Dù hắn biết được loại trận pháp đó, hiện tại cũng không đủ lực lượng làm ra. Nhưng mà để đám người Chiến Thiên Long chủ trì chỗ cốt lõi, bùng nổ uy lực trấn áp địa thế xung quanh, tránh cho ngọn lửa phun ra hủy diệt chỗ này.

- Giết... Giết...

- Giết...

Lúc này, 4 tổ Đồng Cường, Tạ Kiếm, Mặc Hồng, Thường lão tứ ở vòng ngoài, tránh né những chỗ cốt lõi, đợi nửa khắc, nhìn thấy đông đảo yêu thú kiến lửa bắt đầu đi ra từ dung nham, lao ra bên ngoài, đến những chỗ an toàn chưa có dung nham phun ra, bọn họ bắt đầu ra tay.

Lúc này trong tay bọn họ sử dụng vũ khí, mặc áo giáp Linh khí hạ phẩm đều được Nhậm Kiệt cải tạo qua, có tính miễn dịch lớn đối với ngọn lửa, tuy rằng không đến mức ngăn cản hoàn toàn, nhưng cũng để bọn họ chiếm ưu thế lớn.

Cho nên bọn họ vừa xông lên, nháy mắt giết không ít yêu thú kiến lửa, nhưng mọi người nhanh chóng hiểu được chuyện Nhậm Kiệt nhắc nhở trước đó, muốn bọn họ chuẩn bị tâm lý cứng cỏi, đối mặt công kích vô cùng vô tận.

Bọn họ chiếm ưu thế, xung phong nháy mắt chém giết yêu thú kiến lửa mạnh hơn mình một chút, có một số gặp mạnh hơn thì cùng hỗ trợ, không thành vấn đề. Nhưng giết xong một đợt, yêu thú kiến lửa phát hiện ra có người, liền điên cuồng xông lên.

Chỉ trong nháy mắt, đã có ngàn vạn yêu thú kiến lửa xông ra.

Ầm... Ầm...

Liên tiếp đánh bay mấy con yêu thú kiến lửa, Đồng Cường nhanh chóng bố trí, để mọi người giết ra một đường, tuyệt đối không được để yêu thú kiến lửa bao vây. Dù sao những yêu thú kiến lửa này đủ mạnh, giết một đợt liền lui vào ảo trận ẩn nấp, nghỉ ngơi rồi đánh tiếp.

Đây là nguyên nhân Nhậm Kiệt bố trí 4 đại trận, chỉ chọn bốn tổ đủ mạnh, nếu chém giết trực diện, vậy thì sẽ tử thương nặng nề khó tưởng tượng. Cho nên hắn thà tiêu hao thời gian, lực lượng, tinh lực, bố trí ra đại trận, mê trận, huyễn trận vây khốn yêu thú kiến lửa, sau đó để người mình chầm chậm giết, không đi chém giết trực diện với chúng.

Những phía khác cũng vậy, chém giết trực diện thì sảng khoái, sau đó phát hiện bao nhiêu pháp lực cũng không đủ, hơn nữa yêu thú kiến lửa đằng sau ngày càng mạnh. Mấy tổ Tạ Kiếm cũng lập tức lựa chọn đánh ra vòng vây, dẫn vào đại trận vòng ngoài, khôi phục lực lượng tìm cơ hội ra tay lần nữa.

Trong khi bên trên chém giết kịch liệt, chỉ nửa canh giờ liền phải đánh ra ngoài ẩn nấp trong ảo trận điều tức, khôi phục, trị thương, đoàn người Nhậm Kiệt cũng đã tới gần hang ổ của Ngọc Tuyền đạo nhân.

- Mặc kệ là ai tới, đều phải chết, phải chết... Lúc này, chỗ Ngọc Tuyền đạo nhân tràn đầy dung nham, lúc này không ngừng dẫn dung nham ra từ bên dưới, đổ vào trong những hầm mỏ, chỉ là xu thế đã có vẻ suy kiệt.

Cảm nhận được những cỗ hơi thở mạnh mẽ, Ngọc Tuyền đạo nhân giận dữ gầm lên, lúc này hắn không chỉ lợi dụng dung nham công kích, dẫn yêu thú kiến lửa ra ngoài, chủ yếu là muốn lợi dụng để thúc đẩy Địa Viêm Chu Quả.

Đáng ghét, toàn là vì tiểu tử Nhậm gia đáng ghét khốn kiếp kia, nếu không phải hắn ăn Địa Viêm Chu Quả của mình, mình cần gì phải làm thế.

Vốn có hai trái Địa Viêm Chu Quả, hoàn toàn chữa trị lực thần hồn của mình là có thể tự mình tồn tại trong thiên địa, còn yêu thú kiến lửa bị mình khống chế cũng có cơ hội đạt đến trình độ Thiên Yêu, đó là tồn tại Thái Cực Cảnh trong yêu thú. Như vậy mình tuyệt đối có thể tung hoành trong thiên địa, hoàn toàn tiêu diệt Nhậm gia cùng Minh Ngọc Hoàng Triều.

Nhưng hôm nay lực thần hồn của mình lại bị tổn thương, lại cảm nhận được có lực lượng mạnh mẽ đến gần, hắn chỉ có thể lựa chọn mau chóng thúc đẩy Địa Viêm Chu Quả. Chẳng qua lần này ngay cả hắn cũng không dám xác định, mình bị thương lần nữa, sử dụng Địa Viêm Chu Quả có được hay không.

Lúc này rống to, hắn thúc đẩy dung nham trào ra các hầm mỏ xung quanh.

Oành... Tiếng nổ ầm ầm vang lên, trực tiếp nổ tung mấy trăm thước bên trên.

Đám người Nhậm Kiệt đang đến gần nhanh chóng tránh ra, mấy người Kiếm Vương cũng xông vào.

- Ngọc Tuyền đạo nhân, quả nhiên là ngươi! Vừa nhìn thấy lực thần hồn ngưng tụ Ngọc Tuyền đạo nhân có chút khiếm khuyết, lão Đan Vương lập tức nhận ra ngay, năm đó hắn gặp Ngọc Tuyền đạo nhân nhiều lần, tự nhiên nhận ra hắn.

- Minh Ngọc Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, còn tiểu tử ngươi, ta cũng biết, lúc đó là ngươi đi cùng Nhậm Thiên Hành kia, còn có... Tên thích ẩn trốn kia, lăn ra đây! Ngọc Tuyền đạo nhân vừa thấy những người này, liếc mắt liền nhận ra bọn họ là ai, đồng thời lực thần hồn mạnh mẽ bùng nổ, nháy mắt một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh về phía lão nhân mặt cười Sát Thủ Vương.

Ầm!

Lực xung kích mạnh mẽ trực tiếp đánh vào vách tường, nhưng không thấy lão nhân mặt cười.

Lão nhân mặt cười có thế nào cũng là Sát Thủ Vương, trong lúc nguy cấp vội vàng tránh né công kích của Ngọc Tuyền đạo nhân.

Lão nhân mặt cười đang khiếp sợ Ngọc Tuyền đạo nhân quả nhiên hung hãn, không hỗ là người uy hiếp Minh Ngọc Hoàng Triều năm đó. Đồng thời cũng kinh ngạc là Nhậm Kiệt cùng Tề Thiên ẩn thân trong nham thạch bên trên, nhưng Ngọc Tuyền đạo nhân lại không phát hiện.

Ngay cả phương pháp ẩn giấu thân hình của hắn cũng khó trốn được lực thần hồn Thái Cực Cảnh của Ngọc Tuyền đạo nhân, sao bọn họ làm được?

- Đáng ghét, giết bọn chúng. Ngọc Tuyền đạo nhân không thể bức ra lão nhân mặt cười hiện thân,cũng không thể làm trọng thương, giận dữ gầm rú. Lúc này khuôn mặt, thân thể do lực thần hồn ngưng tụ đều có khiếm khuyết, rống lớn lên càng có vẻ dữ tợn khủng bố.