Tuy nhiên Nhậm Cường, Nhậm Hạo dù sao cũng còn tốt, được hai người Thần Thông Cảnh tầng thứ chín liều mình bảo vệ, bọn họ cũng không bị thương tích gì. Còn Nhậm Quân Dương và Nhậm Hàn Lâm thời điểm này thì vô cùng thê thảm: Nhậm Hàn Lâm cả chân trái toàn bộ băng bó, tuy rằng đã dùng đan dược, nhưng chân trái bị lửa đốt cháy, trong thời gian ngắn khó có thể lành lặn.
Nhậm Quân Dương thì vết thương trên mặt dùng đan dược đã có tác dụng, nhưng vẫn có thể thấy rõ những vết thương, y phục trên người dù đã thay đổi, nhưng da thịt trên thân thể nhiều chỗ bị lửa đốt cháy, vẫn còn đau rát. Mà tình trạng của họ còn coi như tốt, thê thảm nhất là Nhậm Văn Húc tới giờ còn không biết sống chết ra sao. Lúc đó cảnh tượng hắn bốc cháy lên hừng hực, tiếng kêu gào thê thảm chạy ra vẫn còn quanh quẩn trong tai mọi người.
- Đáng hận! Đám trong kia rốt cuộc là yêu thú gì? Khu vực ở gần Ngọc Kinh Thành như thế sao có khả năng có yêu thú? Còn có quặng mỏ Ngọc Tuyền Sơn kia, không phải nói là Ngọc Tuyền Sơn sao, thế nào hiện tại biến thành hỏa diệm sơn, địa phương cạn như vậy đã có dung nham chảy ra, thế này còn làm sao khai thác? Còn khai thác cái rắm gì chứ! Còn bảo chúng ta vào xem! Lần này xong rồi, tổn thất thảm trọng như vậy, đi trở về biết ăn nói thế nào! Nhậm Cường nghĩ tới liền tức giận không thôi, đập mạnh một quyền lên bàn, cái bàn lắc lắc mấy cái, rồi “bịch” một tiếng gãy vỡ thành từng mảnh rơi đầy đất.
Chẳng qua là lúc này không có người nào để ý tới. Nhậm Cường vừa nói như vậy nét mặt già nua của hai người Nhậm Hàn Lâm cùng Nhậm Quân Dương càng thêm nhục nhã. Vốn trước đó Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo cũng không muốn đi vào, chẳng qua là Nhậm Quân Dương bọn họ vừa ở nơi đó bị Nhậm Kiệt xem thường lần nữa, nhìn thấy Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo bị phạt bọn họ cũng cảm giác có chút nhục nhã.
Nên không ngừng nói ra chuyện Ngọc Tuyền Sơn, lúc đưa ra ý đi tiếp quản mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, liền bảo bọn họ cũng đi xuống xem một chút tình huống của mạch khoáng linh ngọc, để mở mang kiến thức; lúc trở về cũng dễ ăn nói một chút với hai vị đại tướng quân Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ.
Về phương diện an toàn vốn Nhậm Quân Dương bọn họ không có nghĩ nhiều, nhân số giới bị còn nhiều hơn gấp mười so với lúc trước bọn họ đi vào mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, hơn nữa cũng chỉ là xuống đi một vòng nhìn một chút, vốn chỉ là muốn cho Nhậm Cường, Nhậm Hạo đừng bởi vì bị Nhậm Kiệt trách phạt, mà bọn họ không có giúp một tay rồi sinh ra ý nghĩ gì... nhưng không nghĩ tới xuống nơi đó, lại xảy ra chuyện kinh khủng như vậy.
- Dưới lòng đất có yêu thú thật ra cũng thường có, nhưng đều ở dưới chỗ sâu không có đi lên, chỉ là không nghĩ tới đám yêu thú này kinh khủng như vậy, còn có những tên dư nghiệt của Ngọc Tuyền đạo nhân kia. Hiện tại cần suy nghĩ chính là... kế tiếp nên làm gì bây giờ? Nhậm Hạo ngẩng đầu nhìn Nhậm Quân Dương cùng Nhậm Hàn Lâm nói. Hiện tại tổn thất lớn như vậy, nếu như chuyện mạch khoáng linh ngọc không có kết quả không có chỗ tốt, đi trở về thật không có biện pháp báo cáo!
Bọn họ cũng không giống như Nhậm Kiệt... Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ đều có con cái đông đúc, lần này vốn để cho bọn họ mang bảo vật tới chúc thọ Hoàng thái hậu, là coi trọng bọn họ, tài bồi bọn họ, kết quả liên tiếp xảy ra chuyện. Trước bị Nhậm Kiệt trách phạt, làm cho bọn họ như kẻ câm ăn hoàng liên; tiếp đó lại làm cho người dẫn theo tổn thất hơn phân nửa, ngay cả cường giả Thần Thông Cảnh tầng thứ chín bảo vệ bọn họ cũng tổn thất... Cho nên thời điểm này Nhậm Hạo biết, hiện tại biện pháp duy nhất cứu vãn chính là có thể khai thác mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, chiếm được chỗ tốt cuồn cuộn không ngừng, có như vậy đi trở về cũng có thể ăn nói thông được.
Tuy nhiên hắn cũng biết, chuyện này cũng không phải dễ dàng như vậy, lúc này dù là người ngu cũng biết tại sao hoàng đế lại ban thưởng chỗ này cho Nhậm gia.
- Hừ! Lần này là chúng ta không có chuẩn bị, sơ suất xem thường! Nhậm gia ta chuyện gì không có trải qua, đừng nói là dư nghiệt của Ngọc Tuyền đạo nhân hiện nay, cho dù là Ngọc Tuyền đạo nhân thời kỳ toàn thịnh năm đó thì sao chứ? Còn không phải bị tiêu diệt sao! Về phần một chút ngọn lửa dung nham ở chỗ sâu kia, đối với người bình thường sẽ tạo tổn thương rất lớn, nhưng đối với cường giả siêu cấp mà nói lại không coi vào đâu! Hơn nữa chỉ cần khống chế được ngọn nguồn thì hẳn không còn vấn đề. Còn đám yêu thú hoành hành bên ngoài, chúng ta điều động tập trung nhân thủ sẽ rất nhanh tiêu diệt chúng. Mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn này trữ lượng rất phong phú, nếu chúng ta không tiếc hết thảy khai thác, có lẽ có thể khôi phục thời kỳ toàn thịnh năm xưa. Đến lúc đó hàng năm thu vào ba ức tiền ngọc, thì tổn thất gì đều thu trở về! Hiện tại đầu tư vào cũng đều đáng giá! Nhìn thấy bộ dáng Nhậm Cường, Nhậm Hạo, lại nhìn Nhậm Hàn Lâm luôn ủng hộ mình đều im lặng trầm tư, lập tức Nhậm Quân Dương cố nén đau đớn lớn tiếng nói.
Hắn nói lời này là xả giận, thật vất vả mới có cục diện hiện tại, có cơ hội lôi kéo Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ, nên thời điểm này sao có thể bỏ dở nửa chừng. Hiện tại đã tổn thất lớn như vậy, lời đã nói ra, hoàng đế bên kia đã đáp ứng, hàng năm nộp lên 3000 vạn tiền ngọc không nói, mà còn phải đối mặt với vô số ánh mắt của người khác, cho nên thời khắc này bất kể như thế nào hắn đều phải tiếp tục chèo chống.
Cho dù là đập vào phần lớn thu nhập chiếm được từ trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, cũng phải tiến hành tiếp chuyện này mới được, nên lúc này hắn lớn tiếng cổ vũ nâng lên sĩ khí của Nhậm Cường, Nhậm Hạo, Nhậm Hàn Lâm, đồng thời cũng là để cho mình phát tiết.
- Không sai! Nhậm gia chúng ta cho tới bây giờ chưa hề sợ bất cứ chuyện gì, lần này chúng ta có chuẩn bị, điều động đại lượng nhân thủ san bằng dư nghiệt của Ngọc Tuyền đạo nhân kia! Nhậm Hàn Lâm dù sao cũng đi theo Nhậm Quân Dương nhiều năm, tuy rằng tâm tình kinh hãi, kích động còn chưa có bình phục, nhưng vội vàng nói phối hợp.
Nhậm Hàn Lâm nói xong, Nhậm Quân Dương lập tức lại nói: - Hơn nữa ta còn có thể mời Thái thượng trưởng lão ra tay, cộng thêm chúng ta cũng có thể chi ra số tiền lớn thỉnh mời một ít cường giả siêu cấp, sau đó điều động tinh nhuệ của Nhậm gia ta ở phụ cận Ngọc Kinh Thành, gặp loại khó khăn này thì phải đón khó khăn mà lên để khắc phục nó. Năm đó Ngọc Tuyền đạo nhân đều bị tiêu diệt, huống chi hiện tại chỉ là một số dư nghiệt cùng chút khó khăn này. Dư nghiệt của Ngọc Tuyền đạo nhân có thể phát triển cường đại như vậy là nhờ vào trữ lượng phong phú ở phía dưới của mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn. Trước kia mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn này có một phần cổ phần của Nhậm gia chúng ta, chúng ta không có thuận lợi. Hiện tại chúng ta có thể chọn lựa một loại phương thức khác, thả những người khác đi vào trong đó khai thác, chỉ cần giao lên một phần lớn là được. Kể từ đó cho dù một năm giao năm ức, sáu ức tiền ngọc cũng không thành vấn đề!
Năm ức, sáu ức tiền ngọc, đây là khái niệm gì, hàng năm cho dù chỉ là một thành cũng có tới 5, 6000 vạn tiền ngọc, nếu như kéo dài 10 năm thì...
- Ngài đây là lừa quỷ à? Nhậm Quân Dương còn chưa nói dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền vào thanh âm của Nhậm Kiệt. Giọng nói rất đều đều, không có cố ý nâng cao âm điệu như Nhậm Quân Dương, nhưng lại mười phần mạnh mẽ vô cùng dứt khoát vang dội quanh quẩn bên trong Nghị Sự Đại Điện.
Nhậm Kiệt, hắn thế nào vào lúc này đến đây? Thật đáng ghét!
Vừa nghe thanh âm của Nhậm Kiệt, Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, cùng với Nhậm Cường, Nhậm Hạo vừa mới bị Nhậm Kiệt đánh... đồng thời biến sắc: dù sao vừa mới xảy ra chuyện, hôm nay Nhậm Kiệt đến rồi. Nghĩ tới miệng lưỡi rất lợi hại của tên Nhậm Kiệt kia, bọn họ cũng có một loại kích động muốn lập tức chạy ra ngoài, tránh ra xa.
Tuy nhiên lần này thật ra rất chỉnh tề, vừa nghe được tiếng của Nhậm Kiệt, bất kể Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm hay là Nhậm Cường, Nhậm Hạo, đều cùng một lúc đứng dậy.
- Bái kiến gia chủ! Có kinh nghiệm dạy dỗ lần trước, Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo không dám qua quýt nữa, vội vàng khom người thi lễ vấn an.
- Gia chủ... Nhậm Quân Dương cùng Nhậm Hàn Lâm từ trước cho tới bây giờ chưa từng hỏi thăm tốt lắm, nhưng chuyện lần trước cũng làm cho bọn họ lòng còn sợ hãi, thời điểm này vừa đứng dậy cũng tùy ý nói một câu, mặc dù chỉ là thanh âm hai chữ gia chủ không lớn, nhưng mấu chốt là loại thái độ đó.
- Ừm! Đại gia tộc sẽ phải có quy củ của đại gia tộc, lúc này mới có điểm xem được. Mỗi người các vị đều lớn cả rồi không phải còn nhỏ, đừng nói một chút quy củ cũng không hiểu. Nếu không, ra ngoài để người gia tộc khác chê cười, còn tưởng rằng gia chủ đương nhiệm ta này không có giáo dục tốt các vị! Nhậm Kiệt vừa nói vừa từ bên ngoài bước vào đại điện. Hắn cũng không có đi tiếp, đi tới cửa liền dừng lại nhìn xem Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo đều đứng dậy, hài lòng gật gật đầu nói.
Nhậm Quân Dương nghe nói thế thật muốn mở miệng mắng chửi người! Chẳng lẽ ngươi tới đây chỉ là để khoa trương uy phong của gia chủ? Ngươi hãy đợi đấy! Đợi chuyện bên này xử lý xong, khẳng định trước hết kéo ngươi xuống khỏi vị trí gia chủ!
Nhậm Cường, Nhậm Hạo cũng đều lộ sắc mặt khó coi, hơn nữa trên mặt Nhậm Cường còn có vẻ tức giận: vừa mới chạy thoát từ cõi chết tổn thất thảm trọng, hôm nay trở về đến đây lại bị Nhậm Kiệt đùa bỡn, trêu đùa, lại không có biện pháp nổi giận... còn có chuyện gì đau khổ hơn nữa chứ?
Còn Nhậm Hạo thời điểm này ánh mắt nhìn Nhậm Kiệt đầy vẻ phức tạp, trước kia bọn họ chỉ là xem thường, không thèm để ý, ở bên ngoài mỗi khi nghe một chút tin tức về tên gia chủ phế vật của gia tộc này, đều sẽ cười rất vui vẻ, lấy làm một loại nói giỡn. Bọn họ tin tưởng với uy thế của bậc cha chú bọn họ mà về, bọn họ hoàn toàn có thể không cần để ý tới tên gọi là gia chủ này. Tên gia chủ này bất quá là một cái danh phận, bù nhìn... Thậm chí bọn hắn xem ra, nếu như cần thiết vị trí gia chủ này có thể tùy lúc đổi người khác.
Nhưng lúc này đột nhiên Nhậm Hạo phát hiện, đôi khi vị trí thật rất trọng yếu, danh phận thật rất trọng yếu. Bản thân Nhậm Kiệt căn bản không cần mạnh bao nhiêu, hắn cũng không cần động thủ, nhưng có thể làm cho mình đường đường là Tiết Chế nhiều tỉnh, con của đại tướng quân nắm trong tay trăm vạn đại quân, lại không thể không khuất phục; làm cho mấy vị trưởng lão cũng khó mà bạo phát. Thời điểm này, đột nhiên hắn có một loại cảm giác vừa hâm mộ, vừa ganh tỵ.
- Gia chủ không phải là không thích tới tham gia đại hội trưởng lão sao? Đã trễ thế này sớm nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta ở đây còn có chính sự cần thảo luận! Lễ tiết nên có đã làm xong, lập tức Nhậm Hàn Lâm không chút khách sáo nói một câu.
- Hội nghị chó má của các vị bổn gia chủ không có hứng thú tham gia, hôm nay bổn gia chủ tới đây chính là muốn nói cho các vị biết, chính các vị muốn chết là chuyện của các vị, đừng kéo theo người khác. Còn năm, sáu ức tiền ngọc hàng năm, ngài nghĩ tới tiền muốn điên rồi sao? Ngài cho rằng đó là kho tiền, ngài nói bao nhiêu thì có bấy nhiêu ư?
- Hừ! Nhậm Quân Dương cũng hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ nhìn Nhậm Kiệt: - Gia chủ cũng không phải còn nhỏ, hơn nữa nếu gia chủ biết mình là gia chủ Nhậm gia, để tất cả mọi người dùng lễ gia chủ đối đãi với mình, thì đừng biểu hiện là kẻ xông xáo giống như lưu manh nữa. Còn nữa, nếu như ta nhớ không lầm, gia chủ trước đã nói qua sẽ không nhúng tay vào chuyện này, cho nên còn xin gia chủ mau mau đi về nghỉ ngơi đi, gia chủ không có chuyện gì ở nơi này. Hiện tại ghế của bảy đại trưởng lão trong trưởng lão hội, có năm vị đều ở nơi này, chúng ta có thể trực tiếp làm bất kỳ quyết định gì, không cần gia chủ ở nơi này quan tâm!
Mấy lần bị Nhậm Kiệt vặn vẹo coi thường, bị nói đến á khẩu không trả lời được, giờ này khắc này rốt cục Nhậm Quân Dương chộp được cơ hội, sau khi nói xong chính hắn cũng cảm giác vô cùng thư thản. Lễ tiết nên có mình đã có, lần này dưới tình huống không để tên Nhậm Kiệt bắt được cái chuôi, là có thể không để ý tới hắn nhiều làm gì, cũng để cho hắn biết rõ một điều, nếu quả thật chọc tới, vị trí gia chủ này của hắn cũng không còn làm được bao lâu đâu!
Hiện tại bất quá là có một số việc chưa ổn định, vừa rồi trong lúc vô tình nhìn thấy phản ứng của Nhậm Hạo, trong đầu Nhậm Quân Dương đột nhiên sinh ra một ý tưởng: Trước kia bọn họ luôn muốn nâng đỡ một người có thể nắm trong tay đảm đương gia chủ, nhưng chuyện này hiển nhiên rất khó đạt thành chung một nhận thức cùng Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ. Một khi đã như vậy, nếu như mình thương lượng tốt với Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ bọn họ, chọn một trong hai con trai của hai người bọn họ ra làm gia chủ, đến lúc đó chỉ cần phân chia ích lợi thuộc về đám người mình, như vậy thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
Có ý nghĩ này, cộng thêm chuyện vừa mới xảy ra, đang một bụng tức giận, Nhậm Quân Dương liền hung hăng nói.
- Quan tâm? Ngài tưởng mình là ai? Ngài cũng không phải con ta ta quan tâm ngài làm cái gì? Bổn gia chủ là tới báo cho các vị, chính các vị muốn chết cũng được, nhưng đừng làm bẩn danh tiếng của Nhậm gia. Tùy tiện cho người đi vào, nếu như có nhiều người chết ở bên trong thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Nhậm gia không có trách nhiệm? Chẳng lẽ không muốn chuyện tốt? Còn có cái gì điều động đại lượng tinh anh của Nhậm gia? Thật chó má! Bổn gia chủ sẽ rất nhanh ra lệnh, nói rõ nguy hiểm trong đó cho mọi người biết, sẽ không để cho bất kỳ người Nhậm gia nào tùy tiện đi vào mạo hiểm, cũng không cho phép các vị dùng tánh mạng của người khác để bảo đảm an toàn và mặt mũi của các vị!
- Nói thật ra, mặt mũi của các vị đã sớm vứt sạch rồi, cũng không cần nghĩ tới bảo toàn. Điều các vị gọi là biện pháp, chẳng lẽ hoàng đế không nghĩ tới, hàng năm giao nộp năm, sáu ức tiền ngọc, hắn sẽ cho không các vị 3000 vạn tiền ngọc sao? Các vị hãy dùng chút đầu óc được không? Năm ức, sáu ức? t*ng trùng lên óc các vị mới có thể nghĩ ra nhiều như vậy để lừa mình dối người! Hôm nay bổn gia chủ đến đây chính là nói cho các vị biết, chuyện mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, các vị không được phép chạm tới nữa, cũng không cho phép làm loạn! Nhậm Kiệt giơ tay lên làm một thế tay chặn ngang. Hắn vốn tưởng rằng để cho Nhậm Quân Dương bọn họ bị cản trở, bọn họ có thể đàng hoàng một chút, tỉnh lại một chút.
Nhưng không nghĩ rằng từ ngoài xa chưa đi vào tới, đã nghe bọn họ nói như vậy. Thật con bà nó có bệnh mà! Đúng là mù quáng tự cho là đúng! Một lần dạy dỗ còn chưa đủ, vẫn còn muốn liều mạng!
Trước để bọn họ tự mình liều mạng xông vào trong đó, Nhậm Kiệt cũng lười để ý tới bọn họ. Dù sao cũng phải dạy dỗ nhiều ngày mới được, nhưng hiện tại cũng không thể để bọn họ tiếp tục làm càn, nếu tiếp tục nữa ắt sẽ thành chuyện lớn, sẽ làm bị thương đến nền tảng, nguyên khí của Nhậm gia.
t*ng trùng lên óc?
Nhậm Quân Dương bọn họ không biết rõ cái này, nhưng cũng biết câu đó không hay ho gì, nhất là nghe lời nói này từ miệng Nhậm Kiệt!
- Ha ha... Đột nhiên, Nhậm Quân Dương không nhịn được cười một tràng, cười đến động tới vết thương trên mặt cùng vết thương trên người vô cùng đau đớn, làm thân mình hắn vặn vẹo, sắc mặt càng có vẻ dữ tợn, cả giận nói: - Nhậm Kiệt... Nhậm đại gia chủ! Ngươi thật nghĩ rằng lúc bình thường ngươi có thể mượn uy thế của Nhậm gia làm phách, tưởng mình thật lợi hại ư? Còn không cho phép chúng ta chạm tới, ngươi biết đây là đang ở chỗ nào không? Đây là trong Nghị Sự Đại Điện, đây là trưởng lão hội đang nghị sự, là có quyền bãi miễn chức vị gia chủ của ngươi: tuổi không lớn lắm, phách lối kiêu ngạo, không biết tôn kính trưởng bối, xa xỉ vô độ, hủy hoại nề nếp gia phong của Nhậm gia, gây chuyện thị phi làm mất mặt xấu hổ khắp nơi...
- Vốn nghĩ tới hết thảy việc làm của phụ thân ngươi năm đó, còn có lúc gần đi hắn phó thác, chúng ta trước nay vẫn luôn nhường nhịn ngươi, kết quả ngươi càng ngày càng quá phận. Mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn này là nguyên nhân trọng yếu giúp Nhậm gia ta năm đó quật khởi, Hoàng đế có tính toán gì ngươi cho là bổn trưởng lão không biết hay sao? Nhưng Nhậm gia ta sao có thể sợ một ít chuyện nhỏ đó! Năm đó Ngọc Tuyền đạo nhân đều bị tiêu diệt, huống chi chút dư nghiệt này! Chuyện đại sự quan hệ tới Nhậm gia ta lại lần nữa phát triển bay lên, bổn trưởng lão sao có thể để ngươi tùy ý làm liều, để ngươi ở đây tùy tiện quơ tay múa chân!
- Hiện tại bổn trưởng lão với danh nghĩa trưởng lão hội, tạm thời giam giữ ngươi ở bên trong đại trạch gia chủ, chờ đến khi triệu tập toàn thể trưởng lão gia tộc khai hội nghị, thảo luận ngươi có còn thích hợp làm gia chủ Nhậm gia tiếp hay không! Nếu đã xé rách mặt, vậy thì tới luôn! Thời khắc này rốt cục lửa giận trong lòng Nhậm Quân Dương bùng phát rồi!
- Người đâu! Đưa gia chủ trở về đại trạch, không có mệnh lệnh của bổn trưởng lão, bất kỳ người nào cũng không được phép tiếp xúc với gia chủ, gia chủ cũng không được rời Nhậm gia một bước! Nhậm Quân Dương hét lớn một tiếng, lập tức bên ngoài chạy vào mười mấy người, mỗi người đều là Thần Thông Cảnh. Mà lúc này, bên trên đại điện có hai đạo thần thức cường đại bao phủ: đây là hai vị Thái thượng trưởng lão cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh của Nhậm gia.
Những người này là sau khi xảy ra chuyện, Nhậm Quân Dương lập tức triệu tập tới. Nhậm gia có trưởng lão nội môn và trưởng lão ngoại môn. Trưởng lão nội môn đương nhiên là Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm bọn họ; còn trưởng lão ngoại môn chính là một số con cháu dòng thứ hoặc là cung phụng khác họ... cũng là trưởng lão bình thường. Nhậm Quân Dương bên này không ngừng nhẫn nhịn điều động, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc cũng đều như thế. Đồng thời hắn thân là trưởng lão của trưởng lão hội, cộng thêm với các loại điều kiện tài nguyên, cũng nói động tâm hai vị Thái thượng trưởng lão có quan hệ đặc biệt tốt với hắn cùng ra mặt.
Mặt khác hắn cũng tích cực mời người, chuẩn bị một lần hoàn toàn san bằng mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, mà lúc này vừa lúc Nhậm Kiệt tới cửa, rồi Nhậm Kiệt ngăn cản, rốt cục kích lên phản kháng của hắn, hắn phải thừa dịp hiện tại có Nhậm Cường, Nhậm Hạo ở đây, nhốt Nhậm Kiệt lại tính sau.
Mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn này mình đã một đầu chui vào, nếu như không thể từ bên trong rút ra, vậy thì hoàn toàn xong rồi! Mà ở Nhậm Quân Dương xem ra, lúc này Nhậm Kiệt ngăn cản hắn, không thể nghi ngờ là muốn nắm nhược điểm của hắn, quấy phá, nếu lần này hắn ngã quỵ thì sẽ không có cơ hội nữa, cho nên hắn tuyệt đối không thể nhẫn nhịn tiếp, liền thừa dịp sấn tới.
Mà lúc này Nhậm Kiệt cũng chỉ là một mình tới đây, Nhậm Kiệt để Đồng Cường bọn họ ở lại bên trong đại trạch. Lúc này Nhậm Kiệt nhìn thấy một đám người chạy vào cũng sững sờ, ngay sau đó hắn không nhịn được bật cười.
“Con bà nó! Mình còn không có tìm hắn phiền toái, không muốn bắt hắn, hắn lại làm ngược, trước đòi nhốt mình lại... Đây chính là điển hình dồn chó vào vách tường chăng?”
Nhậm Hạo thấy đột nhiên Nhậm Quân Dương tỏ thái độ như thế, cũng không khỏi khẽ nhíu mày. Bởi vì hắn luôn có cảm giác có điều gì đó không ổn, nhưng vừa mới trải qua chuyện ở bên trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, cộng thêm lúc này hắn cũng còn rất khó chịu với chuyện trước đó bị Nhậm Kiệt trách phạt, hơn nữa từ trong lòng hắn nghĩ là: “Các người muốn đấu đá thế nào là chuyện của các người, ta chỉ đứng ngoài quan sát là được!”
Trên thực tế ở trong lòng Nhậm Hạo có một loại kích động mơ hồ, kích động khó hiểu, ngay cả chính hắn cũng khó mà nói rõ.
- Đúng! Xứng đáng! Để xem ngươi còn rầm rĩ phách lối nữa không!? Nhậm Cường thì trừng mắt nhìn Nhậm Kiệt nói, bộ dáng vô cùng hả giận.
- Gia chủ đừng làm khó chúng ta, hãy theo chúng ta trở về chỗ ở của ngài đi! Lúc này, đám người kia chạy lên, vừa đưa tay về phía Nhậm Kiệt vừa nói.
Đừng thấy hiện tại Nhậm Kiệt chỉ là tu vi Chân Khí Cảnh tầng thứ tám, nhưng những Thần Thông Cảnh ở chung quanh này hắn đúng là không coi vào đâu. Ít nhất nếu tập kích bất ngờ đánh hạ mấy người cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, nghĩ tới có hai cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh đang nhìn chằm chằm vào mình, có muốn trốn cũng rất khó khăn, trừ phi là liều mạng.
Mình có Cửu Tự Sát Ấn, lúc này thậm chí còn có thể sử dụng đơn giản Ngũ Hành Độn Giáp kia, tuy rằng còn không có nghiên cứu, nhưng không có thần thức lạc ấn cơ bản nhất hẳn là có thể sử dụng. Hơn nữa mình còn có thể thúc giục đoạn phim dùng thần thức dẫn động toàn bộ trận pháp của Nhậm gia, cũng có thể liều một phen!
Tuy nhiên ngay sau đó Nhậm Kiệt lại cười, bởi vì hắn vốn cũng không cần làm như thế, hoàn toàn chính xác cũng không cần... hắn chỉ cần...
- Lục thúc! Có người khi dễ cháu ngài! Nhậm Kiệt đột nhiên rống lớn một tiếng, thanh âm cũng không tính là lớn lắm, nhưng lúc này trong tay Nhậm Kiệt lại cầm một miếng ngọc phù do chính hắn luyện chế, vừa rồi hắn đã kích phát ngọc phù này.
Lục thúc, có người khi dễ cháu ngài... Khi dễ cháu ngài...
Thanh âm của Nhậm Kiệt quanh quẩn bên trong Nghị Sự Đại Điện, lập tức khiến mấy người Nhậm Quân Dương đều ngây ngẩn cả người: Tên này đang làm cái gì?
Trẻ nhỏ đánh nhau, tìm người lớn ư?
Lục thúc, Tu La Nhậm Thiên Tung, hắn cho rằng Nhậm Thiên Tung có thể có chuyện tốt ư? Hắn tưởng lúc này Nhậm Thiên Tung có thể bảo vệ được hắn ư?
Nhậm Quân Dương cùng Nhậm Hàn Lâm đều lộ vẻ cười lạnh, ngay cả Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo cũng bật cười, ai lại không biết lục thúc chưa bao giờ ra khỏi...
“Ầm...” Trong bầu trời đột nhiên giống như vang lên tiếng sấm, sau đó một ngọn lửa thật dài dẫn theo cái đuôi trực tiếp đâm xuyên qua mái đỉnh đại điện: Lôi Hỏa Thương lại lần nữa xuất hiện! Đồng thời, tất cả mọi người khiếp sợ phát hiện, phía sau Lôi Hỏa Thương lại có một thân ảnh đang chậm rãi từ giữa không trung nhẹ nhàng rơi xuống, cuối cùng vừa lúc đứng ngay trên đỉnh Lôi Hỏa Thương dang cắm trên mặt dất, ánh lửa chớp động lượn lờ... dáng vẻ thật cao ngạo xem thường tất cả mọi người. Trong nháy mắt toàn bộ người trong Nghị Sự Đại Điện đều cứng người lại...
- Lục... Lục gia...
- Là... Lục gia...
“Lộp bộp...”
Có người nhịn không được run run nói, cũng có người nuốt xuống lời định phát ra trong cổ họng khiến mọi người ở gần nghe được rõ ràng, có thể tưởng tượng được giờ phút này ở trong này tĩnh lặng biết bao, tĩnh lặng đáng sợ biết bao!