Đó là?
Dư nghiệt Ngọc Tuyền Giáo, Nhậm Kiệt nhìn thấy kẻ này xuất hiện cũng cả kinh, tiếp theo liền hiểu ra chuyện gì, chẳng lẽ đây là dư nghiệt Ngọc Tuyền Giáo mà lục thúc và mình hình dung?
Lục thúc đã từng nói, căn cứ tin tức thu được sau đó, những dư nghiệt Ngọc Tuyền Giáo trước kia ẩn giấu, sau lại hành động quá quỷ dị, bộ dạng cũng quỷ dị kỳ quái. Có điều khi đó bên mình đã không nhúng tay vào chuyện mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, cho nên cũng không quá chú ý, hơn nữa khi đó hoàng đế kiêng kỵ Nhậm gia quá sâu, nếu để hoàng đế phát hiện Nhậm gia quá chú ý mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn sẽ dẫn tới rắc rối không cần thiết.
Cho nên Nhậm Kiệt cùng lục thúc nói về chuyện này, lục thúc cũng chỉ biết tình huống trước kia, sau đó Mặc Hồng căn cứ đám người Nhậm Quân Dương đi vào mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn mới biết, bên trong có ngọn lửa, yêu thú khủng bố, còn có dư nghiệt Ngọc Tuyền đạo nhân quỷ dị.
Khi đó cũng không nói rõ ràng, nhưng lúc này Nhậm Kiệt vừa đối mặt, liền hiểu ra là thế nào. Có điều, dư nghiệt Ngọc Tuyền đạo nhân sao lại... kỳ quái như thế, cảm giác như không phải người.
Bùm... Bùm... Bùm...
Giống như dã nhân rách rưới, ngồi trên yêu thú kiến lửa cấp chín, cầm cây kiếm cũ nát chỉ vào Nhậm Kiệt nói một lời tối nghĩa, nháy mắt là dung nham bên dưới phun lên, bắt đầu tuôn trào.
Chẳng qua lần này không có yêu thú kiến lửa xông lên, hơn nữa yêu thú kiến lửa không ngừng tuôn ra từ hầm mỏ bên kia cũng lặn sâu xuống dưới dung nham. Không biết bọn họ dùng cách gì, tựa như thi triển pháp thuật, dung nham phía dưới không ngừng dâng lên. "Đệch!" Tuy rằng thần thức của Nhậm Kiệt không thể như ở bên ngoài, nhưng vẫn biết được bên dưới lúc này dày đặc mấy trăm con yêu thú kiến lửa, lại còn có từ xa không ngừng chạy đến. Chỉ riêng yêu thú kiến lửa cấp tám như ban đầu đã có 20 con, đừng nói yêu thú kiến lửa cấp bảy đã lên tới mấy trăm.
Thế này chơi lớn rồi, má nó, yêu thú kiến lửa trước kia là yêu thú yếu ớt, dựa vào số lượng đã đủ khủng bố, cũng may cơ bản sẽ không xông lên mặt đất, bây giờ lại bị người ta khống chế, vậy thì nguy hiểm rồi.
Dù Nhậm Kiệt có ý muốn rèn luyện mình, vừa chiến đấu vừa điều tra, nhưng hắn không muốn thật chôn thân ở chỗ này, nguy hiểm quá lớn, hắn lập tức lựa chọn rời đi. Lập tức thúc đẩy Ngũ Hành Độn Giáp trực tiếp trốn lên trên hang động này, đi vào trong tầng bùn, đá.
Oành... Nhưng tiếp theo, Nhậm Kiệt cảm giác một cỗ lực lượng mạnh mẽ, tên dã nhân ngồi trên yêu thú cấp chín kia cùng nhau xông tới, nháy mắt tới gần, không chậm hơn bao nhiêu so với Nhậm Kiệt sử dụng Ngũ Hành Độn Giáp ở trong này.
Bùm... Nhậm Kiệt xoay người một quyền, nắm tay có quyền cương, Ngũ Hành Độn Giáp bảo vệ, đụng mạnh vào kiếm của tên dã nhân kia. Kiếm kia nháy mắt vỡ tan, nhưng lực đánh mạnh mẽ cũng đánh bay Nhậm Kiệt.
- A, hộc... Đau đớn thấu tim, Nhậm Kiệt phát hiện mình được Ngũ Hành Độn Giáp bảo vệ, cánh tay cũng bị rách ra vết thương thấu xương, lực đánh mạnh mẽ làm ngũ tạng của hắn chấn động, cũng may ngũ tạng lục phủ của hắn đủ mạnh.
Má nó, đây là tồn tại Thần Thông Cảnh tầng thứ chín, không đúng, lực lượng còn mạnh hơn cả Thần Thông Cảnh tầng thứ chín. Mình có Ngũ Hành Độn Giáp, dù cho Thần Thông Cảnh tầng thứ chín cũng không thể làm mình bị thương đến thế. Trong nháy mắt Nhậm Kiệt cảm thấy như mình phải đồng thời đối mặt với một người Thần Thông Cảnh tầng thứ chín, cùng một con yêu thú cấp chín đánh phá.
Tuy nhiên một đòn toàn lực bùng nổ của Nhậm Kiệt cũng không yếu, dã nhân dư nghiệt Ngọc Tuyền đạo nhân cưỡi yêu thú kiến lửa xông tới cũng trực tiếp bị đánh trở xuống.
Nếu như đấu một mình, có Ngũ Hành Độn Giáp, Nhậm Kiệt còn rất nhiều bài tẩy sẽ không sợ, thậm chí đánh chết hay bắt lấy nghiên cứu thử. Nhưng bây giờ phía dưới còn mấy trăm con yêu thú kiến lửa, Nhậm Kiệt không dám dừng lại, thúc đẩy Ngũ Hành Độn Giáp độn qua đất đá, mau chóng rời đi.
Lần này đằng sau không còn truy đuổi, Nhậm Kiệt nhanh chóng đến một chỗ an toàn, lúc này mới thở phào. Sau đó lấy ra sử dụng dược phẩm pha chế sẵn, vận hành Ngọc Hoàng Quyết khôi phục thương thế.
Cũng may thương thế không quá nặng, nhưng lúc này Nhậm Kiệt lại thật sự nhức đầu, ước chừng đám người Nhậm Quân Dương khi đó cũng gặp tình hình này. Có lẽ chưa đi sâu, đã gặp phải trong hầm mỏ khác, triển khai chém giết. Theo Nhậm Quân Dương thấy, những yêu thú kiến lửa này có đông đảo, có biến dị không bình thường, nhưng dù sao cũng có hạn.
Chỉ cần cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh ra tay, cắt đường lui của yêu thú kiến lửa, nghĩ cách đóng chỗ phát ra dung nham ở dưới mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, còn lại là phái đại quân từ từ tiêu diệt yêu thú kiến lửa là xong. Nhưng Nhậm Kiệt lại biết không đơn giản như thế, vừa rồi đụng tới dư nghiệt Ngọc Tuyền đạo nhân, thần thức của Nhậm Kiệt cũng không nhàn rỗi, dò xét ở gần mới kinh ngạc phát hiện, dư nghiệt Ngọc Tuyền đạo nhân này lại không có hơi thở sinh linh, còn không bằng những yêu thú kiến lửa kia.
Giống như là... giống như con rối bị luyện hóa, khống chế, dù có sinh mệnh, nhưng không còn linh khí cùng sức sống.
Lại còn những yêu thú kiến lửa biến dị, nên biết yêu thú có thể đột phá cực hạn, cũng chỉ là một số ít ngoại lệ, không có khả năng toàn quần thể đột nhiên biến đổi. Vậy chỉ có một khả năng, Vương giả trong yêu thú kiến lửa đột phá cực hạn, lãnh đạo bọn họ lột xác toàn thể, hoặc là có lực lượng nào đó thúc đẩy bọn chúng tiến hóa.
Bất kể khả năng nào, nơi này chẳng những lộ ra quỷ dị, chuyện cũng không đơn giản như thế.
Má nó, biết hoàng đế không có lòng tốt, lại không ngờ hắn xấu xa đến cỡ này. Được, bổn gia chủ nhớ kỹ. Nhậm Kiệt thầm nghĩ, thương thế đã khôi phục nhiều, lần này hắn không dám xuất hiện trong quặng mỏ, chỉ là đi bên trên quặng mỏ, đồng thời thần thức tra xét.
Như vậy thì đơn giản hơn nhiều, Nhậm Kiệt nhanh chóng phát hiện trong đa số hầm mỏ đã bắt đầu có dung nham dâng lên, chỉ là trước mắt dĩ nhiên sẽ không phun ra, nhưng có những chỗ chỉ có một chút dung nham, ngay cả như vậy cũng không thể khai thác. Nên biết, người chân chính hiểu được khai thác ngọc chưa chắc là có lực lượng mạnh cỡ nào, bọn họ không chịu được nhiệt độ cao thế này, huống gì tùy lúc có yêu thú kiến lửa tập kích.
Hơn nữa Nhậm Kiệt cũng phát hiện, linh ngọc trong quặng mỏ cũng xảy ra vấn đề, những chỗ chưa được khai thác đều xuất hiện tình huống bị ăn mòn, giống như bị yêu thú kiến lửa lấy đi.
Cuối cùng Nhậm Kiệt đi xuống rất sâu, phát hiện không ít yêu thú kiến lửa trong dung nham, trên lưng có linh ngọc bị dung nham tổn hại, nhưng mà linh ngọc bị tổn hại, bên trong lại không thành vấn đề.
Mà ở đằng trước, lại có một dư nghiệt Ngọc Tuyền đạo nhân cưỡi yêu thú kiến lửa cấp chín giống Nhậm Kiệt đã gặp trước đó.
Má nó, đúng là bọn chúng đang cướp khai thác linh ngọc, không đúng, bọn họ chỉ cần linh ngọc lại không lấy ngọc thạch, hơn nữa giống như đang chuyển đến chỗ nào đó. Bất ngờ phát hiện tình huống này, Nhậm Kiệt không nhịn được lặng lẽ đi qua bên trên, theo đội ngũ yêu thú kiến lửa vận chuyển linh ngọc không ngừng xuống dưới, xâm nhập sâu vào trong.
---------------
Bóng đêm phủ xuống, ở tầng đỉnh Thính Tuyết Hiên, Cao Bằng cùng Phương Viêm đang ngồi chung với nhau, không trà, không rượu, hơn nữa Phương Viêm còn mặc áo giáp.
- Nhậm gia lớn lối đủ, cuối cùng đến lượt bọn họ xảy ra chuyện, đáng tiếc Nhậm Kiệt không đi vào. Tuy nhiên lần này nghe nói nội bộ Nhậm gia tranh chấp rất lợi hại, không biết tình huống Nhậm gia hiện tại thế nào? Phương Viêm nhìn Cao Bằng, hiện tại hai người đã hợp tác một đoạn thơi gian, hôm nay Phương Viêm gần như nửa thoát ly Phương gia, tin tức bế tắc, có gì cũng chỉ phải hỏi Cao Bằng.
- Nghe tin tức nói Lôi Hỏa Thương của Nhậm Thiên Tung lại cắm vào trong Nghị Sự Đại Điện, tuy nhiên sau đó cũng không có tin tức. Hơn nữa hiện tại Nhậm gia đã khống chế tin tức toàn diện, tạm thời không có tin gì khác. Về phần tổn thất lần này, chủ yếu là ba vị trưởng lão Nhậm Quân Dương, còn có một số người Nhậm Cường, Nhậm Hạo dẫn tới. Nếu như Nhậm gia lại đi vào mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, khi đó mới thật sự là chuyện náo nhiệt. Nhậm Kiệt thì thôi, những trưởng lão kia rơi vào mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, vậy bọn họ lĩnh đủ. Cao Bằng cũng rất vui vẻ, rất chờ mong, chờ mong Nhậm gia có thể tiếp tục.
- Dư nghiệt Ngọc Tuyền đạo nhân trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn thật sự lợi hại như thế, rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì? Chỉ cần không ngốc, hiện tại đều biết bên trong khẳng định có vấn đề rất nghiêm trọng, Phương Viêm cũng tò mò hỏi.
Cao Bằng cười cao thâm khó lường nói: - Chuyện này ngươi không cần phải để ý, chẳng qua là một ít yêu thú cùng dư nghiệt, không đến mức ảnh hưởng chuyện lớn, nhưng sẽ càng lún càng sâu. Nhiệm vụ của ngươi lần này rất gian khổ, trước tiên ngươi không cần để ý chuyện khác, chỉ cần làm xong chuyện lần này là được.
Nhắc tới chuyện này, thần sắc Phương Viêm trở nên vô cùng ngưng trọng, hai chân mày nhíu dính lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn Cao Bằng.
- Ngươi biết, nếu ta làm như thế sẽ có hậu quả gì? Gần đây Phương Viêm luôn đấu tranh chuyện này, nhưng hiện tại bất đắc dĩ, hắn đã không còn cách nào.
Thấy Phương Viêm còn đang do dự, lo lắng, Cao Bằng khuyên bảo: - Làm người luôn phải lựa chọn, hoàng đế hay Phương gia, ngươi phải lựa chọn một đội. Bên phía Phương gia, bản thân ngươi cũng hiểu, bọn họ vĩnh viễn không thể ủng hộ ngươi làm gia chủ. Ngươi muốn tranh thủ mọi thứ thuộc về ngươi, vậy cần phải có lực lượng mạnh mẽ ủng hộ. Ta cùng Cao gia khẳng định không thành vấn đề, nhưng như vậy còn chưa đủ, chỉ có hoàng đế chống lưng ngươi mới được. Trước đó ta bảo ngươi biểu lộ trung thành với hoàng đế, hiện tại hoàng đế muốn trọng dụng ngươi, đây là cơ hội. Ngươi phải chân chính nắm giữ một nhánh lực lượng của mình, ngươi phải nhanh chóng lên đến độ cao nhất định, ngươi phải đủ mạnh mẽ, đến khi đó có hoàng đế cùng ta ủng hộ, ngươi là huyết mạch dòng chính Phương gia, rất nhiều chuyện đều sẽ trôi chảy.
Trong thời gian gần đây, Cao Bằng âm thầm ủng hộ mạnh Phương Viêm, để Phương Viêm bồi dưỡng một nhóm người trong Duệ Tiễn Doanh, bằng vào kinh tế mạnh mẽ của Cao Bằng thu mua đan dược, thậm chí yêu đan trợ giúp bọn họ tăng lên, làm cho lực lượng đám người kia tăng mạnh.
Hơn nữa còn thuyết phục Phương Viêm biểu lộ trung thành với hoàng đế, nói mình chỉ cần có cơ hội, sẽ hoàn toàn khống chế Duệ Tiễn Doanh, hoàn toàn nắm giữ trong tay, trở thành lực lượng mạnh mẽ chỉ nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ.
Duệ Tiễn Doanh chủ yếu đóng ở trọng địa kinh đô, tuy rằng chỉ có 10 vạn người, nhưng trang bị cùng sức chiến đấu không tầm thường. Hơn nữa nhiều năm qua hoàng đế một mực áp chế, bằng không đã sớm mở rộng ra 20 vạn người. Khi đó Cao Bằng bảo Phương Viêm biểu lộ trung thành với hoàng đế, biểu lộ mình có năng lực nắm giữ nhất định, Phương Viêm cũng cảm thấy nên như thế, điều này đại biểu mình có năng lực. Không tới mấy tháng liền bồi dưỡng một nhóm người của mình, còn giúp đám người kia tăng lên để bọn họ thần phục mình.
Khi đó nói xong, hoàng đế cũng rất cao hứng, bảo hắn cố gắng nhiều hơn, chỉ cần hắn có thể nắm giữ hoàn toàn, vậy sẽ cho Duệ Tiễn Doanh mở rộng ra 20 vạn người. Tái trang bị 20 vạn đại quân, còn là quân đội trọng địa gần kinh đô, tự nhiên trọng lượng khác thường. Khi đó Phương Viêm vui vẻ mấy ngày, lại không ngờ không lâu trước hoàng đế bí mật gặp hắn, cho hắn một đạo ý chỉ, bảo hắn phối hợp Phương gia, Cao gia hành động, tuy rằng bảo hắn mặt ngoài nghe theo Phương Thiên Ân chỉ huy, kiểm tra năng lực của hắn.
Trên thực tế lại âm thầm hạ chỉ cho hắn, bảo hắn tìm cơ hội từ từ hoàn toàn nắm giữ Duệ Tiễn Doanh, bởi vì có chiến đấu thì mọi chuyện đều dễ làm. Nhưng sau đó Phương Thiên Ân cũng tìm hắn, lại bày tỏ lôi kéo, biểu lộ Phương gia rất coi trọng hắn. Đó cũng là vì hắn nghe the Cao Bằng, một mực bảo trì quan hệ với Phương gia, biểu hiện ra rất hy vọng tiếp tục được Phương gia ủng hộ, hắn chỉ muốn thu được lực lượng cùng tài nguyên, thân phận, địa vị, dần dần cải thiện quan hệ giữa hắn và Phương gia.
Nhưng nếu như hắn mượn hành động lần này, đả kích lực khống chế của Phương gia, vậy ngang với hoàn toàn trở mặt với Phương gia.
- Ngươi suy nghĩ xem, bệ hạ đã đồng ý cho Duệ Tiễn Doanh mở rộng, ngươi nắm giữ 10 vạn trọng binh hiện tại, sau đó mở rộng thành 20 vạn trọng binh, hơn nữa còn là trọng địa gần kinh đô, dù cho Phương gia phát giác ra, nổi giận thì có thể làm gì được ngươi? Đến lúc đó có lẽ bản thân ngươi đã đột phá, vì để ngươi nhanh chóng đột phá tăng lên, ta trả giá lớn, ngươi cũng hiểu. Hơn nữa lần này cũng là một lần thử thách của hoàng đế đối với ngươi, hiện tại ta cũng đang tranh thủ vị trí mới, chờ ta quản lý khí giới trang bị, đến lúc đó hoàng đế hạ chỉ cho ngươi mở rộng, ngươi có thể danh chính ngôn thuận làm rất nhiều chuyện, nói gì là 20 vạn đại quân.
- Không tính Cao gia, có Phi Thiên Thương Đoàn của ta ủng hộ, ngươi lấy danh nghĩa huấn luyện, muốn chọn lựa tinh binh, đến lúc đó chiêu mộ 30 vạn cũng không có vấn đề. Đến lúc đó lại nghĩ cách để hợp thức hóa quân đội, bên ta có tiền của, lại bắt đầu quản lý khí giới trang bị, tài nguyên, đều phân phối tốt nhất cho ngươi. Đến lúc đó 30 vạn đại quân của ngươi sẽ có sức chiến đấu của trăm vạn đại quân, đến khi đó bản thân ngươi chính là tồn tại cấp bậc như Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ, trở thành đại tướng quân trẻ tuổi nhất Minh Ngọc Hoàng Triều.
- Ngươi nhìn Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ thế nào, trong gia tộc cùng hoàng đế có ai dám tùy ý chọc tới bọn họ, tự thành thế lực. Chỉ có đạt đến trình độ này, ngươi mới có tư cách lôi kéo người trong Phương gia, từ từ tranh giành chức gia chủ. Cũng chỉ có như vậy, ngươi mới có tư cách ngồi ngang hàng với ta, chúng ta cùng bàn đại sự thiên hạ. Có cơ hội, mọi chuẩn bị ta đều giúp ngươi làm xong, hiện tại chỉ xem quyết định của ngươi. Nhưng nếu ngươi bỏ qua, vậy ngươi cũng từ bỏ tranh giành gia chủ Phương gia, từ bỏ tín nhiệm của hoàng đế, từ bỏ hợp tác giữa ta và ngươi. Cao Bằng nói không lớn cũng bình thản, nhưng làm cho Phương Viêm nhiệt huyết sôi trào.
- Phương Viêm ta chưa bao giờ lùi bước, ngươi chuẩn bị sẵn mọi thứ đi. Ánh mắt Phương Viêm phát sáng, nói rồi bỗng đứng dậy bước nhanh ra ngoài Thính Tuyết Hiên.
Nhìn Phương Viêm rời đi, Cao Bằng lại toát ra mỉm cười cao thâm khó lường, hiện tại hắn từ từ tìm ra con đường của mình, hắn phát hiện thì ra phương thức ban đầu của mình quá sai, như hiện tại mới đúng. Quá nổi bật, sẽ dễ bị chú ý, trừ khi có lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối, giống như Nhậm Thiên Hành trước kia, bằng không rất nhiều chuyện không cần thiết phải làm quá lên.
Giống như bây giờ thật tốt, Phương Viêm sẽ nhanh chóng tỏa sáng vạn trượng, mình sẽ nâng hắn lên cao, cao nhất.
---------------
Nhậm Kiệt một đường truy đuổi đoàn yêu thú kiến lửa vác linh ngọc trong dung nham, dần dần cảm giác nhiệt độ ngày càng cao. Lúc này hắn đi qua trong đá, cũng cảm thấy sóng nhiệt không ngớt. Đó còn là bởi Ngũ Hành Độn Giáp giúp cản trở, lúc này đá xung quanh đều có màu đỏ, phát ra hơi nóng rực.
So sánh với chỗ này, dung nham đó trước đó chỉ như nước sắp đóng băng, còn chỗ này là nước sắp sôi trào, chênh lệch mấy chục lần.
Dung nham nơi này, ngay cả có Ngũ Hành Độn Giáp, hiện tại Nhậm Kiệt cũng phải cân nhắc mình có thể đi qua được không.
Má nó quá nóng, Ngũ Hành Độn Giáp cũng không thể cản được quá nhiều, chân cương hộ thể của mình không biết có được không.
Thầm nghĩ vậy, Nhậm Kiệt một đường đi theo, cuối cùng khi trong đá đã nóng đến thành một mảnh đỏ lửa, thần thức của Nhậm Kiệt bị quấy rối đủ loại, chỉ có thể tra xét trong phạm vi 1000 thước xung quanh, cuối cùng Nhậm Kiệt phát hiện điểm cuối của đoàn yêu thú kiến lửa này.
Con bà nó, đây là cái thứ gì?
Đây là phản ứng đầu tiên của Nhậm Kiệt lúc này, đội yêu thú kiến lửa đi ra khỏi hầm mỏ đến cuối cùng, đột nhiên xuất hiện một cái không gian vô cùng lớn, xung quanh có mấy trầm đường hầm mỏ thông đi mọi hướng, ở giữa là một cái hố sâu rất lớn.
Giống như vô số con sông, hội tụ vào trong một hồ nước lớn, có điều chỗ này hoàn toàn ngược lại, từ hố sâu nóng hừng hực, vô số dung nham ngược chiều chảy lên, sau đó tràn vào trong những hầm mỏ.
Như vậy phải cần bao nhiêu pháp lực mới làm được, nên biết khoảng cách giữa hố sâu và hầm mỏ ít nhất cũng tới trăm thước. Các hầm mỏ đi ra có một mặt phẳng, không lớn, nhưng cũng rộng mấy chục thước.
Yêu thú kiến lửa đi đến đây, liền theo ngược dòng dung nham, trực tiếp ném linh ngọc trên lưng xuống phía dưới.
Mấu chốt làm Nhậm Kiệt chấn động, đó là ở giữa trung ương cái hố này, có một con kiến lửa vô cùng to lớn, hơn mười mấy thước, khổng lồ trôi nổi bên trên dung nham, thần thức của Nhậm Kiệt tra xét hơi thở con kiến lửa này cũng cảm thấy cả người phát lạnh.
Bản thân mình lại không cách nào chỉ dựa vào thần thức tra xét ra kiến lửa này đạt đến trình độ nào, sao lại thế được, nếu như là đại yêu hóa hình, phải sớm hóa thành hình người, cho dù khôi phục bản thể tu luyện, cũng phải có hơi thở đại yêu hóa hình chứ.
Kiến lửa kia rõ ràng là Thú Vương kiến lửa, nhưng cố ý đóng hết hơi thở, xung quanh có không ít trận pháp.
Mà chỗ Thú Vương kiến lửa đang ở rõ ràng có một chỗ như cái hang, mỗi lần bụng nó phập phồng, liền làm rất nhiều dung nham trong hang kia bị rút ra, bao bọc phần dưới dưới thân thể, còn lại thì chạy ngược vào trong các hầm mỏ.
Lúc này có thể thấy, đông đảo yêu thú kiến lửa không ngừng xuất hiện trong hầm mỏ, ném linh ngọc trên lưng xuống, phía dưới đã có linh ngọc như núi nhỏ.
Chừng mấy chục thước, má nó, đây mới thật là núi linh ngọc, hoàn toàn không cùng khái niệm với núi tiền ngọc chất đống lên lúc khai trương sòng bạc. Tuy rằng hầu hết bên trong là linh ngọc hạ phẩm, nhưng cũng không thiếu linh ngọc trung phẩm, thậm chí linh ngọc thượng phẩm, mấu chốt là số lượng này, má nó quá kinh người.
Ầm ầm! Lúc này, cảm giác xung quanh chấn động, sau đó dung nham trong lòng đất bùng lên ở phần đằng trước Thú Vương kiến lửa khổng lồ, gần như bao trùm nó, cũng bao phủ cả khu vực.
Sau đó chỉ thấy Thú Vương kiến lửa khẽ động mấy cái, lập tức chia thành mấy trăm cỗ dung nham ngược dòng chảy đi.
Thẳng đến lúc này, Nhậm Kiệt mới hiểu ra, dòng dung nham như sóng biển được tạo thành như thế nào, toàn bộ nguyên nhân đều là bởi Thú Vương kiến lửa kia.
Rốt cuộc thứ quỷ này là gì, sao lại xuất hiện biến cố này, mấu chốt là dư nghiệt của Ngọc Tuyền đạo nhân sao lại kết hợp chung với những yêu thú kiến lửa kia, chỗ này có gì đặc biệt?
- Khặc khặc... Chiếc nhẫn... Khặc khặc! Là nhẫn của gia chủ Nhậm gia, thằng nhóc ranh ngươi lại là gia chủ Nhậm gia, là người nào của Nhậm Thiên Hành. Khặc khặc, xem ra trời cao đối đãi với ta không tệ, hiện tại cuối cùng vận may đứng về phía ta, khi ta sắp đại công cáo thành, đưa đến một phần đại lễ như thế. Chậc chậc, rất tốt, dù rằng yếu đến đáng thương, nhưng mà thân thể đủ rắn chắc, căn cơ tốt đến đáng sợ. Mấu chốt là thần thức đủ mạnh, có thể chịu được bổn đạo gia cải tạo, bảo lưu lại ý thức. Trong lúc Nhậm Kiệt suy nghĩ, bỗng cảm giác đầu óc ầm ầm muốn nổ tung, nháy mắt đã nhận ra không xong muốn bỏ chạy cũng không kịp, đột nhiên trong đầu vang lên tiếng nói.
Tiếng cười cổ quái, làm cả người khó chịu, cùng với lời tùy ý cải tạo, như đối đãi với con kiến.
Làm Nhậm Kiệt sinh ra cảm giác sợ hãi chưa từng có, là bởi Nhậm Kiệt cảm nhận được cỗ lực lượng đó không phải ngoại lực, là có lực lượng trực tiếp xâm nhập vào trong đầu hắn, lực thần hồn, hơn nữa có thể trực tiếp xâm nhập vào đầu người khác, thế này... Thế này đã vượt qua Âm Dương Cảnh đỉnh phong, Thái Cực Cảnh, chẳng lẽ mình gặp phải tồn tại Thái Cực Cảnh.