Tà Thiếu Dược Vương

Chương 184: Toàn bộ lăn ra đây đi!




Vừa mới vừa tiến vào bên trong Linh Thú tọa giá, mập mạp đã khẩn trương nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt còn có Tề Thiên, kể từ sau chuyện tình của Hồng Thanh Tuyền, Nhậm Kiệt mô phỏng tạo ra chữ cho Tề Thiên ở dưới cảnh giới Thánh nhân luận đạo, Tề Thiên vẫn ở bên trong Linh Thú tọa giá của Nhậm Kiệt.

Tề Thiên trở nên vô cùng an tĩnh, chỉ cần ngươi không chủ động nói chuyện cùng hắn, hắn cơ hồ là một câu cũng không nói.

Như vậy có lúc ngược lại sẽ làm mập mạp không thích, thỉnh thoảng sẽ tìm chuyện nói cùng Tề Thiên.

Tựa hồ ở chỗ này hắn có thể cảm nhận được một chút an toàn, tóm lại hắn giống như là cắm rễ ở chỗ này, bất cứ lúc nào cũng ngẩn ngơ ở nơi này, Nhậm Kiệt cũng là tùy ý hắn.

Mới vừa rồi Nhậm Kiệt đi vào, đã lấy Cửu Tinh Phượng Hàm Châu ra, sau đó lại lấy Giao Long giác của Cửu Đầu Long Vương đã rút hết toàn bộ máu huyết ra, để cho Tề Thiên trực tiếp chuẩn bị một phần.

Tiếp theo bắt đầu dung luyện phấn vụn của Giao Long giác, cộng thêm một chút thay đổi, một lần nữa dung luyện đưa vào bên trong Cửu Tinh Phượng Hàm Châu.

- Phiếu cơm lão Đại, này . . . Điều này có thể được không?

Thấy Nhậm Kiệt làm vậy, mập mạp cũng đều có chút mơ hồ, như vậy là có thể để cho Hoàng đế cùng Hoàng thái hậu tất cả trong đại điện hoàng cung đi ra?

- Xóa chữ kia đi, có thể làm.

Nhậm Kiệt nói xong, đã nói cho Tề Thiên có thể dừng lại, sau đó nói cho Tề Thiên nên đưa lực lượng vào như thế nào.

Mặc dù hiện tại Tề Thiên không đến nổi giống như lúc ban đầu, lâm vào trong trạng thái tượng đá, nhưng một khi hắn đắm chìm trong dưới trạng thái cảm ngộ, phản ứng với ngoại giới cũng chậm hơn rất nhiều, cho nên Nhậm Kiệt bảo hắn làm cái gì hắn liền thuận tay làm, sẽ không nói hơn một câu.

Oanh!

Sau một khắc, cả bên trong Linh Thú tọa giá tràn đầy tia sáng kỳ dị, luồng sáng tràn ngập các loại màu sắc, hàn khí nhè nhẹ, ánh sao lóe lên, còn có tồn tại như Du Long đang lưu động, giống như ảo cảnh không chân thực.

- Dựa theo ta nói, hiện tại ta thay đổi đại trận của Linh Thú tọa giá, sau đó mượn trận pháp phóng cái này đến không trung, để cho không trung chung quanh cũng xuất hiện hiện tượng như vậy là được.

Thấy cái hiệu quả này, Nhậm Kiệt cũng rất hài lòng, hai tay hai tay nhẹ nhàng điều chỉnh trận pháp bên trong Linh Thú tọa giá.

Lúc Nhậm Kiệt khởi động trận pháp bên trong Linh Thú tọa giá, để cho Tề Thiên có thể phóng hoàn toàn cảnh tượng kỳ dị, xa hoa giống như ảo cảnh sinh ra từ Cửu Tinh Phượng Hàm Châu đến giữa không trung.

Trong nháy mắt, cả giữa không trung hiện ra tình cảnh đó, đồng thời cũng phóng vào trong đại điện.

- Trời giáng điềm lành, phù hộ Minh Ngọc Hoàng Triều ta, sinh nhật 70 của Hoàng thái hậu, thiên địa cùng hạ, trời ban điềm lành, Hoàng thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế . . .

Nhậm Kiệt nắm chặc thời cơ, sau đó lập tức trực tiếp mượn chức năng khuếch đại âm thanh bên trong Linh Thú tọa giá, để cho thanh âm của mình vang dội cả trong hoàng cung.

Điềm . . . điềm . . . điềm lành?

Kháo, phiếu cơm lão Đại cũng quá nói giỡn a. Nghe được lời này của Nhậm Kiệt, mập mạp thật là nhịn cười không được, người khác không biết nhưng là nàng rất rõ ràng, đồ chơi này chính là vơ vét từ tài sản của Phương Kỳ, sau khi lấy Thiên Huyền Hàn Tủy ra cơ hồ bị phế bỏ lại bị phiếu cơm lão Đại cải tạo một chút, biến thành đồ trang sức đeo tay tinh khiết mà thôi, hiện giờ thế nhưng thành điềm lành.

- Phiếu cơm lão Đại, này . . . Làm được hả?

Sau khi đợi Nhậm Kiệt hô xong, mập mạp cẩn thận hỏi.

Chuyện phiếm như vậy, ngay cả điềm lành cũng lấy ra, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

Nhậm Kiệt cười nói.

- Ngươi cứ yên tâm đi, người thống trị thích nhất chính là cái vật này, thật thật giả giả thật ra thì bọn họ cũng không để ý, chỉ cần cao hứng cùng giải thích một chút. Nói trắng ra là, cho dù trong lòng mọi người đều hiểu, nhưng ai dám nói đây không phải là điềm lành, ai dám nói mừng thọ hoàng thái hậu trời cao giáng điềm lành là không đúng. Tặng lễ sư môn học vấn, quý trọng xem nói như thế nào, nhìn thấy thế nào, khí thế, truyền bá thực hiện được tốt, vậy thì tuyệt đối không sai. Điềm lành loại chuyện này, từ trước cũng chính là một chút dị tượng hoặc là một chút bảo vật của thiên địa, sau đó mọi người mạnh mẽ tham gia giải thích, gò ép nói là điềm lành, bằng không dứt khoát do con người tạo ra, hiện tại chúng ta đưa một phần đại lễ, hoàn toàn là điềm lành do con người tạo ta, tuyệt đối không sai.

Giờ phút này, Nhậm Kiệt đã khống chế trận pháp bên trong Linh Thú tọa giá, từ bên trong Linh Thú tọa giá đã có thể thấy, giờ phút này trong đại điện hoàng cung đang có không ít người dũng mãnh lao tới, mà số lớn cấm vệ quân trong hoàng cung tất cả cũng chen chúc mà đến, mục tiêu cũng là Linh Thú tọa giá của bọn họ.

- Ừm, ừm!

Nghe Nhậm Kiệt phân tích, mập mạp cũng nhịn không được mà gật đầu.

Mặc dù Cửu Tinh Phượng Hàm Châu kia Hoàng thái hậu nhất định thích, nhưng dù sao chẳng qua là trang sức, vẫn là khó có thể so với một chút thiên tài địa bảo, đan dược, linh thảo, bất quá hiện tại phiếu cơm lão Đại trực tiếp tạo ra điềm lành, cái này có ý tứ.

- Đi ra, đi ra, chúng ta hiện tại đi ra ngoài a.

Lúc này, xuyên thấu qua Linh Thú tọa giá có thể thấy cấm vệ quân bên ngoài, trong đại điện hoàng cung hàng loạt người đi ra ngoài, mập mạp không nhịn được mà kích động hỏi, phiếu cơm lão Đại quả nhiên nói được là làm được, ha ha, đám người kia đi ra.

- Đừng có gấp, ta gấp làm gì a?

Nhậm Kiệt thận trọng vững vàng, tiếp tục để cho Tề Thiên vận chuyển pháp lực thúc dục Cửu Tinh Phượng Hàm Châu, mượn phấn vụn của sừng rồng Giao long, cộng thêm trận pháp, ngưng tụ lực lượng phù văn, phối hợp với Cửu Tinh Phượng Hàm Châu tạo ra được điềm lành tạm thời này vẫn còn tiếp tục.

- Mau nhìn, có Long, thật có Long đang du động.

- Trời ạ, điềm lành, thật sự là điềm lành, mừng thọ hoàng thái hậu, trời ban điềm lành a.

- Hoàng thái hậu đây là dưỡng dục Chân Long, hôm nay trời cao giáng điềm lành xuống.

Lúc này thái giám, cung nữ, thị vệ bên trong hoàng cung tất cả cũng khiếp sợ nhìn bầu trời, vốn là bầu trời mờ tối, giờ phút này toàn bộ bị ánh sao kia chiếu rọi, hàn quang lưu động còn có một con rồng mơ hồ bao trùm trong đó.

Tia sáng này không chỉ là cả hoàng cung, ngay cả rất nhiều địa phương của Ngọc Kinh Thành đều có thể nhìn thấy, trong hoàng cung đang nghị luận như thế, ngoài hoàng cung đã có vô số người trực tiếp quỳ lạy.

- Này . . . Này . . . Tại sao có thể như vậy??

Lúc này, Thiệu Đức cũng nói lắp, kinh ngạc đến ngây người nhìn Linh Thú tọa giá đã làm cho người ta có chút mắt mở không ra, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Mới vừa rồi Nhậm Kiệt tiến vào bên trong không bao lâu, bên trong lại đột nhiên xuất hiện loại tia sáng kỳ quái này, trở nên như thế.

Sau đó lại truyền tới điềm lành, tại sao có thể là điềm lành?

Thiệu Đức mơ hồ cảm giác có chút không cam lòng, bởi vì động tĩnh quá lớn, bất quá sau đó hắn hồi tưởng lại một chút, chính mình không có làm chuyện gì sai, nói như thế nào cũng không sợ.

Chẳng qua là điềm lành này . . . Nhìn quang mang bên trong Linh Thú tọa giá, hiện giờ chiếu rọi cả bầu trời, hắn vẫn là không nhịn được mà vò đầu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Nhưng vào lúc này, động tĩnh phía sau làm cho Thiệu Đức quay đầu lại, bỗng nhiên thấy mấy ngàn người chạy tới, cận vệ đội chung quanh cũng có mấy ngàn người đi tới, thoáng cái toàn bộ tới đây. Để cho hắn giật mình là, người đi đầu dĩ nhiên là Hoàng thái hậu cùng hoàng thượng, hoàng thượng, Hoàng thái hậu mang người chạy tới.

Thiệu Đức vội vàng quỳ xuống, cùng đông đảo thị vệ, chẳng qua là lúc này căn bản không ai chú ý hắn, tất cả mọi người đang nhìn về Linh Thú tọa giá bên này.

- A, Thú bá, là Thú bá, đó là Linh Thú tọa giá của Nhâm đại ca, gia gia . . .

Ngọc Vô Song mới vừa nhàm chán không chịu được, giờ phút này hưng phấn, lôi kéo cánh tay Ngọc Thành, kích động chỉ vào Linh Thú tọa giá của Nhậm Kiệt, muốn xông qua.

- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, nhìn kỹ rồi nói, trước đừng qua đó.

Ngọc Thành vừa nhìn, vội vàng ngăn cản Ngọc Vô Song, hiện tại tình huống như thế, thật đúng là không thích hợp để một đứa hài tử như Ngọc Vô Song xông đi lên, hơn nữa hiện tại còn không biết tình huống nơi đó.

Ngọc Kinh Thành nước sâu, mặc dù Minh Ngọc sơn trang cũng không quá e ngại bất kỳ thế lực nào, nhưng xưa đâu bằng nay, nghĩ đến tình huống của lão tổ tông, tâm của Ngọc Thành không khỏi trầm xuống, cho nên lần này hắn cũng đặc biệt cẩn thận.

- A, vẫn không thể đi qua?

Ngọc Vô Song vừa nghe không có biện pháp đi qua, hơi có chút thất vọng.

- Mau nhìn, điềm lành kia là phát ra từ phía trên Linh Thú tọa giá, đó là . . . Linh Thú tọa giá của Nhậm gia, tọa giá của Nhậm Kiệt.

- Chuyện gì xảy ra, Linh Thú tọa giá của Nhậm gia chủ tại sao lại ở đây, làm sao chưa đi đến đại điện.

- Đây là cái tình huống gì?

Giờ phút này, tất cả mọi người đi ra từ trong đại điện cũng vô cùng kỳ quái, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả đám đều không giải thích được, đồng thời cũng tràn đầy ngờ vực. Đừng nói là bọn họ, giờ phút này ngay cả Nhậm Quân Dương bọn hắn cũng đều mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo hai người tất cả cũng hiện lên một tia kinh ngạc, mới vừa rồi lúc bọn họ chạy tới, thấy Nhậm Kiệt đang bị Thiệu Đức ngăn cản, hiện tại người đâu?

Hơn nữa bên trong Linh Thú tọa giá là tình huống gì, không giống như là ảo cảnh, giống như là cảnh tượng kỳ dị của bảo bối gì đó.

Ở giữa sân có không ít người thực lực không kém, tỷ như Chiến Thiên Long, Ngọc Thành, còn có một chút cường giả cùng siêu cấp cường giả trong cấm vệ quân, nhưng Linh Thú tọa giá này năm đó chính là Linh Thú tọa giá của Nhậm Thiên Hành, cho dù là Linh Thú tọa giá của gia chủ gia tộc lớn bình thường khác cũng bố trí trận pháp, căn bản không có biện pháp tra xét bất luận cái gì bên trong.

Nhưng hiện giờ cái gọi là điềm lành hiển hiện bên trong Linh Thú tọa giá, Hoàng đế còn không trực tiếp hạ lệnh, lại không thể giống như người bình thường ngoài hoàng cung nhìn hiện tượng kỳ dị ở xa xa trực tiếp quỳ xuống, cho nên đứng ở nơi đó cũng rất lúng túng.

Những người khác lại càng tò mò không dứt, nhưng đa số cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì, người có lực lượng mạnh một chút cũng sôi nổi thông qua thần thức để trò chuyện.

- Thật là thoải mái, có thể làm cho Hoàng thái hậu cùng đương kim Hoàng đế, còn có đông đảo người cùng nhau đứng chờ bên ngoài trong đại thọ 70 của Hoàng thái hậu, cảm giác này . . . Đã nghiền.

Mập mạp ngồi ở chỗ đó, thân thể mập mạp nhếch hai chân lên làm cho người ta rất khó có thể tin, bọn họ ở bên trong có thể thấy rõ ràng tình huống bên ngoài, cho nên cảm giác càng thêm đã nghiền.

Nhìn lại Thiệu Đức mới vừa rồi, luôn luôn quỳ ở nơi đó, mập mạp càng thoải mái.

Tề Thiên luôn luôn ngồi ở chỗ đó không nói chuyện, nhưng lúc này mới vừa lĩnh ngộ trọn vẹn một chữ khác.

Không nhịn được ghé mắt nhìn thoáng qua Nhậm Kiệt, cảm tưởng duy nhất trong lòng chính là, tiểu tử hư hỏng một thân tà khí này cổ quái tới cực điểm. Chẳng những có thể thả chính mình ra, lại còn có thể viết ra loại văn tự vượt xa thế tục hiện giờ này, loại văn tự này mình cũng chưa từng thấy qua.

Nhưng ý cảnh ở trong đó lại vô cùng sâu xa, mặc dù đồ vật tiểu tử hư này vẽ ra chưa bằng một phần vạn trong đó, nhưng đã đủ để cho Tề Thiên có rất nhiều lĩnh ngộ mới, loại lĩnh ngộ này đối với hắn trợ giúp tương đối to lớn.

Chính vì vậy, mỗi lần nhìn lại Nhậm Kiệt làm việc, Tề Thiên lại càng tò mò.

Nhậm Kiệt ngồi ở đó không nhanh không chậm ăn bánh ngọt, buổi sáng chưa ăn cơm đối với thân thể thật không tốt, không nhanh không chậm uống xong một chén trà nóng, ăn xong hai miếng bánh ngọt lúc này mới vỗ vỗ tay.

- Không sai biệt lắm, chúng ta cũng nên dâng điềm lành.

Nhậm Kiệt vừa nói, vừa giơ tay lên nhận lấy Cửu Tinh Phượng Hàm Châu từ chỗ của Tề Thiên.

Bá!

Nhất thời, mất đi pháp lực của Tề Thiên duy trì, trong nháy mắt quang mang của Cửu Tinh Phượng Hàm Châu tiêu tán, hết thảy khôi phục bình thường.

Người đang ở bên ngoài còn không có kịp phản ứng với điềm lành, dị tượng, Nhậm Kiệt cũng đã đi ra từ trong Linh Thú tọa giá, mập mạp theo sát phía sau.

- Gia chủ Nhậm gia Nhậm Kiệt bái kiến bệ hạ, bái kiến Hoàng thái hậu, chúc Hoàng thái hậu phúc như cuộc sống, thọ sánh Nam Sơn, khỏe mạnh như ý, phúc nhạc miên miên, miệng cười thường mở, mở, ích thọ duyên niên, chúc cuộc sống của Hoàng thái hậu như cây xanh quanh năm, sinh mệnh chảy dài như nước, sinh nhật vui vẻ, xuân huy vĩnh trán.

Nhậm Kiệt đi ra ngoài, hai tay dâng Cửu Tinh Phượng Hàm Châu, trong miệng nghĩ tới một chút lời chúc mừng thường gặp ở kiếp trước, tùy tiện nghĩ đến một chút liền thuận miệng nói ra.

Mặc dù chỉ là thuận miệng nói một chút, nhưng nói một hơi đi ra ngoài cũng để cho tất cả mọi người hai mắt tỏa sáng, hơn nữa một đoạn "chúc cuộc sống của Hoàng thái hậu như cây xanh quanh năm, sinh mệnh chảy dài như nước, sinh nhật vui vẻ, xuân huy vĩnh trán." sau cùng của Nhậm Kiệt, người khác lúc trước căn bản chưa từng sử dụng.

Mọi người nghe được hai mắt cũng không khỏi tỏa sáng, cái thí dụ này đơn giản như vậy, nhưng mới mẻ như thế, làm cho người ta vui mừng như thế, nói xong nụ cười trên mặt Hoàng thái hậu lập tức hiện ra.

- Nhậm gia chủ, vừa rồi là ngươi tạo ra?

Nhìn Nhậm Kiệt, Hoàng đế mở miệng hỏi thăm.

- Đại thọ 70 của Hoàng thái hậu, ta tự nhiên toàn lực ứng phó, lúc trước vừa vặn giành được một bảo vật, thần vừa dung nhập vào một chút đồ vật, cố ý mời hai vị đại sư cùng nhau luyện chế, chế tạo gấp gáp không gián đoạn rốt cục hoàn thành, lại không nghĩ rằng thần mới vừa tới hoàng cung, bảo vật này lại giống như là cảm nhận được minh chủ của chính mình, tự mình sáng lên xuất hiện dị tượng điềm lành.

Sau đó Nhậm Kiệt nói bậy, bản thân cũng cảm giác có chút không tiếp tục nổi nữa, sợ nói thêm nữa sẽ buồn nôn, dứt khoát sau khi nói xong trực tiếp mở hộp ngọc ra, trong nháy mắt Cửu Tinh Phượng Hàm Châu ngưng tụ một lần nữa đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Mập mạp đi theo sau lưng Nhậm Kiệt giờ phút này trong lòng đã sướng ngất trời, ngoài mặt lại không thể không nhịn xuống, bất quá nàng thật sự có chút không nhịn được, chỉ có thể cúi đầu tránh cho người khác thấy nàng, cũng may giờ phút này tất cả mọi người đang chú ý Nhậm Kiệt cùng Cửu Tinh Phượng Hàm Châu trong tay hắn, cũng không có quá chú ý tới mập mạp.

Nghe được Nhậm Kiệt nói những lời này, không ít người trong lòng âm thầm hừ lạnh, căn bản không tin lời này của Nhậm Kiệt.

Nhưng căn bản không có cơ hội để bọn họ nói chuyện, bởi vì Nhậm Kiệt chính mình nói xong, chưa cho bất luận kẻ nào cơ hội nói chuyện, đã mở Cửu Tinh Phượng Hàm Châu ra trình tới trước mặt của Hoàng thái hậu.