Tà Thiếu Dược Vương

Chương 218: Tông sư trận pháp? Biết chút xíu thôi




Lục gia Nhậm Thiên Tung thật ra cũng không bất ngờ, cười nhìn Nhậm Kiệt từ trên xuống dưới, lão thấy, chỉ sợ cháu của mình thật sự muốn bắt đầu phát lực rồi.

- Thần Thông Cảnh tầng thứ hai mà thôi, đây cũng là bị bức bất đắc dĩ, đột phá ngoài ý muốn! Thấy rốt cục mọi người dời đi lực chú ý, Nhậm Kiệt cười nói, bắt đầu kể lại chuyện mình đi mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn. Đương nhiên hắn sẽ không nói hết ra tất cả, chỉ nói là mình chiếm được một kiện pháp bảo có thể đi xuyên vào trong lòng đất, nên chỉ nghĩ đi nhìn qua một chút.

Cuối cùng nhắc tới Ngọc Tuyền đạo nhân còn sống, đều không phải là dư nghiệt, tuy nhiên hắn cũng không có nói kết quả sở dĩ Ngọc Tuyền đạo nhân bị thương nặng là do thần thức của mình liều mạng ở trong thức hải, mà chỉ nói là bản thân Ngọc Tuyền đạo nhân chưa hoàn toàn khôi phục. Lúc đó gần như mình nghĩ rằng chết chắc, kết quả ngoài ý muốn ở nơi đó ăn vào Địa Viêm Chu Quả.

Trừ chuyện đoạn phim trong thức hải của mình ra, chuyện khác Nhậm Kiệt cũng không có che giấu, bao gồm chuyện trong thời gian gần đây mình thật ra là được Địa Viêm Chu Quả bảo vệ, phiêu lưu ở trong dung nham gần một tháng đều nói cho họ biết.

Khi nghe Nhậm Kiệt nói tới Ngọc Tuyền đạo nhân còn sống, Chiến Thiên Long liền nhảy dựng lên, ngay cả lục gia Nhậm Thiên Tung cũng sắc mặt trầm xuống.

Lão hoàn toàn không nghĩ tới, năm đó Ngọc Tuyền đạo nhân bị đại ca đánh chết lại vẫn không có chết, mà lại ngưng tụ thần hồn lực còn sống. Mà đáng sợ hơn chính là Nhậm Kiệt lại gặp hắn! Tên Ngọc Tuyền đạo nhân kia có đáng sợ bao nhiêu, năm đó lão hiểu rõ nhất, tuy rằng cuối cùng là đại ca giải quyết Ngọc Tuyền đạo nhân, nhưng dù đến bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, mỗi lần nghĩ tới trong lòng lão vẫn còn sợ hãi.

Người như vậy, Nhậm Kiệt lại đụng phải, nghĩ tới đã cảm thấy đáng sợ...

- Ngươi... đứa nhỏ này làm sao lại tự mình đi loạn đi bậy vậy? Lục thẩm đã nói với ngươi bảo ngươi chờ một chút, có chuyện gì đợi ta và lục thúc ngươi hoàn toàn khôi phục rồi tính sau, ngươi nói xem nếu ngươi xảy ra chuyện... Vân Phượng Nhi nổi giận như thế nào đi nữa, cùng chung chiến đấu với lục gia Nhậm Thiên Tung như thế nào đi nữa, dù sao vẫn là thiên tính nữ nhân.

Nhất là đối với Nhậm Kiệt, nàng hoàn toàn xem như đứa con của mình. Tuy rằng bởi vì Nhậm Kiệt là gia chủ nàng một mực không có nói nhiều lắm, nhưng mỗi lần nàng nhìn Nhậm Kiệt tuyệt đối là ánh mắt hiền hòa, thương yêu.

Lúc này vừa nghe Nhậm Kiệt kể lại, cộng thêm nơi này không có người ngoài, nàng cũng bất kể, trực tiếp nhích tới bên cạnh Nhậm Kiệt, vừa nói vừa chăm chú nhìn hắn từ trên xuống dưới, dường như sợ trên người hắn còn có thương thế không tốt lắm. Thậm chí nàng còn định sờ soạng trên người Nhậm Kiệt, thậm chí có kích động muốn ôm lấy hắn, nhưng dù sao tuổi cùng thân phận đặc biệt của Nhậm Kiệt, khiến Vân Phượng Nhi không biết làm sao bây giờ, nhưng không nhịn được trách mắng Nhậm Kiệt, trong thanh âm mang theo ý nghẹn ngào.

Chính nàng lúc bùng phát lực lượng liều mạng cùng Hắc Quả Phụ, hay lúc phô bày thực lực về phía Hải Vương, hay lúc cùng lục gia Nhậm Thiên Tung cùng làm hậu thuẫn cho Nhậm Kiệt... thì sao cũng được, nhưng vừa nghe Nhậm Kiệt kể lại chuyện hắn trải qua, nàng liền không áp chế nổi tâm tình mình.

- Lục thẩm! Lần này thật là ngoài ý muốn! Ta cũng chỉ định mượn kiện pháp bảo kia đi nhìn một chút mà thôi, không nghĩ rằng vừa lúc đụng phải thần hồn lực suy tàn của Ngọc Tuyền đạo nhân, cũng may mà hữu kinh vô hiểm! Ngài yên tâm, sau này ta nhất định chú ý, nhất định chú ý! Thấy lục thẩm như sắp bật khóc, Nhậm Kiệt cũng có chút tay chân luống cuống. Chuyện gì khác hắn đều có thể ứng phó, nhưng chuyện này quả thực hắn không biết đối phó thế nào.

Hướng về phía lục thẩm nói xong, Nhậm Kiệt vội vàng nói: - Ở chỗ Ngọc Tuyền đạo nhân kia còn có một trái Địa Viêm Chu Quả sắp chín, nếu để hắn ăn vào thần hồn lực hoàn toàn khôi phục, sẽ khống chế đại quân của yêu thú kiến lửa dị biến đánh lên đây, vậy thì phiền toái lớn đó!

Chiến Thiên Long vừa nghe, lập tức không nhịn được mắng: - Con bà nó! Hoàng đế cũng quá âm độc đi! Biết đây không phải là chuyện tốt gì, không nghĩ tới dĩ nhiên là vì xuất hiện yêu thú kiến lửa cùng loại tình huống quỷ dị này, nên hắn mới như thế!

- Nếu như hắn biết nơi đó có Địa Viêm Chu Quả, đánh chết hắn cũng sẽ không nhường lại, phỏng chừng hắn cũng từng phái người đi xuống, kết quả đều chết ở bên trong không giải thích được, cộng thêm số lượng kiến lửa dị biến quá nhiều, khó dây dưa, sản lượng linh ngọc bên trong xảy ra vấn đề, hắn mới nghĩ tới một chiêu kia! Lục gia Nhậm Thiên Tung phân tích: - Chỉ đáng tiếc, hắn không nghĩ tới tình huống ở bên trong lại là như vậy! Một khi đã như thế chúng ta phải có chuẩn bị! Nghe gia chủ nói, thần hồn lực của Ngọc Tuyền đạo nhân đã khôi phục rất nhiều, cộng thêm Thú Vương kiến lửa, chỉ sợ thật không dễ đối phó bao nhiêu so với Hải Vương, nhất là còn có số lượng đại quân yêu thú kiến lửa khổng lồ kia!

- Ừm! Nhậm Kiệt gật đầu nói: - Cho nên ta mới tụ tập mọi người lại, một mặt chúng ta phải tập trung lực lượng tiêu diệt Ngọc Tuyền đạo nhân cùng Thú Vương kiến lửa; mặt khác cũng phải nghĩ biện pháp đối phó với đám yêu thú kiến lửa. Bởi vì căn cứ theo tình huống lúc đó, nếu như phát sinh chuyện gì, rất có khả năng dung nham sẽ phun ra ngoài, lúc đó đại lượng yêu thú kiến lửa cũng sẽ theo ra. Cho nên ta nghĩ phải hoàn toàn phong tỏa chung quanh mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, sau đó phối hợp địa hình ở chung quanh bố trí một đại trận: một là để ngăn chặn dung nham chảy xuống phía dưới, tránh khỏi dung nham phun trào đại quy mô; hai là phải nghĩ biện pháp tiêu diệt toàn bộ yêu thú kiến lửa!

- Dung nham cũng có thể ngăn chặn sao? Chiến Thiên Long kinh ngạc nhìn về phía Nhậm Kiệt.

- Có thể! Nhậm Kiệt gật đầu nói khẳng định: - Trước không nói những dung nham kia là do ngoại lực khống chế rút lên đây, mà cho dù thật sự là dung nham trong lòng đất sắp phun trào, chỉ cần không phải giai đoạn cuối cùng thì đều có biện pháp. Chẳng qua là cần mượn linh khí thiên địa ở chung quanh bố trí thành đại trận, ổn định khí mạch trong lòng đất, thậm chí nếu là người lực lượng đủ cường đại đều có thể bố trí đại trận đóng băng phong tỏa ở phía dưới!

Đóng băng dung nham, ngăn núi lửa?

Cái này đích thật quá kinh người! Cho dù cảnh giới của Chiến Thiên Long, Nhậm Thiên Tung bọn họ cũng nghe nói hoảng sợ líu lưỡi! Đây là chuyện bọn họ cũng không dám nghĩ tới!

- A... Dĩ nhiên... ta cũng chỉ nói vậy thôi! Chúng ta hiện tại bố trí đại trận cũng không có uy lực đó. Chỉ có điều mượn đại trận đến lúc đó làm tốt cắt đứt không cho bọn chúng rút ra dung nham địa hỏa, tránh cho dung nham địa hỏa toàn diện bạo phát, sau đó mượn lực lượng đại trận đối phó yêu thú kiến lửa, tránh để yêu thú kiến lửa lao ra ngoài, ngăn chặn yêu thú kiến lửa này ở trong đại trận rồi tiêu diệt! Nhậm Kiệt cười nói, rồi nói tiếp: - Cho nên hiện tại chúng ta cần người, rất nhiều người, bởi vì ít nhất phải khống chế trong phạm vi ngàn dặm. Cho dù cách mỗi mấy trăm thước mới cần một vài người trấn thủ để thúc giục trận pháp, ít nhất cũng phải hơn mấy vạn người nghe lệnh điều khiển. Sau đó còn phải tập trung lực lượng tinh nhuệ tiêu diệt. Phương diện này có thể với cận vệ đội của Đồng Cường là chính, sau đó sẽ tổ chức một số người khác cùng chung nhiệm vụ; còn binh lính bình thường chỉ cần trợ giúp trấn giữ trận pháp là được!

- Người không thành vấn đề, giết chết yêu thú kiến lửa bên kia ta cũng có thể cử ra một số người. Nhưng mà ngươi nói loại đại trận này, cho dù là Trận Pháp Đại sư đều không làm được, có lẽ Trận Pháp Đại sư đỉnh cấp có thể miễn cưỡng thử một chút, vậy chúng ta đi đâu tìm Trận Pháp Đại sư đỉnh cấp đây? Chiến Thiên Long đối với chuyện nhân số căn bản không lo lắng, hắn lo lắng là trận pháp theo như Nhậm Kiệt nói, đây cũng không phải là chuyện dễ làm.

- Trận Pháp Đại sư đỉnh cấp chỉ sợ đều không được, trừ phi là cấp bậc Tông sư trận pháp mới được! Nhậm Thiên Tung còn biết rõ hơn một chút.

- Nếu là Trận Pháp Đại sư đỉnh cấp ta còn có thể nghĩ một vài biện pháp, nhưng Tông sư trận pháp là nhân vật cao cao tại thượng, không thể kém so với Thái Cực Cảnh, cho dù là tông môn bình thường cũng không nuôi nổi Tông sư trận pháp. Môn phái có Tông sư trận pháp cũng khó mà dễ dàng thỉnh mời... Vân Phượng Nhi vốn vừa rồi còn muốn mở miệng, nhưng vừa nghe Nhậm Thiên Tung nói cần Tông sư trận pháp, nàng cũng nhíu đôi mày phượng góp ý.

- Khụ! Nhậm Kiệt không nhịn được ho khan một tiếng. Trên thực tế hắn nói xong câu nói kia, vốn còn câu dưới định nói: Chính là hắn trên đường trở về cũng đã nghĩ tốt một trận pháp, bằng vào đại cảnh giới của hắn, cùng với hắn biết rõ tình hình trong đó, tuy rằng ở phương diện trình độ trận pháp vẫn không có khả năng đạt tới trình độ Tông sư trận pháp, nhưng cũng không kém xa lắm. Cộng thêm hắn biết rõ toàn bộ phương vị, lúc đó thần thức còn đã từng tăng lên tới trình độ chống cự lại cùng thần hồn lực của Ngọc Tuyền đạo nhân... nên bố trí đại trận này với hắn mà nói cũng không khó.

Chỉ có điều Chiến Thiên Long cướp lời nói, tiếp đó lục thúc cùng lục thẩm lại vừa nói ra như vậy, khiến cho Nhậm Kiệt cũng có chút ngượng ngùng, hắn thật sự không muốn giả ngu.

- Chuyện trận pháp đã giải quyết rồi, ta đã ghi chép ở trong khối linh ngọc ký ức này, trên đó ghi rõ mỗi chỗ phái bao nhiêu người, đến lúc đó ta sẽ đi từng nơi bố trí trận pháp nhỏ!

- Cái gì? Giải quyết rồi, chính ngươi bố trí trận pháp? Lần này Nhậm Thiên Tung cũng không nhịn được phát ra tiếng hỏi kinh ngạc, thanh âm vang lên; còn Vân Phượng Nhi, Chiến Thiên Long đều nhìn về phía hắn với ánh mắt khó mà tin được.

- Ừm! Nhậm Kiệt gật gật đầu.

- Không thể nào! Ngươi là Tông sư trận pháp ư? Vân Phượng Nhi không dám tin nhìn Nhậm Kiệt bên cạnh mình.

- Không có, không có! Nhậm Kiệt liền vội vàng khoát tay nói: - Thật ra không cần tới trình độ Tông sư trận pháp, ta cũng không nghĩ thật sự đóng băng nơi đó, chỉ là ta cũng có hiểu biết chút xíu về trận pháp, sau khi biết rõ địa hình ở chung quanh, biết kết hợp địa hình, vừa lúc nghĩ tới một trận pháp có sẵn mà thôi!

Biết?

Bố trí đại trận cả ngàn dặm, mà lại nói chẳng qua là biết chút xíu về trận pháp, lừa quỷ à?

Thời điểm này ngay cả ánh mắt của Nhậm Thiên Tung nhìn Nhậm Kiệt cũng đổi thành rất quỷ dị: Chuyện này cũng không phải nói biết là có thể giải thích, càng thêm không phải hiểu biết đơn giản như vậy!

Tuy nhiên, ngay sau đó đột nhiên lão lại nở nụ cười, bình thường trở lại. Bởi vì nghĩ lại những việc làm trước đây của Nhậm Kiệt: nào là cứu tỉnh Phượng nhi, nào là cứu lão Đan Vương bọn họ, còn có mỗi lần hắn làm chuyện gì, cũng đâu có chuyện nào là chuyện bình thường.

Chiến Thiên Long thì hoàn toàn mơ hồ rồi! Nếu như nói Nhậm Kiệt tăng lên tới cảnh giới Thần Thông Cảnh là nhờ ăn vào Địa Viêm Chu Quả còn có thể hiểu được, vậy hắn ngay cả trận pháp cũng hiểu biết, còn đạt tới loại trình độ này... cái này là hắn học của ai chứ?

Thế giới này cũng biến hóa quá nhanh đi! Trong ấn tượng của mình, hắn còn là tên Luyện Thể Cảnh kia, còn xuống cấp là đại thiếu gia chủ quần áo lụa là, hôm nay như thế nào liền biến thành như vậy...

Tà môn, quá tà môn mà! Nhìn Nhậm Kiệt, hắn có cảm giác hiện tại tiểu tử này làm ra chuyện tà môn ngoại hạng, vĩnh viễn khiến ngươi khó có thể tưởng tượng, khó có thể suy đoán; vừa lúc nghĩ tới: có biết chút xíu lại có thể bố trí đại trận bao trùm phạm vi hơn ngàn dặm, nói ra ngoài không biết bao nhiêu người sẽ chết vì cười đây!?

May mà vào thời khắc này mập mạp không ở đây, không có người hỏi Nhậm Kiệt đây rốt cuộc là phách lối hay là muốn khiêm tốn, hoặc là vừa khiêm tốn vừa phách lối.

Đồng Cường cùng Thường lão tứ ở một bên nghe nói cũng vô cùng mờ mịt...

Trên thực tế chỉ là Nhậm Kiệt không muốn tham khảo nghiên cứu sâu những vấn đề này, cũng vì hiện tại không có biện pháp giải thích rõ, cho nên dứt khoát có thể tránh thì tránh. Hôm nay không cẩn thận một chút bị lộ tẩy, tiếp đó liền không đợi bọn họ nói nhiều liền nói câu kia, cho nên càng làm cho người chú ý chuyện trận pháp đều cho là hắn đạt tới Tông sư trận pháp.

Tuy nhiên cũng may mà Nhậm Kiệt rất có biện pháp, nghiên cứu chi tiết, chuyển đề tài nói tới làm thế nào chỉ huy nhân thủ cùng Nhậm Thiên Tung, Chiến Thiên Long bọn họ. Hai người bọn họ vừa nghe nói tới chuyện này lập tức liền tập trung tinh thần. Vân Phượng Nhi mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không tiện quấy rầy...