Tà Thiếu Dược Vương

Chương 177: Tự sát!




Bịch bịch... Pháp lực tầng ngoài thân thể chặn một phần lực lượng, nhưng là lực lượng oanh kích này vẫn là đem hắn chấn bay ra ngoài, đánh mạnh lên vách tường.

Chân khí? Không ngờ chỉ là sử dụng chân khí để công kích mình.

Thân thể bị lực lượng này tập kích, thương thế lần nữa tăng thêm, nhưng sau đó Lục Thanh trong lòng cả kinh, bởi vì hắn đã phát hiện đối phương cũng không phải là siêu cấp cường giả thậm chí Thần Thông Cảnh, bởi vì đối phương còn sử dụng chân khí để công kích mình.

Nhưng là... chân khí làm sao có thể biến thái như vậy. Bình thường mà nói cho dù mình bị thương nặng, với thân thể của mình cũng không phải là Chân Khí Cảnh có thể thương đến, nhưng cỗ chân khí này rồi lại cường đại đến chấn thương mình.

Chuyện lạ hôm nay quá nhiều, khiến Lục Thanh giờ khắc này trong lòng phát lạnh.

- Ngũ Hành... Cho nên hắn gần như ngay lập tức muốn vận chuyển Ngũ Hành Độn Giáp rời đi, pháp lực thúc giục hai cánh tay, hai chân cùng với áo năm loại hào quang kim loại trong nháy mắt hơi lóe lên.

- Bát Phương Tuyệt Sát, Phá Trận! Đột nhiên ra tay tự nhiên là Nhậm Kiệt đi theo phía sau, giờ khắc này Nhậm Kiệt căn bản không cho hắn cơ hội. Trên khốn này sử dụng là trận pháp thúc đẩy lực lượng áo giáp, vừa rồi khi hắn đem Ngũ Hành Độn Giáp cởi ra Nhậm Kiệt đã phát hiện. Lúc này chung quanh thân thể hắn trận pháp Ngũ Hành Độn Giáp vừa mới ngưng tụ, không đợi hoàn toàn bao trùm thân thể, Nhậm Kiệt đã vọt tới gần, trực tiếp thi triển Phá Trận trong Bát Phương Tuyệt Sát, một quyền đánh lên.

Phá Trận này là chuyên môn dùng lực lượng phá hủy trận pháp, lại thêm hiểu biết của Nhậm Kiệt đối với trận pháp, hiện giờ chiêu này của Nhậm Kiệt so với lão già mặt cười chỉ mạnh không yếu. Lúc trước đối mặt với loại đại trận Mặc tiên sinh bố trí kia Nhậm Kiệt không có khả năng dùng lực phá, nhưng đối với trận pháp nhỏ Lục Thanh dưới tình huống trọng thương vận chuyển Ngũ Hành Độn Giáp này, Nhậm Kiệt vẫn có nắm chắc.

Ầm... Lục Thanh vừa mới ngưng tụ lực lượng trong nháy mắt bị Nhậm Kiệt đánh tan, cả người bị oanh kích, trong nháy mắt chấn thủng vách tường sau lưng, người bay ra ngoài theo.

- Ngươi... Trong nháy mắt này, Lục Thanh đã nhìn thấy rõ ràng Nhậm Kiệt vọt tới gần đánh bay hắn. Nhậm Kiệt, dĩ nhiên là Nhậm Kiệt. Điều này sao có thể?

Hắn chỉ là Chân Khí Cảnh tầng bốn, không, đây cmn đâu phải Chân Khí Cảnh tầng bốn hả, đây so với 10 Chân Khí Cảnh đại viên mãn cộng lại còn hung hãn hơn. Hơn nữa uy lực một quyền chính diện oanh kích này, mình tuy rằng thúc giục lực lượng Ngũ Hành Độn Giáp bị đánh tan, nhưng lực phản chấn cũng rất mạnh, cho dù Thần Thông Cảnh tầng ba trở xuống đều sẽ bị chấn bị thương, nhưng hắn chỉ là lui về sau hai bước.

Khi Lục Thanh bay ngược ra ngoài, đã nhìn thấy Nhậm Kiệt lại lần nữa phát lực xông tới, rung động trong lòng đã đạt đến nông nỗi không hơn được nữa.

Cmn, lúc mình nhìn thấy hắn ở phòng đấu giá Ngọc Tinh, rõ ràng là Chân Khí Cảnh tầng bốn mà thôi.

Hơn nữa, cho dù hắn là Chân Khí Cảnh đại viên mãn, cũng không khoa trương như vậy chứ. Thân thể này, lực lượng này, này...

Hắn... hắn rồi lại một mực theo dấu mình, điều này sao có thể, mình nhưng là có Ngũ Hành Độn Giáp.

Hơn nữa vừa rồi lực lượng đó của hắn...

Lục Thanh có một loại cảm giác muốn điên, bởi vì hết thảy quá không bình thường.

Nhưng trước mắt đối mặt Nhậm Kiệt một lần nữa xông lên, hắn cắn răng. Chính mình nhưng là người đến gần Âm Dương Cảnh, cho dù bị thương nặng cũng không phải là một tên Chân Khí Cảnh có thể khiêu khích, có thể so sánh. Cho dù lực lượng còn sót lại không đủ 1/10, toàn thân bị thương nặng, pháp lực không có biện pháp vận chuyển bình thường, nhưng vẻn vẹn bằng vào lực lượng cơ bản nhất cũng đủ để tiêu diệt tên khốn này.

- Muốn chết... Lục Thanh miệng đầy máu tươi, người vừa mới rơi xuống đất đồng thời hai tay giang mạnh ra, trong nháy mắt trong cơ thể một luồng pháp lực mênh mông thúc đẩy mà lên, trong hai tay nổi lên một luồng khí máu tanh nồng nặc.

- Bịch... Trong bàn tay Lục Thanh dưới pháp lực ngưng tụ đột nhiên một đám sương máu phun ra ngoài. Sương máu này trong nháy mắt bao phủ mặt hắn, giờ khắc này nếu như khoảng cách gần mượn vào hào quang vừa chiếu tới nhìn về phía Lục Thanh sau sương máu, bộ mặt và nụ cười đó có vẻ điên cuồng như vậy.

Sương máu này nhìn như là thủ đoạn ẩn giấu né tránh, nhưng đây lại là một trong những sát chiêu của hắn. Ở trong sương máu này ẩn giấu lượng lớn độc châm li ti, hút vào lông tóc, ở trong sương máu căn bản không dễ phát hiện, sau khi bị pháp lực kích phát uy lực kinh người.

Chiêu Huyết Độc Châm này là hắn học được từ chỗ thân ca ca thứ ba Thiên Bảng, uy lực tuy rằng không bằng 1, 2% như ca ca, nhưng độc tính kịch liệt trong đó cộng thêm độc châm pháp lực khống chế uy lực kinh người, cho dù là cường giả Âm Dương Cảnh đều khó thể phòng bị, khó thể dễ dàng né tránh.

Âm Dương Cảnh bình thường không được nhưng Nhậm Kiệt giờ khắc này thần thức đã đạt tới Âm Dương Cảnh âm hồn tầng 7, thần thức khẽ động trong nháy mắt sương máu giống như há miệng máu khổng lồ phun trào mà ra cùng với Huyết Độc Châm li ti trong đó đều không còn lại chút gì.

- Kim Cương Bất Hoại Thể... Nhậm Kiệt đối với công pháp chính mình cải biến tự nhiên dễ dàng nắm giữ, nhất là đối với những công pháp thượng cổ này, bằng vào cảnh giới của hắn, lực lượng ngưng tụ các loại trận pháp, phù văn dễ như trở bàn tay. Trong nháy mắt thân thể vận chuyển Kim Cương Bất Hoại Thể đồng thời thân thể rồi lại quỷ dị trở nên mơ hồ không chừng.

Nếu giờ khắc này mập mạp ở đây nhất định sẽ hô to đạo văn, bởi vì giờ khắc này Nhậm Kiệt dùng chính là trận pháp đặc biệt kia của mập mạp. Cho dù thân ở trong sương máu, Huyết Độc Châm, trận pháp kia một khi thi triển, lực lượng kéo theo lại khiến hắn qua lại trong sương máu, tuy rằng ngẫu nhiên có Huyết Độc Châm sượt qua thân thể, nhưng bằng vào lực lượng của Kim Cương Bất Hoại Thể đều đẩy ra.

- Cái này... Trong nháy mắt, Nhậm Kiệt trong lúc Lục Thanh trợn mắt há mồm xuyên qua sương máu cùng Huyết Độc Châm rậm rạp, trong nháy mắt đã vọt tới gần.

- A... Lục Thanh cảm giác không đúng, lần nữa muốn vận chuyển Ngũ Hành Độn Giáp.

Ầm... Chỉ đáng tiếc, nắm tay của Nhậm Kiệt lần nữa đúng lúc oanh kích mà đến, cắt đứt vận chuyển của hắn, lần nữa đem hắn đánh bay ra ngoài, sau khi đâm vỡ một bức tường bay hướng một gian phòng khác.

- A... Lần nữa rống lớn một tiếng, Lục Thanh lại muốn vận chuyển Ngũ Hành Độn Giáp, chỉ tiếc Nhậm Kiệt lại lần nữa vọt tới gần, nhanh hơn hắn một bước.

Ầm...

Lại một lần, liên tiếp mấy lần, Lục Thanh cảm thấy lực lượng của mình đang trôi đi, liên tiếp thúc giục vận chuyển Ngũ Hành Độn Giáp hao phí to lớn, bị Nhậm Kiệt liên tục đánh trọng thương cộng thêm thương thế lúc trước, cả người hắn lại lần nữa dựa vào một bức tường.

- Ngươi... Ngươi... làm sao phát hiện ta, làm sao có thể theo dấu ta, ngươi đây làm sao có thể là Chân Khí Cảnh?

Nhìn Nhậm Kiệt, Lục Thanh đã kiệt sức, ngay cả thúc giục Ngũ Hành Độn Giáp cũng không có biện pháp làm được rốt cuộc như là buông xuôi, dựa ở đó đột nhiên há miệng không cam lòng hỏi.

- Tự bạo... Nhậm Kiệt căn bản không đáp lời Lục Thanh, lầm bầm lầu bầu nhìn Lục Thanh nói, sau đó lại lắc đầu: - Thoạt nhìn ngươi rất hung hãn, nhưng kỳ thật rất tiếc mạng, ngươi rất muốn sống, nhất là không muốn chết trong tay ta. Nếu không vừa rồi ngươi ngay lập tức liều mạng chiến đấu với ta, thắng bại thất đúng là khó mà nói. Nhưng lựa chọn của ngươi lại là muốn lần nữa thúc giục Ngũ Hành Độn Giáp, nhưng đầu ngươi vẫn là có vấn đề. Ngươi lúc trước chạy đi đâu ta cũng có thể tìm được ngươi, cho dù ngươi lần nữa thúc giục Ngũ Hành Độn Giáp lại có thể chạy tới đâu. Tuy nhiên ngươi đột nhiên nói chuyện với ta, không cam lòng, không hiểu biểu thị là một phương diện, hẳn là muốn liều một lần cuối...

Nhậm Kiệt nở nụ cười nhìn Lục Thanh, cũng không tới gần cũng không trực tiếp hỏi Lục Thanh là ai, chỉ lẳng lặng nhìn. Nhìn biểu tình nhỏ bé của hắn, vào lúc này rất dễ dàng phân tích rất nhiều nội dung.

Quả nhiên, Nhậm Kiệt phát hiện ngón tay Lục Thanh hơi hơi động không dễ phát hiện một cái, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

- Đừng cho là mình trâu bò cỡ nào, đừng nói đồ vật ngươi ẩn giấu kia, cho dù chủ tử của ngươi đến cũng giống nhau. Cha ta thần thức Thái Cực Cảnh trực tiếp để lại Thần Thức Văn Ấn trên thân thể ngươi, cho dù ngươi chạy tới chân trời góc biển cũng vẫn tìm được ngươi. Chỉ là ngươi tới không khéo, vừa lúc ta vừa lại lần nữa áp chế lực lượng, phóng thích một chút lực lượng chân chính, vừa khéo dùng ngươi để luyện tay, cho nên ngươi có thể tùy tiện tìm người. Trừ phi ngươi tìm được người Thái Cực Cảnh trở lên, nếu không... Nhậm Kiệt cười rất lớn lối, rất âm lãnh, giống như là sói xám nhìn cừu non giẫy giụa, có giẫy giụa mấy cũng vô dụng.

Trên thực tế, trong câu nói này của Nhậm Kiệt tràn ngập lời nói dối, hỏi có rất nhiều biện pháp, đây cũng là một loại. Nhậm Kiệt dường như sớm biết chủ nhân của hắn là ai, căn bản không hỏi, giọng điệu phi thường khẳng định, hơn nữa còn lôi ra lão cha Nhậm Thiên Hành, còn trực tiếp nhắc đến Thái Cực Cảnh.

- Thái Cực Cảnh... Nhậm Thiên Hành... Vừa nghe thấy Nhậm Thiên Hành Lục Thanh thần tình kịch biến, sau đó khóe miệng hơi động, thảm thiết cười nhạt nói: - Nhậm Kiệt, ngươi thật cho rằng người khác đều là người ngu. Nhậm Thiên Hành, Thái Cực Cảnh, ha ha ha...

- Người khác ta không biết, nhưng ngươi và chủ nhân ngươi cùng với mấy nhà khác khẳng định đều là người ngu. Nếu như không phải là có cha ta, ngươi nghĩ rằng ta dám giày vò như vậy sao, ngươi cho rằng ta không thèm để ý chủ nhân chó má kia của ngươi sao. Hôm nay bản gia chủ là thấy ngươi sắp chết, nói với ngươi thôi, ngu ngốc, cho ngươi mở mang kiến thức... Nhậm Kiệt trước giờ cho rằng lời thừa ở thời điểm này là rất ngu xuẩn, cũng giống như trong phim ở địa cầu diễn, người xấu luôn vào lúc này nói huyên thuyên, sau đó chờ sau khi cái gì đều nói hết bị người giết chết, bị người xử lý.

Tuy nhiên hắn lúc này lại có ý như thế, chính là cho người này một loại cảm giác thời khắc cuối cùng, nhìn hắn không được mới nói ra lời thật, nói lời trong lòng.

Khi đắc ý cười, hai tay Nhậm Kiệt bấm pháp quyết, trong nháy mắt dùng thần thức hơi động, ở trước mặt Lục Thanh kích phát Thần Thức Văn Ấn để lại trên người Lục Thanh.

Ông... Bởi vì Nhậm Kiệt cố ý, cho nên giờ khắc này Thần Thức Văn Ấn lập tức biến lớn rất nhiều, trực tiếp ở ngực Lục Thanh nở rộ hào quang mờ mờ, trên thực tế bình thường Nhậm Kiệt có thể dưới tình huống Lục Thanh không hề phát hiện cảm ứng được và theo dấu, căn bản không cần kích phát như thế, nhưng lúc này hắn lại cố ý như thế.

- A... Thần... Thần... Thần Thức Văn Ấn... Lục Thanh nhìn dấu ấn trên ngực mình, giờ khắc này lòng như tro tàn. Thần Thức Văn Ấn đây là Thần Thức Văn Ấn trong truyền thuyết, chỉ có loại nhân vật trong truyền thuyết như Thái Cực Cảnh mới có thể... mới có thể ngưng tụ Thần Thức Văn Ấn. Giờ khắc này hắn giống như rộng mở trong sáng, vì sao Nhậm Kiệt này có thể lặng yên không tiếng động đi theo mình, chính mình sử dụng Ngũ Hành Độn Giáp đều có thể phát hiện mình.

Bởi vì không phải là hắn phát hiện, sau lưng hắn là Nhậm Thiên Hành. Đây là bí mật lớn động trời, Nhậm Thiên Hành rồi lại một mực không rời Ngọc Kinh Thành, rồi lại đạt tới Thái Cực Cảnh ẩn giấu sau lưng Nhậm Kiệt, không trách được.

Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Giờ khắc này, trong tay hắn nguyên bản nắm một viên yêu đan, pháp lực vốn đang rót vào yêu đan kia hơi dừng lại.

Bịch! Ngay sau đó, thân hình Nhậm Kiệt nhoáng lên đã vọt tới gần, một quyền đánh trúng vào tim Lục Thanh, chặt đứt đa số tâm mạch của hắn.

Hả!

Lục Thanh trợn mắt, nhìn Nhậm Kiệt bộ dạng lấy người làm bao cát, hắn càng tin tưởng hết thảy là sự thật.

- Nhậm Kiệt... ngươi không nên đắc ý, cao thủ Thiên Bảng lợi hại là ngươi không tưởng tượng nổi, chủ nhân còn cường đại hơn Nhậm Thiên Hành. Chủ nhân sẽ có một ngày ắt sẽ thống trị hết htảy, ngươi dám làm nhục nữ nhân của chủ nhân, ngươi chết chắc rồi ha ha, ngươi chết chắc rồi. Đồ vật của chủ nhân bất luận kẻ nào cũng không chạm vào được. Ha ha, ngươi hối hận chứ, Nhậm Thiên Hành, ngươi thứ tự cho là đứa ngốc, ha ha... Ầm...

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Nhậm Kiệt, Lục Thanh cuối cùng đột nhiên rống lớn, một tia lực lượng cuối cùng trong thân thể đột nhiên vận chuyển.

Bịch... Ngay sau đó, trong thân thể Lục Thanh một cỗ lực lượng trong nháy mắt thiêu đốt, sau đó cả người hắn bùng cháy.