Tà Thiếu Dược Vương

Chương 215: Bồi tiếp đến cùng




Bất quá Kiếm Vương dung hợp âm dương duy nhất đích xác kinh khủng, làm cho Hải Vương cũng không dám khinh thị, hai tay múa động pháp quyết, vận chuyển lực lượng ngăn cản công kích hung mãnh, sắc bén của Kiếm Vương Long Ngạo.

- Ngài cũng đừng tham dự chiến đấu nơi này, nếu Kiếm Vương đã trở lại, ngài nhanh lên phối hợp với Sát Thủ Vương trước đối phó Cửu Đầu Long Vương đi! Cửu Đầu Long Vương nhát gan sợ phiền phức, ngài không cần thật ra tay công kích ép hắn cùng đường, hắn sẽ liên thủ cùng Hắc Quả Phụ chống cự, nếu làm vậy cục diện sẽ càng thêm mất khống chế, chỉ cần dọa hắn bỏ chạy là được, sau đó hãy liên thủ đối phó với Hắc Quả Phụ! Tuy rằng tập kích Hải Vương không thành công, nhưng cuối cùng nhìn thấy Kiếm Vương Long Ngạo rốt cục cũng kịp thời chạy về vừa lúc, Nhậm Kiệt thở ra một hơi dài, lập tức nói với lão Đan Vương Ngọc Trường Không cùng lão nhân mặt cười.

- Được... Lão Đan Vương Ngọc Trường Không không chút do dự đáp ứng một tiếng, nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, lần nữa thúc giục dược lô tuyệt phẩm trở nên lớn lên, đồng thời thân hình chậm rãi bay về phía Cửu Đầu Long Vương.

“Thật là kỳ lạ, lão già ngang bướng Kiếm Vương Long Ngạo kia lại nghe lời tiểu tử Nhậm Kiệt này chỉ huy, ngay cả lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng như vậy...” Thời khắc này lão nhân mặt cười không biết nên nói cái gì cho tốt, thấy Kiếm Vương Long Ngạo trong lúc nguy cấp xuất hiện lão đã thấy bất ngờ, mà nhìn tình huống nghe lời Nhậm Kiệt chỉ huy kia; rồi lúc này nghe Nhậm Kiệt trực tiếp chỉ huy lão Đan Vương Ngọc Trường Không, mà lão Đan Vương Ngọc Trường Không còn không chút do dự đáp ứng... càng làm cho lão cảm thấy khó tin.

Lập tức lại nghĩ một chút, mình cũng đâu khác gì, không phải bất tri bất giác cũng bắt đầu nghe lời tên Nhậm Kiệt này mà làm theo hay sao. Tính luôn mình là có bốn người trong tám đại Vương giả lại đều ở đây nghe tên tiểu tử này chỉ huy... Tổ cha nó! Thật kỳ quái mà!

Trong lòng tuy rằng vô cùng kỳ quái, nhưng lão nhân mặt cười cũng không chần chờ, đột nhiên thân hình đến gần Cửu Đầu Long Vương. Lão có ý đến gần nhưng dường như tạo áp lực khác biệt với tập trung vào đối phương. Sát Thủ Vương thân là một trong tám đại Vương giả, lão sở trường nhất chính là ẩn tàng, ám sát, tạo áp lực nguy cơ cho người khác như thế nào.

- Ha ha... Thật tốt quá! Kiếm Vương về tới thật kịp lúc, Đan Vương lão nhân gia ngài trước chớ vội đi đối phó Hải Vương, tên đó thật khó dây dưa, trước cùng nhau liên thủ... Ừm... Lúc này Nhậm Kiệt ngồi ở đó đột nhiên lớn tiếng cười nói, suy tư một chút rồi chỉ tay vào Cửu Đầu Long Vương nói tiếp: - Là hắn, trước liên thủ giết chết hắn, thực lực của hắn là yếu nhất trong đám người này, vừa rồi lại bị thương nặng, ba người các ngài liên thủ dễ dàng miểu sát hắn!

- Tên tiểu tử khốn kiếp! Bổn Long Vương không tha cho ngươi... Nhậm Kiệt lớn tiếng nói vậy, Cửu Đầu Long Vương vừa nghe thanh âm đều run rẩy. Vốn nghĩ rằng có Hải Vương dẫn đầu, cộng thêm hắn cùng Hắc Quả Phụ, đối phó với một cái Nhậm gia còn không dễ dàng ư, thậm chí tiêu diệt Nhậm gia hẳn đều rất nhẹ nhàng, kết quả hoàn toàn không nghĩ tới cục diện lại phát triển như bây giờ.

Vừa rồi lão Đan Vương xuất hiện thương thế khôi phục tốt như vậy đã đủ kỳ quái, hiện tại Kiếm Vương lại có thể còn sống, còn mạnh mẽ như vậy, một người một mình đi ngăn chống với Hải Vương.

Tuy rằng thấy lão Đan Vương bị thương, nhưng lão Đan Vương đã mấy lần đánh Cửu Đầu Long Vương bị thương nặng, sớm đã lưu lại ám ảnh trong lòng hắn không nói, vừa rồi Sát Thủ Vương lại tới gần chặt đứt một đầu của hắn; còn có tên Nhậm Thiên Tung kia tuy rằng chỉ có thực lực dương hồn, lại vô cùng khó dây dưa, hơn nữa mơ hồ có một loại lực lượng khiến người ta e ngại... lập tức Cửu Đầu Long Vương lòng sinh ý sợ hãi.

- Đừng nghe tiểu tử này nói bậy! Kiếm Vương cho dù âm dương dung hợp cũng không có khả năng là đối thủ của Hải lão đầu; còn lão Đan Vương kia thương thế không có khôi phục hoàn toàn, cẩn thận một chút tên Sát Thủ Vương đáng ghét kia, là chúng ta có thể quấn lấy bọn chúng... Đừng nghe tiểu tử kia nói bậy! Hắc Quả Phụ bực tức gầm lên, bởi vì từ trong lời của Cửu Đầu Long Vương mắng Nhậm Kiệt, nàng đã nghe được hắn thối ý cùng sợ hãi, cho nên lập tức gầm lên.

Hắc Quả Phụ nàng sống qua nhiều năm, còn không có lần nào bị thương nặng như vậy, không phát tiết được cục tức này làm sao có thể chịu được. Hơn nữa giết chết đám người này, có thể bức Cửu Đầu Long Vương nói về cô bé kia: Chuyện có thể làm cho Hải Vương động tâm không tiếc hết thảy như thế, khẳng định không tầm thường.

- Chớ để ý tới Hắc Quả Phụ, nàng ta không dễ giết chết, rõ ràng có trọng bảo bảo vệ tánh mạng, trước giết chết tên yếu nhất Cửu Đầu Long Vương kia đi! Nhậm Kiệt nhìn như đang thúc giục lão Đan Vương, lục thúc Nhậm Thiên Tung, cùng với lão Sát Thủ Vương đang âm thầm đến gần chuẩn bị bất ngờ hạ sát thủ... trên thực tế hắn nói lời này lại hoàn toàn là muốn nói cho Cửu Đầu Long Vương nghe.

Chính là tạo lý do cho tên Cửu Đầu Long Vương nhát gan kia, để trong lòng hắn suy nghĩ, dưới tình huống Hắc Quả Phụ nói như vậy dĩ nhiên nàng ta không sợ, bởi vì nàng ta có phương pháp tự bảo vệ tánh mạng, ngươi có sao?

Ngươi không có... Con bà nó! Ngươi không có, còn không mau chạy đi...

Trên thực tế Nhậm Kiệt rất rõ ràng tình huống của bên mình, lão Đan Vương bị Hải Vương lần nữa đánh bị thương nặng lực lượng có thể phát huy không nhiều lắm; lục thúc nhiều năm hao phí vừa mới khôi phục không bao lâu, lực lượng ẩn tàng lại không tiện phát huy, chỉ có thể làm được tác dụng kềm chế.

Sát Thủ Vương lão nhân mặt cười này mặc dù là lực lượng tân sinh, nhưng lão cũng chỉ là cùng cấp với Cửu Đầu Long Vương bọn họ. Hơn nữa lão sở trường chính là đột kích, ám sát, một khi bại lộ tuy rằng cũng có uy hiếp, nhưng uy hiếp sẽ giảm nhiều.

Hơn nữa đối mặt cùng cấp bậc Cửu Đầu Long Vương, Hắc Quả Phụ bọn họ, muốn giết bọn họ thật không dễ dàng như vậy, nhất là một khi Hắc Quả Phụ liên thủ cùng Cửu Đầu Long Vương, nếu lực lượng tổng hợp lại, có thể đánh ngang tay cũng đã tốt lắm rồi.

Nếu như bức bách quá mức, đến lúc đó hậu quả khó lường, cho nên thời điểm này tuyệt đối không phải là lúc giết chết họ.

- Ngươi tên là Nhậm Kiệt đúng không? Người Nhậm gia ngươi sau này dám cả gan đi vào Yêu Thú Thâm Uyên, bổn Long Vương khẳng định các ngươi có vào không có ra! Đợi bổn Long Vương dưỡng lành thương thế, nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi... Cửu Đầu Long Vương gào lên, trực tiếp chấn Nhậm Thiên Tung bay ra, còn thân hình hắn vọt thẳng ra xa xa.

- Con trùng chín đầu, ngươi dám... Hắc Quả Phụ lúc này phẫn nộ rồi, tên khốn này lại dám bỏ chạy!

- Hắc Vương đại tỷ! Nơi này là địa bàn của nhân loại, không phải địa bàn của chúng ta, chúng ta mau chạy đi. Ở lại tiếp coi chừng bị chúng tính kế, mà những tên nhân loại muốn đối phó yêu thú, mưu đoạt yêu đan của chúng ta không phải số ít, đừng để yêu đan của Thiên Yêu không thấy đâu, lại bị người đoạt mất yêu đan của chúng ta. Mối thù hôm nay, chúng ta còn có nhiều thời gian từ từ tính sổ bọn chúng, đợi diệt xong Minh Ngọc sơn trang, ta sẽ từ từ xua quân xuống, cho dù đến lúc đó tiêu diệt cả Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không phải không có khả năng... chúng ta không cần liều mạng cho Hải Vương kia, làm cỗ sẵn cho hắn xơi... Cửu Đầu Long Vương phóng vọt chạy đi, nhưng cũng không dám không báo với Hắc Quả Phụ, cuối cùng không quên nói với Hắc Quả Phụ.

- Ngươi... ngươi là tên nhát gan sợ phiền phức... này... Hắc Quả Phụ tức giận không chịu được. Cứ như vậy bỏ đi quả thật nàng không cam lòng: thù chẳng những không có báo, không có giết chết lão Đan Vương Ngọc Trường Không, kết quả còn bị thương nặng. Nhưng bây giờ không bỏ đi làm sao bây giờ, nghĩ lại câu nói của Cửu Đầu Long Vương kia cũng không sai, nếu như không có bị thương với lực lượng của đại yêu hóa hình đỉnh phong nàng, dĩ nhiên cũng tùy ý qua lại ở thành thị nhân loại, nhưng bây giờ bị thương còn đối mặt với tình huống thế này, cho dù tiếp tục ở lại nơi này liều mạng, vạn nhất bị người ta nhắm vào mình, có thể về tới Yêu Thú Thâm Uyên hay không cũng không nhất định.

Trên thực tế, cho dù thời điểm hợp tác với Hải Vương, nàng cũng giống vậy trong lòng có đề phòng. Dù sao yêu đan của đại yêu hóa hình đỉnh phong cũng vô cùng trân quý, chỉ cần có cơ hội, vô số người sẽ muốn giết bọn họ đoạt lấy.

- Các ngươi chờ đấy cho lão nương... Hắc Quả Phụ nổi giận gầm lên một tiếng, thân ảnh chạy theo Cửu Đầu Long Vương, sau đó biến mất ở chân trời.

Bởi vì sớm đã được Nhậm Kiệt thông báo, cho nên cũng không có người nào quá mức liều mạng cản lại bọn họ, cũng không có đuổi bắt. Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi từ đầu tới giờ luôn cố sức ngăn cản, sau khi Cửu Đầu Long Vương cùng Hắc Quả Phụ rời đi, cũng đều nhanh chóng lấy ra đan dược ném vào trong miệng. Vừa rồi hai người bọn họ đều là vượt cấp khiêu chiến, tuy rằng chỉ là giằng co quấn lấy đối phương, nhưng có thể ngăn trở lâu như vậy đã vô cùng kỳ diệu rồi.

Cái này cũng nhờ có Sát Thủ Vương đánh bị thương nặng Hắc Quả Phụ cùng Cửu Đầu Long Vương, bằng không hai người họ muốn chống đỡ đến bây giờ cũng vô cùng khó khăn.

Mà lúc này thấy một màn như ý này, rốt cục Nhậm Kiệt cũng xem như thở phào nhẹ nhõm. Trên thực tế thoạt nhìn hắn buông lỏng, nhưng tim luôn co thắt lại. Loại trình độ chiến đấu cùng nguy cơ này, trong nháy mắt liền có khả năng dẫn tới tính hủy diệt phủ xuống, muốn chống lại còn khó hơn.

Cũng may hết thảy đều kiên trì chịu đựng, lúc này hắn không khỏi nhớ lại một câu nói ở đời trước: “Đi theo ruồi bọ tìm nhà cầu, đi theo ong mật tìm hoa”. Lần này may mắn có tên Cửu Đầu Long Vương nhát gan nên cục diện không đến mức tiếp tục chuyển biến xấu, hắn nhát gan làm cho Hắc Quả Phụ tìm được viện cớ cùng lý do cũng tốt.

Phải biết rằng, rất nhiều lời phải xem nói như thế nào, phải xem nói với người nào. Giống như là một đội ngũ binh lính ra sao, phải nhìn xem tướng quân của bọn họ như thế nào, “binh hùng hùng một người, tướng hùng hùng một ổ”, chính là đạo lý này.

Thật ra dưới tình huống vừa rồi, tiếp tục chém giết, tiếp tục chiến đấu có lý do tiếp tục chiến đấu, chạy trốn, rút lui, tự nhiên cũng có vô số lý do, là nhìn xem thế nào, là nói như thế nào.

Cũng may Cửu Đầu Long Vương là người nhát gan, cho nên hắn bỏ chạy trước, Hắc Quả Phụ cũng tìm được lý do bỏ chạy, vậy là đủ rồi!

- Hiện tại tất cả mọi người nghe chỉ huy của ta, bạo phát một kích mạnh nhất của các vị đánh về phía Hải Vương Hải Vô Thường trên bầu trời, hiển lộ ra hết chiêu thức bảo vệ tánh mạng hoặc là pháp bảo liều mạng cuối cùng. Chúng ta phải nhìn xem Hải Vương Hải Vô Thường này rốt cuộc muốn chơi tới trình độ nào, chúng ta bồi tiếp đến cùng! Dọa lui Cửu Đầu Long Vương, bất quá là làm chuẩn bị cho cuộc chiến đấu sau cùng này. Nhậm Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía Hải Vương Hải Vô Thường trên không trung, đây mới thật sự là chỗ mấu chốt.

Bởi vì Nhậm Kiệt tin tưởng, hết thảy chuyện xảy ra kia Hải Vương đều biết được, mặc dù là hắn đang chiến đấu cùng Kiếm Vương cũng có thể biết được. Mà lúc này hắn cũng không có lập tức rời đi, hiển nhiên hắn còn có tự tin và tiền vốn để đánh một trận. Một khi đã như vậy, Nhậm Kiệt cần phải nhìn xem rốt cuộc Hải Vương Hải Vô Thường này muốn chơi thế nào, muốn chơi tới trình độ nào... có lẽ hôm nay sẽ chính thức là một trận chiến thảm thiết nhất.

Theo một câu nói của Nhậm Kiệt, Linh khí tuyệt phẩm dược lô của lão Đan Vương lại lần nữa phát động công kích, uy thế còn cường đại hơn lúc ngay mặt ngăn cản Hải Vương vừa rồi, sau đó vung tay chém ra một kiếm.

Lục gia Nhậm Thiên Tung trong ánh mắt dần dần có một màu máu, trong đôi mắt màu đỏ dẫn theo một khí tức không thuộc về thế giới này, một loại khí tức khủng bố tới cực điểm, tuy rằng chỉ là hơi tán phát ra một chút đã vô cùng kinh khủng.

Lục gia Nhậm Thiên Tung cũng không có công kích, chỉ là dùng Lôi Hỏa Thương ở xa xa chỉ vào Hải Vương Hải Vô Thường trên bầu trời.

Đúng như Nhậm Kiệt nói, bồi tiếp đến cùng. Lục gia Nhậm Thiên Tung là có điều kiêng kỵ không tiện thi triển, nhưng nếu quả thật có người uy hiếp đến thân nhân bên cạnh lão, nhất là an toàn của Phượng nhi cùng đứa cháu thân thiết nhất, vậy thì Tu La lão cũng sẽ không quản tới bất kỳ chuyện gì, cho dù là tàn sát hết thương sinh linh cũng không hối tiếc...

Vân Phượng Nhi đứng ở bên cạnh lục gia Nhậm Thiên Tung, hai tay vừa giương ra, trong nháy mắt trong thân thể phóng lên cao một lực lượng mạnh mẽ giống như một con hỏa điểu giương cánh, đồng thời lúc này Vân Phượng Nhi dùng máu tươi bản thân thúc giục một chút lực lượng của Cổ Vương lưu lại trong thân thể.

Chỉ cần một câu nói của Nhậm Kiệt, nàng giống như lục gia đều không tiếc hết thảy. Lực lượng của Cổ Vương lưu lại nếu như nàng dùng tinh huyết bản mạng thúc giục, thì vô cùng khủng bố, một kích này đã vượt qua mấy lần cực hạn của nàng, gần như không kém gì một kích chính diện của Hắc Quả Phụ.