Tà Thiếu Dược Vương

Chương 211: Lão nhân mặt cười, Vương của sát thủ!




Khí tức thật là mạnh, tuyệt đối không giống tồn tại bình thường, đây là?

Lục thúc . . . Lục thẩm, chẳng lẽ là Tu La Nhậm Thiên Túng, bất quá phu nhân của Nhậm Thiên Túng không phải là . . .

Lão Đan Vương đang ở trong đại viện của Nhậm gia trong lòng cũng là cả kinh, hắn luôn luôn chú ý tràng diện biến hóa, hắn cũng biết Cửu Đầu Long Vương cùng Hắc Quả Phụ xuất hiện bất quá là khúc nhạc dạo, thử dò xét, nhưng cho dù là thử dò xét cũng không phải người bình thường có thể chống cự được.

Mới vừa rồi nếu không phải Nhậm Kiệt nói cho hắn biết không được làm loạn lần nữa, hắn cơ hồ đã không nhịn được.

Một phương diện là lo lắng Nhậm Kiệt có việc, một phương diện khác cũng để cho Hắc Quả Phụ bọn họ đoán trúng, lão Đan Vương chính là không muốn bởi vì chính mình mà liên lụy Nhậm Kiệt, liên lụy Nhậm gia. Nhưng hiện tại, một câu nói của Nhậm Kiệt thậm chí có hai cỗ lực lượng cường đại như vậy xuất hiện, cũng là để cho trong lòng hắn cả kinh.

Bất quá cũng may Nhậm Kiệt luôn luôn nắm cục diện trong tay, cũng không có để cho lão Đan Vương xuất thủ trước thời gian.

Bành! Bành!

Hai đạo lực lượng này mặc dù thế tới hung mãnh, nhưng Hắc Quả Phụ cùng Cửu Đầu Long Vương tất cả đều là người cao nhất ở Âm Dương Cảnh,; đều tự thi triển chiêu số riêng của mình ngăn trở công kích, thân hình cũng là vì vậy mà lui về sau mấy trăm mét.

Sau một khắc, Lôi Hỏa Thương bị chấn động quay về đã bị Lục gia Nhậm Thiên Túng bắt trong tay, mà Vân Phượng Nhi bậc cân quắc không thua đấng mày râu, khí thế mạnh mẽ đứng ở bên cạnh Lục gia Nhậm Thiên Túng, vừa lúc ngăn cản Cửu Đầu Long Vương cùng Hắc Quả Phụ công kích đường đi của Nhậm Kiệt.

- Còn tưởng rằng là đại nhân vật gì, chỉ bằng hai người các ngươi cũng muốn ngăn cản bổn Long Vương, đi tìm chết.

Cửu Đầu Long Vương giờ phút này cũng biểu hiện ra một mặt hung ác của yêu thú, nhất là thấy đối phương cũng không phải là tồn tại như lão Đan Vương, dũng khí càng mạnh, mạnh mẽ trực tiếp đè xuống một trảo.

Nhất thời trong hư không xuất hiện một hư ảnh long trảo khổng lồ, lúc này giống như lúc trước hắn công kích Minh Ngọc sơn trang.

Bất quá khi đó lão Đan Vương bị thương, bên trong Minh Ngọc sơn trang không có ai chủ trì đại cục, nhưng giờ phút này Nhậm gia cũng không phải như thế, mà Nhậm Thiên Túng cùng Vân Phượng Nhi mặc dù không có chống cự chính diện, nhưng phản ứng, tốc độ của hai người cực nhanh, cũng vượt khỏi tưởng tượng của Cửu Đầu Long Vương.

Khi công kích của nó còn chưa đánh tới, hai người chia ra nhanh chóng tránh thoát khỏi công kích, Vân Phượng Nhi trực tiếp công kích về phía Hắc Quả Phụ lần nữa, Nhậm Thiên Túng cầm Lôi Hỏa Thương trong tay, đâm về Cửu Đầu Long Vương nhanh tới bất khả tư nghị, làm cho hắn không thể không thu hồi phần lớn lực lượng để phòng ngự.

Oanh!

Cho dù như thế, hư ảnh long trảo kia vẫn ấn lên phía trên đại trận phòng ngự của Nhậm gia, cũng làm cho cả Nhậm gia hơi bị đung đưa, cả kinh thành cũng có thể cảm thụ được.

- Làm sao có thể tùy ý để người khác làm loạn trong Ngọc Kinh Thành, còn là yêu thú, bệ hạ như vậy . . . Ai!

Lúc này, ở trong đại viện của Văn gia, ánh mắt của Văn Dũng nhìn về phương hướng của Nhậm gia, khe khẽ cảm thán lắc đầu.

- Khởi động đại trận, tùy thời chuẩn bị sẵn sàng.

Văn Dũng suy nghĩ một chút, giơ tay lên gọi người chuẩn bị sẵn sàng, chuyện ngày hôm nay hắn cũng dự cảm được không phải là đơn giản như vậy, bất kể như thế nào, ngũ đại gia tộc đồng khí liên chi chống đở Minh Ngọc Hoàng Triều, có một số việc nhất định phải cùng nhau đối mặt.

Oanh!

Trong nháy mắt, đại trận của Văn gia vận chuyển, lực lượng cùng tia sáng của loại đại trận này khi vận chuyển lập tức phóng lên cao, có một loại xu thế phối hợp chặt chẽ cùng Nhậm gia.

Năm phương vị chỗ ngũ đại gia tộc ở cũng không phải là địa phương tùy ý, lúc trận pháp của Văn gia khởi động, Phương Thiên Ân ở bên trong Phương gia lộ ra nụ cười lạnh, đây cũng không phải là Minh Ngọc Hoàng Triều gặp phải công kích, Nhậm Kiệt kia mặc dù muốn biến sự tình thành chuyện của Minh Ngọc Hoàng Triều, nhưng đây vốn chính là Nhậm gia của hắn tự mình rước lấy phiền toái, hắn mới sẽ không quản a.

Không chỉ là hắn, Cao gia, hoàng cung cũng không có phản ứng.

Lúc này Nhậm Kiệt ngồi ở chòi nghỉ mát bay vút lên trên không trung, nhìn nhìn đại trận uy thế hẳn là yếu nhất của Văn gia, lại nhìn về phương hướng của hoàng cung, Cao gia cùng Phương gia một chút, xem ra bọn họ là quyết tâm xem náo nhiệt.

Phải biết rằng trận pháp của ngũ đại gia tộc là có thể phối hợp chặt chẽ với nhau, một khi tạo thành loại đại trận này, toàn bộ lực lượng phía dưới Ngọc Kinh Thành sẽ bị dẫn động, uy lực vô cùng. Hơn ngàn năm qua đại trận này tổng cộng cũng chỉ bắt đầu dùng ba lần, lần đầu tiên là lúc thành lập Minh Ngọc Hoàng Triều, nghe nói lúc ấy có cường đại nghiền ép tới, muốn tiêu diệt hoàn toàn Minh Ngọc Hoàng Triều, lúc ấy ngũ đại gia tộc liên thủ đối kháng kẻ địch.

Một lần sau đó nghe nói là gặp phải một tồn tại trong truyền thuyết, lúc ấy Minh Ngọc Hoàng Triều không cẩn thận chọc phải người này, chọc cho người này muốn tiến vào Ngọc Kinh Thành, cuối cùng chiến một cuộc, người nọ bị thương rời đi. Còn có một lần, tình huống cụ thể không có ghi lại, nhưng tất cả những chuyện này cũng đều ghi chép không phải là rất cặn kẽ, bất quá Nhậm Kiệt thân là gia chủ Nhậm gia, vẫn là rất rõ ràng về chuyện tình của ngũ đại gia tộc.

Bây giờ thấy lúc này trừ Văn gia làm ra phản ứng, ở bên trong ba nhà khác bao gồm cả hoàng gia thế nhưng tiếp tục xem náo nhiệt, ngay cả tỏ thái độ tối thiểu cũng không có, xem ra bọn họ không đợi đến khi Nhậm gia bị thương nặng, không đợi đến khif sự tình nguy cấp bản thân bọn họ chắc là sẽ không có phản ứng.

Rất tốt, rất tốt, bản gia chủ sẽ nhớ kĩ các ngươi.

Trong lòng Nhậm Kiệt nghĩ vậy, ánh mắt cũng nhìn về phía chiến trường ở không trung lần nữa, chiến đấu đến loại trình độ này khẳng định đều ở trên không, nếu không lực phá hoại mạnh tới mức khó có thể tưởng tượng, cho dù đại yêu hóa hình như Cửu Đầu Long Vương cũng không dám giết chóc không kiêng nể ở địa phương như Ngọc Kinh Thành, nếu không nó biết nó khẳng định không thể nào sống rời đi.

Lúc này tình hình chiến đấu cũng không tốt, tốc độ của Nhậm Thiên Túng cùng Vân Phượng Nhi cũng thật nhanh, vượt qua gấp mấy lần cường giả cùng cấp bậc, nhưng dù sao giờ phút này lực lượng của hai người cũng không phải là trạng thái Âm Dương Cảnh đỉnh phong. Giờ phút này Lục thúc cũng chỉ là khoảng Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ năm, lục thẩm xem ra trong khoảng thời gian này dung hợp với lực lượng của Cổ Vương kia rất thành công, đã đạt đến dương hồn tầng thứ tám, nhưng cho dù như thế vẫn là có chênh lệch rất lớn với Vương giả thân ở Âm Dương Cảnh đỉnh phong.

Hai người bằng vào kinh nghiệm chiến đấu, tốc độ miễn cưỡng còn có thể cản lại, nhưng rõ ràng đang ở thế hạ phong.

Những năm này Lục thúc hao tổn quá lớn, mặc dù mượn Cổ Vương đã hòa tan hết trong cơ thể lục thẩm để khôi phục, cũng không thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong trong khoảng thời gian ngắn, sự tăng lên của lục thẩm cũng cần phải có thời gian.

- Nhậm gia chủ, đã tới lúc này, ta trốn nữa cũng không có ý nghĩa gì lớn, ngươi cũng mau mau xuống đây. Nếu quả thực không được thì an bài người mang theo Vô Song mau mau rời đi, ta đi ra ngoài liều chết đánh một trận, nếu như thắng lợi tự nhiên không có chuyện gì, nếu như thất bại cũng làm cho bọn họ không có mượn cớ nhằm vào Nhậm gia nữa.

Giờ phút này lão Đan Vương Ngọc Trường Không đang ở trong đại viện của Nhậm gia cũng thấy tình hình, ở trong lòng nôn nóng.

- Nơi này là Nhậm gia, ta là gia chủ Nhậm gia, hiện tại ngươi vừa là bằng hữu của ta, cũng là bệnh nhân của ta, lại còn là khách nhân của Nhậm gia ta, ta biết ngài đã khôi phục không sai biệt lắm, ta tự nhiên cũng biết ngài cũng có sức đánh một trận. Nhưng hiện tại Hải Vương kia luôn luôn không có xuất hiện, đây không phải là vấn đề trốn hay không trốn, mà vấn đề hiện tại là đi ra ngoài có tác dụng hay không. Yên tâm, ta đã để cho mập mạp mang theo Vô Song bọn họ tiến vào một chỗ an toàn của Nhậm gia, nếu hắn muốn tìm được Vô Song trừ phi hủy diệt Nhậm gia hoàn toàn, có lẽ Nhậm gia bị hao tổn hoặc là ta xảy ra một ít chuyện, có một vài người có tâm tình nhìn náo nhiệt, nhưng nếu quả thật đến lúc Ngọc Kinh Thành bị hủy diệt một nửa, bọn họ không thể nào ngồi yên được nữa, cho nên cái này ngươi không cần lo lắng.

Nhậm Kiệt dùng thanh âm, ngữ điệu rất bình tĩnh trả lời lão Đan Vương Ngọc Trường Không, điều này làm cho Ngọc Trường Không cảm thấy thật bất ngờ một lần nữa, giờ khắc này hắn cảm giác được Nhậm Kiệt còn lạnh nhạt hơn, còn bình tĩnh hơn so sánh với lúc bình thường, cái loại bình tĩnh nầy hoàn toàn không nên có trên thân người lớn ở tuổi như vậy.

Mà sau khi Nhậm Kiệt trả lời lão Đan Vương xong, ánh mắt chậm rãi nhìn ra chung quanh, trong lòng tính toán một cái. Trên đường trở về hắn tính toán một chút, trừ đi vô số linh ngọc tiêu hao lúc ấy, linh ngọc thu được khi chính mình rơi xuống trong núi linh ngọc nhỏ của Thú Vương kiến lửa còn dư lại không ít, toàn bộ cộng lại với nhau được chừng gần năm ức tiền ngọc.

Hơn nữa hiện giờ bên trong chiếc nhẫn trữ vật Thần Thông Cảnh của gia chủ mà phụ thân Nhậm Thiên Hành lưu lại cho mình có linh ngọc giá trị một ức tiền ngọc, linh ngọc có giá trị gần sáu ức tiền ngọc, cho dù thành linh ngọc thượng phẩm cũng chừng hơn sáu ngàn.

Thái độ nhất quán của Nhậm Kiệt chính là, hoặc là sẽ làm cho tài chính nắm trong tay vận chuyển lại, hoặc là dùng hết. Cho nên chỉ cần hắn có đầy đủ tiền ngọc, linh ngọc cho tới bây giờ sẽ không tồn tại quá lâu, mà chỉ có sử dụng tốt hơn, mới có thể có hồi báo lớn hơn.

Cho nên giờ phút này Nhậm Kiệt không chút do dự thúc dục thị tần lần nữa, để cho thần trí của mình đắm chìm trong trong hoàn cảnh Thánh nhân luận đạo đặc biệt một lần nữa. Mặc dù hiện tại thần trí của mình dư dả để ứng phó tình hình chung, thậm chí đủ để hù dọa vô số người, nhưng đối mặt với người trong Bát Đại Vương Giả mà nói còn kém không ít, hơn nữa giờ phút này hắn phải tập trung tìm được Hải Vương xếp hàng thứ nhất trong Bát Đại Vương Giả - Hải Vô Thường.

Theo thần thức của Nhậm Kiệt không ngừng kéo lên cao, trong đầu Nhậm Kiệt nhanh chóng xuất hiện tình huống chung quanh, bởi vì thần thức của bản thân Nhậm Kiệt hiện giờ cũng đã là trình độ Âm Dương kính dương hồn, cho nên giờ phút này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng thần thức của mình từ từ nhảy lên tới trình độ dương hồn đỉnh phong.

Không có, chung quanh vẫn là không có, chỉ có một chút thám tử của thế lực khác, còn có một chút tồn tại lâu đời trong nhiều thế lực khác ló đầu đi ra ngoài, mặc dù bọn họ không có ra mặt hỗ trợ nhưng là vẫn lo lắng bị liên lụy hoặc là xảy ra đại sự.

Bất quá làm sao có thể không có, tuyệt đối không thể nào, sau lưng chuyện này rõ ràng không tầm thường, Cửu Đầu Long Vương cùng Hắc Quả Phụ này chính là đạn pháo, thứ chân chính bắn ra khẳng định ở phía sau. Bọn chúng đều là ở Yêu Thú Thâm Uyên, không thể nào nắm rõ ràng tình huống của Ngọc Kinh Thành trong tay như vậy.

Không được, còn chưa đủ đi, tăng cường nữa, phải mạnh hơn, mạnh hơn . . .

Nhậm Kiệt không ngừng đẩy cao thần thức, nguyên nhân bởi vì lúc trước cứu lục thẩm, sau đó lại liều mạng cùng Ngọc Tuyền đạo nhân, Nhậm Kiệt sử dụng Ngọc Tinh trước sau đó lại điên cuồng hấp thu linh ngọc 50 triệu núi nhỏ kia, hiện giờ tiêu hao một khi hắn thúc dục thị tần cũng đã kinh khủng đến rối tinh rối mù, chỉ một hồi như vậy đã hao phí đến gần 50 triệu tiền ngọc, 500 linh ngọc thượng phẩm. Nhưng cho dù như thế, vẫn còn không có phát hiện mục tiêu Nhậm Kiệt muốn tìm, Nhậm Kiệt tin chắc phán đoán của mình, cho nên cũng không có dừng lại.

Mặc dù giờ phút này không phải là cứu người, cũng không phải là chuyên tâm cảm thụ ý cảnh Thánh nhân luận đạo, hoàn toàn lấy việc tăng lên đại cảnh giới làm hạch tâm, nhưng Nhậm Kiệt lại kiên định thúc giục thị tần, để cho thần thức không ngừng tăng lên không ngừng dò xét chung quanh.

Tăng lên, tiếp tục tăng lên lần nữa, dần dần bắt đầu tới vô cùng gần trạng thái thời điểm va chạm với thần thức của Ngọc Tuyền đạo nhân.

Oanh! Oanh!

Nhưng vào lúc này, trong thần thức của Nhậm Kiệt đột nhiên cảm nhận được hai cổ ba động đặc biệt mỏng manh, không chừng di động, khó có thể nắm lấy, nhưng có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.

Kháo, con mẹ nó giỡn cái gì vậy, hai cỗ.

Thoáng cái tâm của Nhậm Kiệt cũng mạnh mẽ trầm xuống, toàn bộ sự chuẩn bị cùng ý nghĩ của hắn đều là chuẩn bị để cuối cùng ứng đối Hải Vương Hải Vô Thường, hôm nay đề cao thần thức đến loại trình độ này đột nhiên phát hiện hai cổ khí tức như có như không, thấy như vậy để cho Nhậm Kiệt có một loại cảm giác sau lưng lạnh cả người.

Nếu là xuất hiện hai tồn tại cấp bậc như Hải Vương Hải Vô Thường, trừ phi ngũ đại gia tộc của Minh Ngọc Hoàng Triều đồng thời xuất thủ mới có hy vọng, nếu không Nhậm gia hôm nay thật sự đã gây nên đại phiền toái, tất cả chuẩn bị của chính mình lúc trước đều phải thay đổi, vậy thì thật sự phải lựa chọn chiến lược mang tính rút lui hoặc là nghĩ biện pháp khác . . .

- Chờ một chút, này . . . Cổ khí tức này làm sao quen thuộc như vậy, hơn nữa khí tức này ẩn núp còn tốt hơn một chút, nhưng lực lượng tựa hồ không phải là mạnh đến đáng sợ như vậy, ha ha . . .

Đột nhiên, lúc Nhậm Kiệt mới chỉ vì dò xét hai cỗ khí tức này đã hao phí vượt qua hơn ngàn linh ngọc thượng phẩm, đột nhiên ngoài ý muốn phát hiện một cổ khí tức trong đó chính mình rất quen thuộc, sau đó hắn đột nhiên vui vẻ, rất vui vẻ, rất vui vẻ.

Đã trở lại thế nhưng cũng không nói với chính mình một tiếng, làm hại chính mình thiếu chút nữa bị sợ gần chết, hừ hừ, mình cũng dọa hắn một chút a.

- Lợi hại a, chiêu tuyệt học ẩn nặc thân pháp này của ngài làm sao không có dạy ta, thế nhưng lại muốn liều mạng, cố chấp cùng Hải Vương.

Thần thức của Nhậm Kiệt vừa động, trong nháy mắt đã để cho thanh âm của mình vang lên trong đầu người này.