Tà Thiếu Dược Vương

Chương 119: Biện pháp trực tiếp nhất – đụng vào




Ngoài ý muốn tiến vào Minh Ngọc sơn trang, hôm nay lại như vậy đi ra, Nhậm Kiệt ngẩng đầu nhìn yêu khí ở xa xa lại ép tới gần một chút và tầng tầng đại trận kia, chính mình đều cảm giác chuyện hôm nay đủ thần kỳ, nhưng hắn lại cũng không hối hận.
- Chúng ta nếu như ở lại nơi đó, chỉ cần Minh Ngọc sơn trang không bị hoàn toàn hủy diệt, hẳn là tính mạng không lo. Nhưng hiện tại chúng ta đi ra, như vậy mọi người phải tiếp tục theo vị gia chủ thích hồ đồ thích gây chuyện vĩnh viễn không sợ chuyện như ta lại liều một lần. Dần dần cũng đi ra vòng ngoài trận pháp của Minh Ngọc sơn trang, sau khi mọi người dừng lại Nhậm Kiệt cho mập mạp vén màn lên, đứng ở linh thú tọa giá nhìn tất cả mọi người đội cận vệ phía trước, thậm chí những người bị thương đang nằm trong linh thú tọa giá.

- Tiểu cô nương là người tốt, vị ca ca kia của nàng quả thật chính là một tiện nhân. Ra mắt đê tiện chưa từng thấy đê tiện như hắn, chưa từng thấy làm ca ca như hắn. Phiếu cơm lão đại ngươi làm đúng, ta ủng hộ ngươi. Mập mạp tức giận nói.

- Gia chủ, người mặt dày mày dạn ở lại đó thì không phải là người của Nhậm gia. Đồng Cường ánh mắt kiên định, bất luận xảy ra chuyện gì đều không có chút dao động, giờ này khắc này hắn trải qua một phen chiến đấu, cố gắng tích tụ lúc trước lại lần nữa bộc phát, đã có xu thế lại đột phá.

- Gia chủ hạ lệnh đi, làm thế nào, ta cho dù lần nữa giết vào trong đại trận yêu thú kia cũng không sợ gì.

- Cái này tính là gì, gia chủ hạ lệnh đi, kế tiếp đánh như thế nào, là đánh Minh Ngọc sơn trang hay là giết về trong đại trận yêu thú.

- Đúng, gia chủ hạ lệnh đi. Người Nhậm gia ta không có một người hèn nhát... Gia chủ hạ lệnh đi...

.....

Cho dù là mình hạ đạt bất cứ mệnh lệnh bọn họ đều kiên định không lay chuyển đi chấp hành, nhưng Nhậm Kiệt cũng sẽ cùng bọn họ trao đổi, bởi vì bọn họ là người đứng bên cạnh hắn, là người sẽ vì mỗi quyết định của hắn đi liều chết chiến đấu dũng cảm tiến tới.

- Chia làm hai đội, tạm thời tiến vào trạng thái phòng ngự, tùy thời đợi mệnh lệnh của ta.

Một câu nói đã đủ rồi, Nhậm Kiệt khoát tay tất cả thanh âm toàn bộ biến mất. Theo mệnh lệnh của hắn truyền xuống, Đồng Cường lập tức bắt đầu điều phối nhân thủ, mà ánh mắt của Nhậm Kiệt lại lần nữa nhìn về phía chỗ Minh Ngọc sơn trang.

Giờ khắc này đã không nhìn thấy cảnh tượng ngoài mấy dặm, hiển nhiên đối phương là hoàn toàn khởi động trận pháp. Hơn nữa Nhậm Kiệt phát hiện trên trận pháp cũng có biến hóa, càng có một chút pháp lực đang lưu chuyển.

Thật cmn vô sỉ. Đây là đã cho một số người Thần Thông Cảnh liên thủ chủ trì khống chế trận pháp khởi động. Không chỉ là trạng thái phòng ngự đơn thuần lúc trước, còn có trận pháp công kích và những trận pháp khác đều đã khởi động.

Tuy nhiên Nhậm Kiệt biết, tình huống bên phía mình bên trong khẳng định biết rõ ràng.

- Người của Minh Ngọc sơn trang nghe đây, ta chính là gia chủ của năm đại thế gia Minh Ngọc Hoàng Triều Nhậm Kiệt, cố ý chạy đến Minh Ngọc sơn trang. Bên ngoài yêu thú hoành hành, vừa rồi mạnh mẽ xông phá tầng ngoài trận pháp yêu thú, hiện tại mời lập tức cho đi. Sau khi nhìn một lát, Nhậm Kiệt đột nhiên lên tiếng nói chuyện.

Lúc này ở trên thành tường Minh Ngọc sơn trang, bên trong một gian phòng như nơi khống chế, chỉ huy, Ngọc Nhân Long đang mang theo mấy người nhìn một vách tường bóng loáng như gương. Phía trên có pháp lực không ngừng lóe lên, mượn pháp lực có thể đem tình huống bên ngoài sơn trang hoàn toàn nhìn rõ ràng. Thậm chí lời nói thanh âm cũng không lớn của Nhậm Kiệt lúc này cũng nghe rõ ràng.

Khi nghe thấy lời này của Nhậm Kiệt, Ngọc Nhân Long đều bị sợ ngây người, đây là làm gì?

Điên rồi sao, hắn nghĩ rằng đây là cái gì. Chẳng lẽ đây chính là biện pháp hắn nói. Vừa rồi lớn lối như vậy tự tin mười phần như vậy, trượng nghĩa như vậy, anh hùng như vậy, hiện tại sau khi ra ngoài không ngờ lại... Liền làm ra trò này, quá khôi hài chứ nhỉ.

- Người này điên rồi hả, đã sớm nghe nói gia chủ Nhậm gia Ngọc Kinh Thành này điên ngoại hạng, không nghĩ tới đầu còn có vấn đề.

- Quá vô nghĩa, hắn cho rằng nói hai câu như vậy là có thể tiến vào sao?

- Thật là một đời anh hùng một đời cẩu hùng. Lão tử hắn Nhậm Thiên Hành năm đó tung hoành thiên hạ, hôm nay con trai rồi lại ngu ngốc như vậy.

- Còn tưởng rằng có bản lĩnh gì chứ. Ha ha, thì ra là người ngu.

- Tuy nhiên như vậy cũng không tệ, hiện tại đúng là lúc khẩn trương, cũng xem như cho mọi người thả lỏng một chút. Vẫn là thiếu trang chủ anh minh, không cùng loại ngu ngốc này so đo, mặc cho chính hắn mất mặt xấu hổ.

.....

Lúc này đám người sau lưng Ngọc Nhân Long lời gì đều nói, có mấy người hầu của Ngọc Nhân Long đã sớm tâng bốc hắn, điều này khiến cho Ngọc Nhân Long vừa rồi mất hết mặt mũi cảm giác chẳng những tìm lại còn có vẻ vô cùng anh minh.

- Hừ! Ngọc Nhân Long hừ lạnh một tiếng nói: - Vừa rồi sở dĩ không cùng hắn dây dưa không rõ, là bởi vì hắn còn chưa đủ tư cách. Các ngươi nhìn bộ dạng ngu ngốc của hắn hiện tại, nếu như bổn thiếu trang chủ giống như hắn, chẳng phải là nói ta cũng là người như hắn. Loại người này liền không để ý tới, người thông minh vĩnh viễn sẽ không cùng loại người này dây dưa.

Ngọc Nhân Long không nhịn được nói một câu, lập tức lại nghênh đón mấy người luôn miệng gật đầu nói phải, không ngừng khen ngợi.

- Minh Ngọc sơn trang chính là thuộc về Minh Ngọc Hoàng Triều ta, hôm nay bản gia chủ có Miễn Tử Ngọc Bài, bệ hạ khâm thưởng, dẫn dắt thuộc hạ gặp nạn nhờ trợ giúp, xin đưa tay trợ giúp. Minh Ngọc Hoàng Triều, toàn tộc Nhậm gia nhất định vô cùng cảm kích.

- Còn không có phản ứng, được rồi. Nhậm Kiệt lầm bà lầm bầm tiếp tục nói: - Vừa rồi khi xông phá yêu thú đại trận, cũng phát hiện một chút bí mật của đại trận, đối với trợ giúp sơn trang phá yêu thú đại trận có trợ giúp rất lớn. Hơn nữa phát hiện tình huống trong đại trận này xa không đơn giản chỉ là yêu thú như vậy, vẫn xin cho chúng ta đi vào nói kỹ?

- Ha ha... còn tưởng rằng hắn tài cán bao lớn, hóa ra là một kẻ hèn, chẳng qua là nhận thua mà thôi.

- Còn muốn đàm phán, thiệt thòi hắn nghĩ ra được.

- Đây là truyện cười buồn cười nhất ta từng nghe, quá thú vị.

.....

Những người phía sau lưng Ngọc Nhân Long kia lại lần nữa nghe được những lời này của Nhậm Kiệt, mỗi người đều không nhịn được cười lên, ngay cả những người không thuộc phe phái Ngọc Nhân Long thậm chí cảm giác cách làm của Ngọc Nhân Long có chút không đúng giờ khắc này nhìn thấy đều không khỏi cười khổ.

- Không biết cái gọi là!!! Ngọc Nhân Long lại cười mỉa lắc đầu, thật không biết hắn đang làm cái gì.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Mà lúc này ở phía sau bọn họ, Ngọc Vô Song cũng theo lên, ở phía sau nhìn thấy tình hình trước mặt, rất sốt ruột không biết nên làm gì bây giờ.

- Ái chà, Minh Ngọc sơn trang này hiện tại là quá trâu bò, như vậy đều không mở. Nhậm Kiệt nói, đột nhiên cất giọng quát lớn:

- Người Minh Ngọc sơn trang nghe kỹ, người của bản gia chủ nhìn ra trong trận pháp của sơn trang các ngươi có không ít vấn đề, trận pháp như vậy căn bản không có biện pháp ngăn cản yêu thú tập kích quy mô lớn. Cho dù các ngươi không thừa nhận Minh Ngọc Hoàng Triều, không thừa nhận gia chủ 5 gia tộc lớn ta, không muốn biết tình huống trận pháp yêu thú, nhưng các ngươi cũng phải suy nghĩ vấn đề phòng ngự của mình. Chỉ bằng tình huống trận pháp như hiện tại của các ngươi, người của bản gia chủ rất tùy ý là có thể tiến vào. Bản gia chủ tuy rằng cùng thiếu trang chủ ngu ngốc của sơn trang các ngươi có ước định, nhưng cũng không muốn phá hủy trận pháp của Minh Ngọc sơn trang, cho nên vẫn xin lập tức mở cửa cho chúng ta tiến vào, cùng ứng đối nguy cơ lần này.

- Hắn cho hắn là ai hả, chịu thua cầu xin không được, không ngờ lại uy hiếp

- Thật là đầu bị hỏng rồi, dám uy hiếp Minh Ngọc sơn trang ta.

- Trận pháp của sơn trang chúng ta có vấn đề, hắn cho hắn là ai chứ.

.....

Lời của Nhậm Kiệt ở bên trong Minh Ngọc sơn trang lại đưa tới tiếng cười mỉa và nghị luận của một số người. Những người này cảm giác giống như đang xem kịch, những lời Nhậm Kiệt nói ai cũng không để ý.

- Xem ra Minh Ngọc sơn trang là thật sự muốn xảy ra chuyện, ngay cả một người lớn chủ sự có thể làm chủ cũng không có, như vậy cũng đừng trách bản gia chủ. 15 sau bản gia chủ sẽ mạnh mẽ tiến vào Minh Ngọc sơn trang, các ngươi tự xem rồi làm đi. Nhậm Kiệt nói xong, trực tiếp ngồi xuống không lên tiếng nữa.

- Còn mạnh mẽ tiến vào sơnt rang, hắn cho rằng hắn là ai hả.

- Hoàn toàn không biết hắn đang nói gì.

- 15, xem hắn có thể làm ra trò trống gì.

.....

Đám người bên trên này vẫn như cũ đang chỉ chỏ nghị luận, lúc này Ngọc Nhân Long ngược lại không nói thêm gì, chẳng qua là một tia cười mỉa trên mặt lại chưa từng tiêu tan, trong lòng nghĩ lại là một chuyện khác. Tin tức Ngọc Kinh Thành truyền đến, Nhậm Kiệt này ở Ngọc Kinh Thành gần nhất giày vò rất dữ, ngay cả văn võ bảng nhãn đều bị hắn liên tiếp thu thập, còn tưởng rằng là nhân vật như thế nào đây, hóa ra chẳng qua cũng thế.

Nhân vật như vậy cũng có thể lăn lộn, đám người kia của Ngọc Kinh Thành xem ra cũng thật là quá kém. Như vậy xem ra, Lam Thiên được xưng yêu nghiệt tuyệt thế, thiên tài nghịch thiên kia cũng chưa chắc lợi hại cỡ nào, có lẽ chỉ là vì những người khác quá yếu mới có vẻ hắn rất lợi hại mà thôi.

Nếu như không phải là nha đầu ngốc kia, mình tuyệt đối có thể lực áp hắn trở thành...

Hừ, cho dù như thế, mình cũng tuyệt đối có thực lực cùng hắn quyết tranh hơn thua. Mừng thọ hoàng thái hậu sắp tới, mình đại biểu Minh Ngọc sơn trang chạy tới Ngọc Kinh Thành, ngược lại muốn cùng Lam Thiên này phân cao thấp.

Về phần Nhậm Kiệt này, hắn còn chưa đủ tư cách cùng mình đấu, kém quá nhiều.

- Người lớn chủ sự... có thể làm chủ... Ngọc Vô Song ở phía sau mọi người nghe thấy câu nói này đột nhiên ánh mắt sáng lên, trên khuôn mặt có chút mơ hồ đáng thương, đáng yêu lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng. Làm sao quên mất điều này thân hình nàng nhoáng lên về phía sau, trong nháy mắt kéo ra ba bốn bóng mờ, người đã xông về phía bên trong sơn trang.

Nhanh, nhất định phải mau chạy tới, tìm đến gia gia mới được.

Mà lúc này, Nhậm Kiệt đã ngồi xuống, âm thầm liên lạc với Thú bá dựa ở bên cạnh.

- Thú bá, nếu như ta có biện pháp phá giải trận pháp này, đơn độc va chạm cửa hoặc vách tường, có nắm chắc không? Đó cũng không phải là biện pháp duy nhất, chỉ là biện pháp này có hiệu quả có lực rung động nhất. Đương nhiên, cái này cũng cần xem linh thú tọa giá có được hay không.

Nếu như đổi thành người bình thường khẳng định nghĩ cũng không dám, nhưng Nhậm Kiệt thông qua mấy lần phát hiện linh thú tọa giá này của mình thật sự không giống bình thường, cho nên mới nảy ra loại ý nghĩ này.

Mà hắn vừa rồi nói những lời kia chỉ là lót đường mà thôi, chuẩn bị cho phía sau. Trên thực tế Nhậm Kiệt đối với Minh Ngọc sơn trang biết tin tức phi thường ít, vừa rồi những lời hắn nói hắn biết khẳng định không sai, cũng sẽ khiến cho người của Minh Ngọc sơn trang sinh ra ảo giác, hắn kỳ thật cái gì cũng biết.

Dù sao hắn là gia chủ trên danh nghĩa của Nhậm gia, Nhậm gia thân là 5 gia tộc lớn của Minh Ngọc Hoàng Triều, biết một số chuyện bí ẩn cũng không ngoài ý muốn. Mà xem phản ứng của Ngọc Nhân Long kia sau khi mình nói những lời đó, Nhậm Kiệt biết mình đoán không lầm. Kết hợp với lời nói của Ngọc Vô Song, quan hệ của Minh Ngọc sơn trang này cùng Minh Ngọc Hoàng Triều chỉ sợ còn mật thiết hơn người khác nghĩ, chỉ sợ vượt qua chỉ đơn giản là hộ quốc Đan sư không trực tiếp công khai trong nhận thức của người bình thường.

Có cái này, Nhậm Kiệt liền có phương pháp ứng đối.

Không do dự cũng không có trả lời, chẳng qua là lại khẽ gật đầu, ý tứ đó tỏ vẻ có thể. Tuy nhiên lần này Thú bá ngược lại hơi hơi ngẩng đầu, như cũ không nhìn thấy bộ dạng, nhưng từ biên độ động tác nhỏ bé đó của hắn cũng có thể nhìn ra được, hắn là đang nhìn trận pháp vòng ngoài Minh Ngọc sơn trang, hiển nhiên đối với Nhậm Kiệt nói có thể thu phục những trận pháp chung quanh kia có chút lo lắng.

Bởi vì nếu là trận pháp vòng ngoài giải quyết, không có trận pháp tương trợ, đơn độc chỉ là tường thành còn dễ nói, có trận pháp liền tương đối phiền toái. Cho dù có năng lực mạnh mẽ đánh vào trận pháp vòng ngoài, nhưng một khi thật sự đánh vào, liền sẽ gây nên phiền toái càng lớn. Những trận pháp này đều gắn liền lẫn nhau, nếu như không thể giải quyết trận pháp trước, tương đương với cùng cả Minh Ngọc sơn trang đụng nhau.

- Cái này để ta giải quyết, không được chúng ta lại đổi biện pháp khác. Biện pháp đùa chết hắn rất nhiều, chỉ là loại biện pháp này càng trực tiếp, càng sảng khoái, càng sướng. Nhậm Kiệt lập tức hiểu rõ ý của Thú bá, sau khi nói với Thú bá một câu đã ngồi xuống phía trước linh thú tọa giá đối mặt với Minh Ngọc sơn trang.