- Mập mạp! Người của ngươi chuẩn bị xong chưa? Loại chiến đấu quy mô này, thương vong là khẳng định không tránh khỏi, mà muốn giảm bớt thương vong thì phải nhìn lực lượng cứu thương có kịp thời, có đủ lực hay không.
- Toàn bộ chuẩn bị thỏa đáng! Phiếu cơm lão đại yên tâm đi! Đồng Cường, Tạ Kiếm, lão tứ bọn họ bên này ta tự mình phụ trách, ta đi theo Chiến thúc thúc ở chỗ này. Ta cũng phát ra dược phẩm ở vòng ngoài rồi, nếu như có trường hợp đặc thù sẽ cho chuyển bọn họ tới đây hoặc là những chỗ khác, ta sẽ kịp thời trị liệu! Mập mạp vừa kích động vừa hưng phấn: dù sao loại thời điểm này nàng có cảm giác mình đang điểm tướng; nàng còn là lần đầu tiên tham gia, nên hưng phấn nói.
- Đồng Cường, Tạ Kiếm, lão tứ, Mặc Hồng... đám yêu thú kiến lửa này không tầm thường, hơn nữa sau khi dị biến còn biết bay, binh lính bình thường khó thể đối phó! Ta bố trí trận pháp cho bọn họ chủ yếu là để bọn họ duy trì đại trận, bảo vệ đại trận tránh cho đám yêu thú kiến lửa này chạy ra ngoài, tránh cho người bên ngoài biết tình huống bên trong, cũng là ngăn chặn tránh cho ngọn lửa toàn diện bạo phát. Nhưng nhiệm vụ giết chết yêu thú kiến lửa thì giao cho các ngươi, Chiến thúc nơi này có mập mạp, cũng có rất nhiều người trợ giúp, có vấn đề có thể áp sát tới nơi này. Lúc ta không có mặt, có vấn đề gì sẽ do Chiến thúc điều khiển!
Đồng Cường lãnh đạo thị vệ đội; phần Tạ Kiếm thì Nhậm Kiệt bảo hắn chọn lựa ra 100 người của Chiến Thiên Long mang theo; bên kia Thường lão tứ lãnh đạo thủ hạ của hắn cộng thêm người của Mặc Hồng lãnh đạo... bọn họ đều chân chính là tinh anh trong tinh anh, dưới tay yếu nhất cũng là Chân Khí Cảnh tầng thứ chín.
Bởi vì Luyện Thể Cảnh bình thường hoặc là Chân Khí Cảnh bình thường, đối mặt yêu thú kiến lửa kia tác dụng cũng không lớn. Nhậm Kiệt từng chiến đấu với yêu thú kiến lửa, tự nhiên biết rõ tình huống về chúng, cho nên 3 vạn binh lính kia chẳng qua là giúp hắn duy trì đại trận, bốn người lãnh đạo bọn họ mới thật sự là chủ lực tiêu diệt yêu thú kiến lửa.
- Rõ! Bốn người lập tức cùng kêu lên đáp ứng.
- Quả nhiên không hổ là con của Nhậm Thiên Hành! Nhìn thấy Nhậm Kiệt chỉ huy điều phối thỏa đáng, lão Đan Vương Ngọc Trường Không thương thế vừa mới hoàn toàn phục hồi như cũ, không khỏi cảm khái.
- Cái này tính là gì, lão già người mới nhìn có bấy nhiêu thôi! Một bên Kiếm Vương Long Ngạo sớm đã chết lặng. Hôm nay lão vốn không để ý lắm Nhậm Kiệt đang chỉ huy người khác, so với nửa tháng gần đây mang Nhậm Kiệt đi làm những chuyện kia, thì chuyện này tính là gì, cho nên lão Đan Vương Ngọc Trường Không vừa nói như vậy, Kiếm Vương Long Ngạo lập tức không nhịn được châm một câu.
Với tính tình của Kiếm Vương Long Ngạo nói cái gì lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng không bất ngờ, nhưng lúc này nghe nói như vậy lại không khỏi sửng sốt! Nghe nói vậy, lão Đan Vương Ngọc Trường Không phải phản ứng một chút mới hiểu được, đây là... lão kia đang khen Nhậm Kiệt ư?
Không có khả năng! Lão già ngang bướng này lại khen người ư?
Lão Đan Vương Ngọc Trường Không quả thực không dám tin! Lời này lại có thể nói ra từ trong miệng Kiếm Vương Long Ngạo, quả thật lão Đan Vương Ngọc Trường Không nghĩ là mình nghe lầm.
- Chúng ta không ra tay sao? Nhậm Thiên Tung phát hiện sau khi Nhậm Kiệt bố trí xong, những người khác đều được điều động, nhưng cũng không có bố trí cho bọn họ làm gì.
- Chúng ta đợi thêm một ngày nữa, để bọn họ chuẩn bị trước! Nhậm Kiệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngày mai là một ngày Tề Thiên có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất, lực lượng của Tề Thiên hiện tại đã tăng lên, hắn bạo phát uy lực cũng rất trọng yếu.
Ngay cả Kiếm Vương Long Ngạo lão già ngang bướng này cũng có thể nói ra lời nói kia, nên mọi người đều không có một chút nghi ngờ Nhậm Kiệt, sau khi Nhậm Kiệt quyết định mọi người liền lần lượt về chỗ ngụ của mình bắt đầu tĩnh tu chờ đợi.
Nhậm Kiệt cũng trở về linh thú tọa giá, sau đó rất nhanh đã bắt đầu đắm chìm trong Ngọc Hoàng Quyết. Trong khoảng thời gian này hắn sớm đã ngưng tụ xong vòng tròn pháp lực của Thần Thông Cảnh tầng thứ hai. Đồng thời lúc bố trí đại trận, bởi vì có Kiếm Vương mang đi, hắn ngay cả phi hành cũng không cần, cho nên không cần lo lắng chậm lại tốc độ pháp lực, hay thân thể không thuận tiện chịu đựng áp lực, trọng lực cường đại.
Mặc dù chỉ là bố trí trận pháp, luyện chế một chút Linh khí hạ phẩm, nhưng dù sao cũng là đại trận phạm vi cả ngàn dặm, Nhậm Kiệt bị tiêu hao cũng vượt khỏi tưởng tượng. Trên thực tế, lúc đầu Kiếm Vương Long Ngạo nhìn thấy Nhậm Kiệt chịu đủ loại đau khổ kia, thực ra cũng không phải nguyên nhân vì hắn bố trí trận pháp, mà là hắn vừa tu luyện, vừa làm công chuyện bố trí trận pháp. Việc tu luyện của hắn bản thân nó chính là một loại hành hạ, vô cùng đau khổ.
Hơn nữa đạt tới Thần Thông Cảnh tầng thứ hai, lại lần nữa ngưng tụ vòng tròn pháp lực hình thành trận pháp. Tu luyện công pháp của Ngọc Hoàng Quyết Thần Thông Cảnh này, trừ áp lực, trọng lực ra, mấu chốt là cơ năng thân thể, pháp lực hết thảy đều chậm lại gấp mấy lần. Điều này làm cho Nhậm Kiệt làm chuyện gì đều phải trả giá, bất cứ lúc nào nhìn hắn cũng có vẻ rất thống khổ.
Nên biết rằng, ở Thần Thông Cảnh tầng thứ nhất, Nhậm Kiệt cảm giác cơ năng thân thể, pháp lực của mình, thậm chí là thần thức đều chậm lại gấp đôi, chờ đến khi ngưng tụ vòng tròn pháp lực của Thần Thông Cảnh tầng thứ hai, chân chính bắt đầu tu luyện mới phát hiện: Con bà nó, lại giảm chậm thêm.
Cơ năng thân thể, pháp lực, thần thức của mình hết thảy đều chậm lại gấp mấy lần, trong nửa tháng qua mới là khiêu chiến lớn nhất của hắn.
Muốn ở dưới tình trạng như vậy hoàn thành đại trận phạm vi cả ngàn dặm, vừa luyện khí, vừa phù văn hết thảy các thứ... thì khó khăn cùng gian khổ có thể nghĩ mà biết.
Cũng may hết thảy những nỗ lực, trả giá này cuối cùng cũng có kết quả! Tuy rằng cũng không cố ý tu luyện, nhưng trong quá trình nửa tháng cố sức hoàn thành đại trận ngàn dặm, vô số trận pháp nhỏ, luyện khí như thế, bản thân Nhậm Kiệt cũng đã hoàn toàn thích ứng với phương pháp tu luyện của Ngọc Hoàng Quyết Thần Thông Cảnh tầng thứ hai, thân thể, thần thức đều thích ứng, đồng thời cũng tăng lên rất nhiều.
Lúc này lại lần nữa đi vào linh thú tọa giá, Nhậm Kiệt dùng thời gian một ngày một đêm.
“Oanh...” Thời điểm trăng sáng treo cao trên bầu trời, rốt cục Nhậm Kiệt ngưng tụ vòng tròn pháp lực tạo thành trận pháp hoàn toàn xông phá lực lượng trong cơ thể mình, trong chớp nhoáng này thần thức, pháp lực giống như nước lũ vỡ đê, trong nháy mắt tràn ra, mà lực lượng cũng đột phá đến Thần Thông Cảnh tầng thứ ba.
Sau đó Nhậm Kiệt dò xét, cũng không nhịn được có một loại kích động muốn thét dài. Mặc dù chỉ là từ Thần Thông Cảnh tầng thứ hai đột phá đến tầng thứ ba, nhưng lần này hắn đột phá đúng là quá sảng khoái, lần này đi vào Ngọc Tuyền Sơn cũng có nắm chắc hơn một chút.
Hôm nay đạt tới Thần Thông Cảnh, ngay cả huyết mạch, thần thức người khác rất khó rèn luyện đều giống nhau có một loại mang thêm vật nặng. thật ra loại giảm chậm này là bởi vì trong cơ thể ngưng tụ vòng tròn pháp lực thành trận pháp tạo hiệu quả áp lực. Mà một khi Nhậm Kiệt có thể ở dưới loại áp lực này đột phá, ở dưới loại mang thêm vật nặng đó trường kỳ lập tức sẽ hiển lộ ra hiệu quả tăng lên.
Nhậm Kiệt phát hiện cường độ thân thể của mình cũng từ Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ nhất đỉnh phong đột phá đến tầng thứ hai; thần thức cũng trở nên cường đại, ngưng luyện hơn. Nên biết rằng, thần thức bình thường chỉ có đạt tới Thái Cực Cảnh, sau khi ngưng tụ thần hồn lực mới có thể từ từ trở nên cường đại, rời khỏi thân thể vẫn có uy lực vô tận, nhưng thời điểm này Nhậm Kiệt cũng đã từ từ trở nên càng cường đại hơn.
Về phần pháp lực mênh mông của Nhậm Kiệt hiện nay, căn bản không phải bất kỳ Thần Thông Cảnh bình thường nào có thể so sánh. Nếu không phải Nhậm Kiệt có thể áp chế hấp thu linh khí sau khi đột phá, như vậy thời điểm này linh khí hấp thu trên đỉnh đầu của hắn cũng sẽ tạo thành lốc xoáy. Tuy nhiên nếu có hiện tượng như vậy người khác sẽ phát hiện khiếp sợ: một người Thần Thông Cảnh tầng thứ hai đột phá đến tầng thứ ba, mà lại còn khoa trương hơn cả một người Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ hai đột phá đến tầng thứ ba.
Mặc dù ở nơi này không có người ngoài, nhưng Nhậm Kiệt cũng phải khống chế một chút. Từ khi chứng kiến quỷ dị của Ngọc Tuyền đạo nhân, hoàng đế, cùng với một vài nhân vật khác, đã khiến hắn càng thêm cẩn thận một chút. Thậm chí ngay cả lục thúc cũng từng nói với mình: không cần thiết cũng không cần nói gì với lão, lục thúc nói rất rõ ràng: một khi để bại lộ lá bài tẩy, thì không còn là lá bài tẩy.
Luôn phải để lại chút ít đường sống mới được, trừ phi ngươi có lòng tin quét ngang hết thảy! Điều này không hẹn mà hợp cùng một ý nghĩ của Nhậm Kiệt.
Lúc này sau khi đột phá, Nhậm Kiệt phát hiện pháp lực của mình vận chuyển tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, đồng dạng pháp thuật bộc phát ra, tốc độ nhanh hơn, uy lực mạnh hơn. Thời điểm này hắn đã có thể bạo phát ra một chút chiêu thức và pháp lực uy thế kinh người trong Bát Phương Tuyệt Sát. Tuy nhiên Nhậm Kiệt biết rằng, lúc này mình đã có thể thi triển pháp thuật giống như cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh bình thường.
Nhưng trước đây bởi vì thân thể cường hãn, nên hắn luôn quen dùng cận chiến mà thôi. Đừng nói pháp thuật, ngay cả thần thức không ngừng trở nên mạnh mẽ, từ từ đến gần hiệu quả của thần hồn lực, Nhậm Kiệt cảm giác thần thức của mình đều có thể thi triển một vài chiêu thức. Thế nhưng Nhậm gia cũng không có thứ gì về phương diện này, về phần pháp thuật tuy rằng Nhậm gia cũng có, nhưng Nhậm Kiệt không có hứng thú lắm, bằng vào đại cảnh giới và dưới tình huống hắn có thể đắm chìm trong Thánh nhân luận đạo, chính hắn tùy ý bạo phát chiêu thức cũng có uy lực cường đại hơn so với học được chút ít pháp thuật bình thường kia.
Cho nên nếu như không có pháp thuật đặc thù, Nhậm Kiệt thà rằng tạm thời không học, chỉ dựa vào thân thể cùng phương thức chiến đấu độc đáo của mình cũng giống vậy.
Trên thực tế Nhậm Kiệt luôn có cảm giác, Ngọc Hoàng Quyết hẳn phải có một bộ công pháp tu luyện đầy đủ, nhưng lúc đó cha mình chỉ chiếm được phần Ngọc Hoàng Quyết này, không thể không nói là một tiếc nuối, có lẽ sau này mình phải hoàn toàn mở ra nhẫn trữ vật gia chủ mới được.
“Oanh...” - Chúng ta xuất phát! Nhậm Kiệt mặc dù không có gào to tiếng, cũng không có tạo ra chấn động quá lớn, chỉ là sau khi đột phá lẳng lặng thể hội một chút tình huống của mình, tiếp sau đó hắn phóng ra thần thức liền cảm ứng được mọi người đều đang chờ đợi, hắn trực tiếp nói một tiếng, thân mình đã chạy ra phóng vọt tới hướng phía dưới mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn.
Theo phía sau Nhậm Kiệt, lục gia Nhậm Thiên Tung, Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Tề Thiên, Vân Phượng Nhi, Vương của sát thủ... sáu đại cường giả siêu cấp đi theo đi xuống. Trong sáu người có bốn người là trong tám đại Vương giả, toàn bộ đều là nhân vật đứng ở Âm Dương Cảnh đỉnh phong, thời điểm này lại toàn bộ lẳng lặng đi theo phía sau Nhậm Kiệt.
“Oanh... Oanh... Bịch... Bịch...” Nhậm Kiệt bọn họ mới vừa tiến vào trong động, cũng không có đi xuống bao lâu, lập tức đều cảm nhận từng luồng hơi nóng hừng hực ập vào mặt.
Sau đó liền thấy dung nham bên trong quặng mỏ không ngừng ập tới cuồn cuộn, mà ở bên trong dung nham là đông đảo yêu thú kiến lửa đi theo vọt tới.
- Đã nói lão già này không có khả năng không phát hiện! Chú ý đừng phân tán, không thể trì hoãn hao phí nhiều tinh lực trên đường, không cần quản tới đám yêu thú kiến lửa kia, hãy đánh vẹt ra bọn chúng là được, giảm bớt bất kỳ tổn thất không cần thiết, đợi đi vào bên trong tiêu diệt Ngọc Tuyền đạo nhân! Kiếm Vương ngài đi trước mở đường, Tề Thiên bảo vệ ta, những người khác đều xông vào trong đi! Vừa nhìn thấy tình huống này Nhậm Kiệt biết ngay, lão già Ngọc Tuyền đạo nhân đã sớm có chuẩn bị, nhưng hiển nhiên lão còn chưa có chuẩn bị xong...