- A... Gia chủ! Ngài nói thật ư? Hiện tại Mặc Hồng đã thật sự đối đãi với Nhậm Kiệt như một gia chủ, bởi vì trước đó Nhậm Kiệt làm một ít chuyện đã làm cho hắn rất bội phục, nhưng lời nói này thì hắn không thể nào tin được.
Bởi vì chuyện này vốn không có khả năng!
“Hai tay dâng lên ư? Đùa gì thế!” Ngay cả lục gia Nhậm Thiên Tung trước nay luôn rất lạnh nhạt, bình tĩnh đều phải giật mình, kinh ngạc nhìn Nhậm Kiệt: “Tiểu tử này nói cái gì vậy?”
Nếu đổi lại là trước kia, không phải đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất định lục gia sẽ trực tiếp phất tay bảo hắn qua một bên chơi đi, càng xa càng tốt. Để người ta hai tay dâng lên, ngươi tưởng ngươi là ai? Trước không nói giá trị của vật này có thể so với một kiện Linh khí thượng phẩm, mà chỉ riêng là quà tặng của Lam Thiên, bất cứ giá nào Phương Kỳ cũng không thể giao cho người khác.
Huống chi người nào không biết Phương Kỳ là hận Nhậm Kiệt thấu xương, làm sao có thể giao vật gì cho hắn.
- Ngươi... Là muốn lợi dụng Phương Nhạc Tùng bọn họ để đổi lấy? Lục gia Nhậm Thiên Tung lập tức nghĩ tới chuyện phát sinh vừa rồi, nhưng sau khi nói xong lão nói tiếp: - Chuyện đã náo loạn thành như vậy, nếu như ngươi chỉ là muốn một chút tiền tài, bất luận từ mặt mũi hay là về tính người, Phương gia ắt hẳn sẽ cho ngươi, nhưng nếu như muốn Cửu Tinh Phượng Hàm Châu là tặng vật của Lam Thiên tặng cho Phương Kỳ, thì dù ngươi có giết hết Phương Nhạc Tùng bọn họ, phỏng chừng nàng ta cũng sẽ không trao đổi với ngươi!
- Ừm! Nhậm Kiệt cũng gật đầu nói: - Khẳng định là vậy! Thậm chí ta hoài nghi dù ta bắt được Phương Thiên Ân mang ra đổi với nàng, nàng cũng nhất định không đổi. Phương Nhạc Tùng bọn họ khẳng định không được, náo loạn lớn một chút cũng chỉ là chọc giận nàng ta, chọc giận Phương gia. Nên chỉ thuận tiện đánh một cái vào mặt mũi bọn họ, làm cho bọn họ biết một chút, chuyện xảy ra là sẽ có hậu quả, đồng thời cũng dễ dàng ra giá tốt mà thôi. Như vậy, lục thúc chuẩn bị làm chuyện này đi, những chuyện khác ta phụ trách! Tóm lại, Cửu Tinh Phượng Hàm Châu ta khẳng định ba ngày sau sẽ cầm đến đây là được!
Nhậm Kiệt nói lời này càng làm cho Nhậm Thiên Tung, Mặc Hồng không giải thích được, không cần Phương Nhạc Tùng còn có thể làm cho Phương Kỳ hai tay dâng lên?
Bọn họ quả thực không nghĩ ra được Nhậm Kiệt còn có biện pháp nào, trong đầu bọn họ xem ra chuyện này hoàn toàn không có khả năng, độ khó quá lớn.
“Phòng đấu giá Ngọc Tinh, là một địa phương tốt đây!” Mà thời khắc này Nhậm Kiệt đang suy nghĩ chuyện kế tiếp, nghĩ tới vừa rồi Mặc Hồng nhắc tới Phòng đấu giá Ngọc Tinh, hắn cũng cảm thấy địa phương này thật tốt, càng nghĩ càng cảm thấy thật tốt.
Nếu như thời điểm này mập mạp không phải đang tu luyện, nhìn thấy vẻ cười trên mặt Nhậm Kiệt lúc này, nhất định sẽ hiểu rõ có người sắp bị xui xẻo rồi!
Tửu quán chung quanh Ngọ Dương Lâu có rất nhiều tửu lâu, tuy nhiên trong số đó cũng có một số có thực lực đặc biệt, Thính Tuyết Hiên không thể nghi ngờ là một trong những chỗ đứng đầu nhất trong đó. Thính Tuyết Hiên là trực thuộc một đoàn thể buôn bán khổng lồ, đoàn thể này ở Minh Ngọc Hoàng Triều cũng phi thường cường thế, nghe nói là rất nhiều người quản lý từ bên ngoài, là một đoàn thể buôn bán do quan tướng ngoài biên giới cùng với một số lực lượng trung kiên trong triều đình liên hiệp quản lý.
Hôm nay sắc trời vừa sắp hoàng hôn, dưới ánh mặt trời chiều chiếu rọi, chung quanh Pháp Trường Ngọ Dương Lâu có vẻ rất náo nhiệt. Lúc này ở bên trong một gian phòng bao to lớn trên tầng cao nhất của Thính Tuyết Hiên, là vị trí có thể nhìn thấy rõ Pháp Trường Ngọ Dương Lâu không sót gì.
- Mời ngài vào trong! Đúng lúc này, bên ngoài có người dẫn vào một người, sau đó đóng cửa lại lui ra ngoài.
- Thính Tuyết Hiên, không nghe được tuyết rơi bên Ngọ Dương Lâu, nhưng nghe tiếng máu chảy thật ra không thành vấn đề! Xem ra hôm nay Thính Tuyết Hiên đã ngừng kinh doanh, đây là tình huống trước nay rất hiếm thấy ở Thính Tuyết Hiên, mà Cao đại thiếu gia Cao Bằng ngươi cũng không có để lộ thân phận, xem ra Thính Tuyết Hiên này hẳn là có quan hệ rất mật thiết với ngươi đây! Người vừa tới không phải là ai khác, đúng là Phương Viêm khó có được rút ra một ít thời gian rảnh, hắn mặc y phục thường ngày. Hiện nay hắn tạm thay thế chức tướng quân của Duệ Tiến Doanh.
Mà tại một cái bàn cũng có một người ngồi ở đó luôn nhìn ánh tà dương chiếu xuống Ngọ Dương Lâu bên ngoài, đúng là Cao Bằng người thừa kế thứ nhất của Cao gia. Cao Bằng cười quay đầu nhìn về phía Phương Viêm.
- Có rất nhiều biến động, rất nhiều lực lượng mà bất kể là gia tộc chúng ta hay là Phương gia, hoàng thất bọn họ đều sẽ không dựa vào, hoặc là nói không dám tùy ý dựa vào. Người như vậy cùng nổi lên cũng không phải số ít. Hơn nữa người hạ tầng, cộng thêm một số người không có chỗ dựa vào kia, tổng hợp tất cả bọn họ lại cũng có thể làm rất nhiều chuyện... Đây là việc làm lúc ta 10 tuổi. Cái thương đoàn này trước nay ta không có đặt tên, bởi vì nó cũng không cần nổi danh lắm, mọi người biết là được rồi! Nhưng gần đây ta nghĩ đến một cái tên: “Phi Thiên Thương Đoàn”! Nhìn thoáng qua Phương Viêm, Cao Bằng rất lạnh nhạt nói, sau đó dùng tay ra hiệu mời, tự mình lẩm bẩm.
- Phi Thiên? Trời cao cao tại thượng, muốn bay trên trời chính là muốn có thành tựu, tuy nhiên cái tên này có lẽ có quan hệ với Cao Phi. Phương Viêm xoay chuyển đầu óc rất nhanh, rồi nhìn như không nhanh không chậm đi tới ngồi đối diện với Cao Bằng. Chẳng qua là hắn đích xác không nghĩ tới thương đoàn cường đại ở sau lưng nắm trong tay Thính Tuyết Hiên, lại là Cao Bằng.
Tuy rằng hắn cũng một mực âm thầm làm rất nhiều chuyện, nhưng thời khắc này mới cảm giác được Cao Bằng này cũng không phải chuyện đùa, chỉ là vì cái gì hôm nay hắn lật bài tẩy nói ra chuyện này cho mình biết?
- Sở dĩ kêu Phi Thiên Thương Đoàn, là nguyên nhân vì đệ đệ Cao Phi của ta, ta hy vọng mọi người có thể vĩnh viễn nhớ tới hắn, cũng hy vọng thương đoàn này chân chính phát huy lực lượng, với danh nghĩa báo thù cho hắn. Trên thực tế hôm nay Phi Thiên Thương Đoàn đã tụ tập rất nhiều lực lượng đoàn kết cùng một chỗ, trừ 5 đại gia tộc ra, Phi Thiên Thương Đoàn nếu nói về tài lực có thể chân chính xếp tốp 5 ở Minh Ngọc Hoàng Triều, ở phương diện nắm trong tay năng lượng, lực lượng quan viên cũng khẳng định có thể xếp tên ở tốp 5!
- Lợi hại! Nhưng... ngươi nói chuyên này với ta là có ý gì? Phương Viêm lạnh lùng nhìn Cao Bằng. Hôm nay đột nhiên Cao Bằng hẹn hắn đến đây, hắn đã rất kỳ quái, dù vậy hắn cũng ráng rút bớt thời gian len lén chạy tới, không nghĩ rằng Cao Bằng vừa thấy hắn đã nói những điều này.
- Đây là một bí mật nhỏ của ta! Hôm nay mời Phương huynh qua đây chính là muốn nói cho Phương huynh biết, nếu như cần thành lập tổ chức nòng cốt và lực lượng của mình, tạo một thế lực thuộc về mình, làm chuẩn bị cho tương lai nắm trong tay Phương gia, ta cũng có thể giúp rất nhiều công việc bận rộn! Cao Bằng vừa nói, vừa rất tùy ý điểm nhẹ một cái vào chung rượu, “xoạt” một tiếng, chung rượu lướt trên mặt bàn, vừa lúc ngừng ở trước mặt Phương Viêm.
Thành lập tổ chức nòng cốt và lực lượng của mình, chế tạo thế lực thuộc về mình để tương lai nắm trong tay Phương gia...
Những lời này đúng là đều có thể kích động một chút thần kinh của Phương Viêm, mặc dù hắn cố gắng kiềm chế, nhưng ánh mắt của hắn cũng hơi biến đổi, hít thở có chút biến hóa, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cao Bằng: “Tên Cao Bằng này rốt cuộc là suy nghĩ cái gì đây?”
- Ta là con cháu Phương gia, chuyện của Phương gia tự nhiên có gia chủ quyết định, hôm nay một lòng cống hiến cho Hoàng đế, dưới tay hôm nay nắm trong tay 10 vạn đại quân Duệ Tiến Doanh, ta cảm thấy hiện tại đã là rất tốt rồi!
- Ha ha... Cao Bằng giơ ly rượu lên cười lắc đầu: - Phương huynh nếu như không muốn nói ra, thì ta cũng không còn gì để nói! Hai chúng ta đều bị tên Lam Thiên kia đè đầu, huynh là Võ bảng nhãn, ta là Văn bảng nhãn. Bất quá dù sao ta cũng là người thừa kế thứ nhất của Cao gia. Trong những năm này ta lập ra Phi Thiên Thương Đoàn cũng chính vì ta có thể tùy ý điều động tài nguyên của Cao gia. Sau này bất kể ra sao ta cũng là gia chủ Cao gia. Tuy nhiên ta đối đãi thẳng thắn như thế, Phương huynh còn không thành tâm trao đổi, thì ta cũng chỉ có thể cảm thán bất đắc dĩ thôi! Vốn nghĩ là ta và huynh có chung ý nghĩ muốn đối phó với tên yêu nghiệt Lam Thiên. Hôm nay trước mắt lại xuất hiện tên đáng ghét, đáng giận Nhậm Kiệt kia, vốn tưởng rằng có thể nói một chút, nếu Phương huynh không muốn nói, vậy chúng ta hãy uống cạn chén rượu này, sau đó đường ai nấy đi! Nói thật với Phương huynh, nếu lúc đó ta là huynh, nhất định ta đã xuống tay rồi, dù sao khó có được cơ hội có ưu thế cùng tính áp đảo như thế!
Người thừa kế thứ nhất Cao gia, gia chủ.
Lời nói của Cao Bằng một lần nữa làm cho trái tim Phương Viêm đập nhanh lên, hắn làm sao không muốn, đáng tiếc lão cha hắn không phải gia chủ, Phương Thiên Ân toàn lực ủng hộ Phương Kỳ, hắn phải làm sao đây? Cao Bằng nói rất rõ ràng, Phương Viêm sao không biết rõ, không có gia tộc ủng hộ, mình chỉ là lục bình trôi sông. Tuy rằng Hoàng đế đã đáp ứng một ít chuyện của mình, thậm chí muốn ủng hộ mình, nhưng lời nói vừa rồi của Cao Bằng cũng nói rất rõ ràng.
Những lực lượng kia đều không phải thuộc về mình, hôm nay có thể Hoàng đế nói ủng hộ mình, ngày mai có thể vì một nguyên nhân nào đó liền vứt bỏ mình. Trên thực tế chuyện Ngọ Dương Lâu trước đó, khi trở về chính hắn đã nghĩ tới, tại sao ngay lúc đó mình lại không ra lệnh chứ!?! Ngày mừng thọ Hoàng thái hậu không thể đánh nhau, sợ sau đó trách phạt sao???
Thật ra nói tới nói lui xét đến cùng chính là một điều: “Không có nội tình, trong lòng thiếu tự tin!” Tuy rằng lúc đó hắn mừng thầm cơ hội tới, nhưng vẫn là sợ. Nếu như gia tộc không bảo vệ mình, chọc tới Hoàng đế muốn giết mình, chính là chuyện một câu nói, cho nên không có thánh chỉ của Hoàng đế trong lòng hắn khiếp sợ.
Trên thực tế sau chuyện đó, Phương Viêm luôn luôn suy nghĩ: tại sao... tại sao lúc đó mình không trực tiếp buông tay ra lệnh cho Duệ Tiến Doanh động thủ.
Thời điểm đó Duệ Tiến Doanh trang bị đầy đủ, cộng thêm có lực lượng của Phương gia, mà Nhậm Kiệt chỉ có chút lực lượng như vậy.
Ban đầu hắn vui mừng Nhậm Kiệt may mắn, nhưng sau đó ngẫm lại, mình hoàn toàn có thể tùy thời hạ lệnh, hôm nay Cao Bằng lại lần nữa nhắc tới, sắc mặt hắn không khỏi biến đổi.
Nghĩ tiếp tới thái độ của Phương Kỳ cùng Phương gia đối với mình, tuy rằng gần đây từ khi mình tiếp quản Duệ Tiến Doanh, họ một mực rất lễ phép, thậm chí trong gia tộc có chuyện lớn nhỏ gì đều sẽ thông báo cho hắn tham gia hội nghị, thoạt nhìn tăng thêm quyền phát biểu trong gia tộc, nhưng vẫn không có một chút ý định nhét hắn vào vị trí người thừa kế gia chủ.
- Tam trưởng lão kia rõ ràng là Phương Kỳ phái đi, Phương Kỳ gây ra chuyện lớn như vậy, Phương Thiên Ân cũng không có trừng phạt, có thể thấy được địa vị của nàng gần như không sai biệt lắm so với ta ở Cao gia, nếu không dùng thủ đoạn đặc biệt là không có khả năng! Nghĩ đến Phương huynh tiếp nhận chức phó tướng, tạm thay thế tướng quân của Duệ Tiến Doanh này cũng là muốn liều một phen. Nếu đã có quyết định, cần gì phải do dự chứ! Bưng ly rượu, thấy Phương Viêm không lên tiếng, Cao Bằng nói không nhanh không chậm.
- Phương Kỳ có Phương Thiên Ân cùng Phương gia ủng hộ, còn được Lam Thiên coi trọng, tương lai Phương gia để nàng nắm trong tay, nhất định sẽ tốt hơn! Phương Viêm không có nâng chén, ánh mắt nhìn chằm chằm Cao Bằng, nói.
- Ha ha... Cao Bằng thấy biểu hiện của Phương Viêm liền cất tiếng cười to: - Có lẽ vậy, ai biết được! Ta tự nhận mình có thể làm cho Cao gia tốt hơn, tin tưởng Phương huynh cũng có chí của Cao Bằng này chứ! Về phần nói tới chuyện Phương gia mượn trợ giúp của tên yêu nghiệt Lam Thiên kia, bệ hạ cũng rất lo lắng, nếu không cũng sẽ không cố ý trợ giúp Phương huynh. Có bệ hạ tương trợ, nếu như Cao gia ta toàn lực tương trợ, thậm chí ta có thể giao tặng Phi Thiên Thương Đoàn cho Phương huynh, trợ giúp Phương huynh tạo ra thế lực của chính mình... Chẳng lẽ Phương huynh còn không có lòng tin sao?
Lời đã nói đến nước này, Phương Viêm hơi chốm thân mình về phía trước nói: - Huynh thực sự muốn gì?
- Chúng ta có cùng chung địch nhân, nói gần là tên Nhậm Kiệt kia, bất kể sau lưng của hắn có chỗ dựa hay không, chuyện hắn làm với huynh và ta tin chắc đủ để chúng ta không đội trời chung với hắn. Nói xa một chút còn có tên yêu nghiệt Lam Thiên kia, ta tin tưởng chỉ cần Phương huynh nắm trong tay Phương gia, sau đó ta nắm giữ Cao gia, huynh và ta liên thủ ắt có thể đối phó với Lam Thiên. Nếu nói ta muốn cái gì: ta muốn phải thắng, không muốn nhớ tới cái bảng nhãn kia! Cao Bằng sớm có chuẩn bị, hoàn toàn mở rộng cửa lòng nói, tuy nhiên cũng khí thế mười phần.
Nhìn Cao Bằng, Phương Viêm ngưng thần một hồi lâu, rốt cục chậm rãi giơ chén lên...
- Vô!