Tà Thiếu Dược Vương

Chương 226: Không chừa một mống




- A... A... Hương công tử đột nhiên khăn tay che miệng, không nhìn Quách Tông Hữu trước người, khẽ cười nhìn về phía Nhậm Kiệt: - Nhậm gia chủ đúng không, ta là người từ ngoài tới cũng không biết đây là sản nghiệp Nhậm gia, lúc nàymới bị hắn lừa gạt đi theo trợ uy. Các ngươi muốn như thế nào tùy ý, ta chỉ là Âm Dương Cảnh âm hồn tầng 3 đỉnh nho nhỏ, vừa rồi không cẩn thận thả ra một chút dược vật cũng vô hại. Nơi này có mấy viên đan dược giải độc Nhậm gia chủ giữ lại, Hướng Lãng ở đây xin cáo lui trước.

Hương công tử khẽ cười nói, trong tay đã có thêm mấy viên đan dược, đồng thời người chậm rãi lùi ra sau, chung quanh thân thể bị một sợi tơ chậm rãi nâng lên đã chuẩn bị bay đi.

Đùa gì thế, dưới tình huống Nhậm gia không phát hiện đột nhiên tập kích một chút còn được, hiện tại Nhậm gia đều đã phát hiện, còn gây rối nữa thật là chuyện lớn. Hắn một thân một mình, cũng không quan tâm đắc tội Nhậm gia, nhưng đây cũng phải xem tình huống gì. Nếu như hắn chỉ là giết mấy người của một thế lực bang phái dưới tay Nhậm gia nắm giữ, cho dù cướp đoạt một chút tiền tài, Nhậm gia nhiều nhất cũng chỉ truy nã mà thôi, không có khả năng đuổi giết khắp thế giới.

Nhưng nếu như hắn thật sự giết gia chủ Nhậm gia, như vậy toàn bộ Minh Ngọc Hoàng Triều đều sẽ đuổi giết hắn, cho dù có thể hắn cũng không muốn làm loại chuyện như vậy, càng thêm sẽ không nghe dụ dỗ của Quách Tông Hữu kia, loại thời điểm này chỗ tốt nhiều mấy cũng không dám cầm, hắn đã chuẩn bị chạy.

- Hương công tử... ngươi... Quách Tông Hữu vừa nghe lập tức nóng nảy, không nghĩ tới tên khốn này không ngờ vào thời điểm hiện tại liền héo, lùi bước, bỏ mình lại ở chỗ này. Nói thế nào cũng là đường đường cường giả siêu cấp, làm sao rồi lại như thế.

- Tác dụng chút độc rẻ rách ấy của ngươi ngay cả một cái hắt hơi cũng không đủ, những đan dược này vẫn là giữ lại chôn cùng ngươi đi. Lão tứ, nhớ lời sư phụ nói, nếu như người dưới tay chúng ta bị giết chúng ta đều có thể dùng để đàm phán, đều có thể bỏ qua người này, như vậy sẽ khiến người của chúng ta lạnh lòng. Đối với người như vậy chỉ cần ghi nhớ một chuyện Giết! Nhậm Kiệt lạnh lùng nói, muốn cứ vậy mà chạy, nói đùa à!

Cho dù hôm nay chính hắn bại lộ thực lực, cũng không có khả năng cho kẻ này chạymất, huống chi còn không cần. Tuy rằng Thường lão tứ chỉ là mới vừa đột phá đến Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn, nhưng hắn tích súc đủ ổn định, nếu như không phải là muốn ổn định lại, đánh vào Âm Dương Cảnh âm hồn tầng 2 đều không có vấn đề. Hơn nữa hắn còn có Linh khí thượng phẩm Huyền Âm Kiếm Nhậm Kiệt cho hắn, cộng thêm người của Nhậm Kiệt trước giờ đều không ngại đối chiến người mạnh hơn mình.

- Dạ! Mắt của Thường lão tứ đã sớm đỏ, những người này đi theo hắn nhiều năm, có người là hắn vừa mới bồi dưỡng lên, hôm nay bị giết không ít hắn làm sao có thể không giận, nhất là lão Đường cũng suýt nữa xảy ra chuyện. Buông lão Đường bị thương nặng xuống, Thường lão tứ trong nháy mắt đã xông lên.

Hương công tử lúc này bộc phát tốc độ cao nhất, xoay người hướng về phía ngoài Ngọc Kinh Thành mà chạy, Thường lão tứ ở phía sau đuổi giết không bỏ.

- Giết, giết bọn họ. Người đâu!

Quách Tông Hữu vừa nhìn tình hình này, lập tức nổi giận gầm một tiếng, thân hình lui nhanh phía sau, thét ra lệnh người dưới liều mạng, chính hắn thì mượn cơ hội nhanh chóng chạy thoát.

- Giết, một người cũng không cho phép bỏ qua! Lúc này, Nhậm Kiệt nhấc tay, một tay bắt lấy ám thứ của một gã Thần Thông Cảnh tầng một đâm về phía hắn, dưới biểu tình rung động hoảng sợ, khó tin của người kia, Nhậm Kiệt trực tiếp nắm dùng sức đẩy tới sau lưng.

Phập... Ám thứ trong tay người đó trực tiếp đánh xuyên chính hắn, sau đó lại đem một người phía sau hắn đụng bay ra ngoài.

Người kia cuối cùng ngã xuống, nhìn vị trí lồng ngực bị đánh thủng của mình, không dám tin nhìn Nhậm Kiệt biến mất ở trước mắt. Làm sao có thể, hắn cũng không vận chuyển bất kỳ pháp lực, phòng ngự, cho dù dùng tay chộp vũ khí của mình, cho dù đường chủ là Thần Thông Cảnh tầng chín cũng không dám như thế. Hơn nữa loại lực lượng đó khủng bố đến khiến hắn cảm giác cố gắng nhiều năm như vậy của mình đều là bỏ đi, giống như một con muỗi sợ hãi khi nhìn thấy đại bàng giương cánh.

Mình cũng là Thần Thông Cảnh, vừa rồi đâm một cái cũng ẩn chứa thần thông bổn mạng, pháp lực của mình.

Hắn rồi lại không vận chuyển bất kỳ lực lượng, bắt được Linh khí hạ phẩm của mình, chỉ vẻn vẹn đẩy ngược một cái, ám thứ mình cầm ngược lại đâm thủng mình.

Người nầy mắt mở to, tràn ngập hoảng sợ, rung động, không dám tưởng tượng.

Mà lúc này Nhậm Kiệt giống như Luyện Thể Cảnh bình thường chiến đấu, tất cả công kích, phòng ngự tập kích đến, dưới tình huống không có Linh khí trung phẩm, Thần Thông Cảnh tầng sáu trở lên, hắn đều dùng tay trực tiếp bắt lấy, sau đó vung một cái đủ làm đối phương trí mạng.

Trong nháy mắt mấy người bên cạnh hắn xông lên đều bị hắn giải quyết, một màn này khiến cho Quách Tông Hữu đang lùi ra sau nhìn thấy, tim thắt chặt. Điều... điều này làm sao có thể?

Nhậm Kiệt không che giấu lực lượng, hắn cũng có thể cảm nhận được Nhậm Kiệt đạt tới Thần Thông Cảnh. Phải biết năm trước lần mình và hắn giao phong ấy, hắn là mượn vào ngoại lực mới đạt tới Chân Khí Cảnh, cái này cũng quá nhanh chứ hả.

Chẳng lẽ là theo lời đồn, hắn ăn linh đan tuyệt phẩm của Minh Ngọc sơn trang cứu mạng, nhưng cho dù hắn đạt tới Thần Thông Cảnh, xem bộ dạng cũng chỉ là Thần Thông Cảnh tầng một, hai mà thôi, làm sao có thể dễ dàng đánh chết nhân vật cùng cấp bậc. Hơn nữa còn dùng phương thức chiến đấu của Luyện Thể Cảnh, dùng tay chộp vũ khí. Hắn còn là người sao?

Thần Thông Cảnh nào có chiến đấu như vậy, hơn nữa tùy ý vung một cái, vì sao những người kia không tránh khỏi?

Lúc này trong lòng Quách Tông Hữu tràn ngập nghi ngờ, kinh hãi, đáng tiếc hiện tại tình thế xoay chuyển đột ngột, Tạ Kiếm đã hóa thành một luồng kiếm quang đuổi theo, thân hình hắn tốc độ cao nhất lùi về sau, mượn uy lực Tam Nhãn Dược Lô bộc phát ngăn cản, trong nháy mắt cả người bay ra ngoài.

- Không chừa một mống! Lúc này, Nhậm Kiệt giơ tay nhấc chân đã đem mấy người Thần Thông Cảnh còn lại toàn bộ đánh chết, nói với lão Đường đã khôi phục lại một tiếng, rồi cũng đuổi theo.

- Dạ... gia chủ... Lão Đường cũng đã khôi phục, đứng dậy đáp một tiếng, trước hết xông lên.

Vừa rồi Nhậm Kiệt giơ tay nhấc chân đánh chết Thần Thông Cảnh cũng mang đến cho hắn vô cùng rung động, nhưng lại là một loại khích lệ. Giống như là trong chiến trường, mãnh tướng phe mình bộc phát giết người, tuy rằng hung mãnh, tàn nhẫn, đối với kẻ địch có tác dụng vô cùng rung động, nhưng đối với người mình lại có hiệu quả vô cùng khích lệ.

Giờ khắc này người còn lại cũng không mạnh, lão Đường tuy rằng thương thế trên người không nhẹ, nhưng loại độc kia của Hương công tử thanh trừ, thương thế hắn mạnh mẽ áp chế đã là vấn đề nhỏ.

Mà những người Quách Tông Hữu mang đến, có một bộ phận là hạch tâm cũ của Thánh Dược Đường, còn lại đều là hạng liều mạng hắn hứa hẹn chỗ tốt, vời chào đến giống như Hương công tử, lúc này vừa thấy chuyện không ổn lập tức chuẩn bị chạy trốn.

Chỉ tiếc phản ứng của bọn họ quá chậm, chờ bọn họ muốn chạy đã chạy không thoát.

- A... Vì sao, vì sao lại như vậy? Lúc này, Quách Tông Hữu đang chạy dưới sự đuổi đánh của Tạ Kiếm đột nhiên phát hiện, từng đoàn ngọn lửa vọt lên trời, vừa rồi địa phương nổi lửa trong Ngọc Kinh Thành không ngờ toàn bộ dập tắt, hơn nữa hắn lúc đầu bố cục rất lớn, lúc này chân chính vọt lên trời chạy trốn hắn mới chú ý đến, không ngờ... không ngờ chỉ có số ít địa phương bốc cháy, hơn nữa hiện giờ đã tắt.

Tại sao lại như vậy, Cốt Vũ Lân Hỏa là ngọn lửa chế tạo từ xương cốt chiến tướng chết trên chiến trường Hoàng triều thượng cổ, làm sao dễ dàng dập tắt như vậy. Chính mình nhưng là bỏ giá lớn mua sắm, chẳng lẽ... chẳng lẽ mình bị lừa?

Giờ khắc này Quách Tông Hữu hận không thể ngửa mặt thét dài, phát tiết lửa giận, đáng tiếc hắn mặc dù là Thần Thông Cảnh tầng 9, so với Tạ Kiếm còn mạnh hơn một chút, còn có Tam Nhãn Dược Lô trong tay, nhưng lực công kích của Tạ Kiếm quá mạnh mẽ, tốc độ quá nhanh, sự quỷ dị của Tà Kiếm không giống bình thường.

Hơn nữa lúc trước bị đột nhiên tập kích chặt đứt ngón tay, cộng thêm lúc này binh bại như núi đổ, Hương công tử chạy trốn, hắn căn bản không có lòng chống cự, chỉ muốn giữ mạng chạy trốn.

- Nhậm Kiệt, con trai ta đã trở thành đệ tử chân truyền của lão tổ, trở thành đệ tử chân truyền của Thánh Đan Tông, tương lai thậm chí có khả năng nắm giữ Thánh Đan Tông, ngươi dám động ta, ngươi chết chắc rồi, Nhậm gia các ngươi cũng chết chắc! Quách Tông Hữu bị đuổi vô cùng chật vật, phẫn nộ rống giận.

- Ta biết ngay mà, dựa vào ngươi làm sao có thể kế hoạch ra chuyện lớn như vậy, ở các loại địa phương vận dụng nhiều người như vậy đồng thời động thủ, hóa ra đạt được loại giúp đỡ này, trách không được ngay cả người của Tây Bắc Lang Vương đều có thể liên hệ được. Nếu chính ngươi chủ động nói ra, ta về sau sẽ cho con trai của ngươi xuống bồi ngươi. Dám động đến người của Nhậm gia ta, giết người của Nhậm gia ta, bất kể hắn là ai ở đâu, bản gia chủ đều sẽ không bỏ qua. Lời này của Quách Tông Hữu ngược lại giải đáp nghi ngờ của Nhậm Kiệt, không trách hắn ta có thể liên hệ với người của Tây Bắc Lang Vương.

Nên biết, người của Tây Bắc Lang Vương tiến vào nội địa Minh Ngọc Hoàng Triều làm việc rất ít, bọn họ bình thường đều qua lại ở biên giới, tự do trong mấy quốc gia, khiến cho quốc gia nào đều không có biện pháp toàn lực đối phó. Chính mình lại nắm giữ thế lực đủ mạnh, tự thành một thể.

- Con trai ta là đệ tử chân truyền Thánh Đan Tông, ngươi cho ngươi là ai. Thánh Đan Tông ngay cả Minh Ngọc Hoàng Triều đều không dám chọc, chỉ bằng ngươi cũng xứng... Quách Tông Hữu vừa nghe Nhậm Kiệt nói muốn giết Quách Tú, phản ứng còn lớn hơn lúc này chính mình bị đuổi giết.

Con trai hắn là kiêu ngạo của hắn, là thịt trong tim củahắn, cũng chính vì vậy con trai bị nhục, hắn mới có thể không tiếc mọi giá đối phó Nhậm Kiệt.

- Lát nữa khi ta giết ngươi, ngươi liền biết ta xứng hay không! Thanh âm của Nhậm Kiệt rất bình thản, nhưng lúc này loại thanh âm bình thản kiên định này càng mang đến cho người một loại vô cùng đáng tin.

- Giết ta, còn muốn giết con trai ta. Nhậm Kiệt, ngươi số đã định phải chết. Ba mắt cùng hiện, lửa đầy thiên địa. Ầm... Quách Tông Hữu một mực chạy trốn đột nhiên xoay người, trong nháy mắt Tam Nhãn Dược Lô chung quanh thân thể hắn một mực bảo vệ hắn ngăn cản công kích của Tạ Kiếm đột nhiên vọt lên giữa không trung, trong nháy mắt biến lớn đem bọn họ hoàn toàn bao phủ.

Nơi này là một vùng ven, chung quanh không có thế lực cường đại, Quách Tông Hữu chính là đem đám người Nhậm Kiệt dẫn đến nơi này, cho dù là biết rõ tiếp tục đấu với Nhậm Kiệt sẽ dẫn tới cường giả siêu cấp của Nhậm gia, hắn hôm nay cũng muốn liều mạng một chút.

Bởi vì Nhậm Kiệt này quá tà môn, từ lần đầu tiên va chạm linh thú tọa giá của con trai hắn, bắt cóc con trai tống tiền chính mình, đến về sau cứu Tạ Kiếm thẳng đến hiện tại, Quách Tông Hữu nghĩ tới Nhậm Kiệt này liền cả đêm ác mộng.

Hôm nay nhìn thấy Tạ Kiếm lúc trước cái gì cũng không phải, bị Lam Thiên một câu nói chơi cho chết đi sống lại ngay cả con trai mình đều có thể tùy ý thu thập này, không ngờ có thể đuổi giết chính mình, rung động trong lòng Quách Tông Hữu sớm đã đến cực hạn.

Hắn tin tưởng con trai mình, nhưng sự tà môn của Nhậm Kiệt càng khiến hắn sợ hãi, không thể tiếp tục như vậy nữa, phải hiện tại giết chết hắn. Nếu không vạn nhất hắn thật sự có cơ hội uy hiếp đến con trai, con trai của mình chưa chắc là đối thủ của kẻ này.

Nếu đã như vậy, hôm nay mình phải không tiếc mọi giá giết chết hắn. Có ý nghĩ này Quách Tông Hữu trong nháy mắt thi triển bí pháp.

Tam Nhãn Dược Lô trong nháy mắt biến lớn gấp trăm ngàn lần, đem ba người bọn họ hoàn toàn bao phủ vào trong, hơi thở và hết thảy đều bị chắn ở bên ngoài, có thể khiến cho bên ngoài trong thời gian ngắn không tìm được bọn họ. Mà ở bên trong này Tam Nhãn Dược Lô trong nháy mắt bùng nổ ra một luồng ánh lửa.

- Cẩn thận. Tạ Kiếm nhìn thấy luồng ánh lửa kia vọt tới Nhậm Kiệt, thân hình trong nháy mắt bộc phát ngăn cản.