Chu Tiểu Châu nhìn hắn còn khen ngợi, “Nhìn ngón tay của cậu ấy, vừa dài vừa thon, ôi chao, chiếc nhẫn của cậu ấy gọi là gì ấy nhỉ, đó là một nhãn hiệu khá nổi tiếng.”
Cậu ta kêu một tiếng, trong đầu ra sức nhớ lại, thấy Dư Hi Dương cúi đầu nhìn di động trong miệng chỉ chiếu lệ “ừm” và “à”.
Chu Tiểu Châu rút điện thoại trong tay Dư Hi Dương ra, “Cậu cũng nhìn đi chứ.”
Dư Hi Dương bất lực nói: “Huynh đệ à, tôi bên này không nhìn tới được, muốn tôi đến đó xem sao?”
“Không cần!” Chu Tiểu Châu hỏi lại, “Nhẫn mang ở ngón giữa là có ý gì?”
“Tình yêu cuồng nhiệt đi?” Dư Hi Dương hỏi ngược, hình như cậu đã từng xem qua lời giải thích này.
Nghĩ đến Tần Lãm người còn chưa theo đuổi được mà đã muốn tuyến bố chủ quyền, Dư Hi Dươgn bất mãn hừ một tiếng.
Chu Tiểu Châu sờ sờ đầu, có chút bối rối không hiểu tình huống, “Cậu ấy không phải độc thân sao? Sao lại tình yêu cuồng nhiệt? Chẳng lẽ ngại ong bướm phiền phức? Không phải à, cậu hừ cái gì?”
Dư Hi Dương không chút ngăn cản nói “Không nhìn quen được.”
Chu Tiểu Châu buồn cười nói:“ Cậu ghen tị với cậu ấy à? ”
Lần này Dư Hi Dương phản ứng nhanh hơn, thốt ra:“Tôi cần phải ghen tị với cậu ta sao?”
Tưởng tượng đến Chu Tiểu Châu nghĩ mình như vậy, Dư Hi Dương miệng cũng méo luôn.
Chu Tiểu Châu mỉm cười mà không nói một lời, nhìn lên nhìn xuống cậu một cách cẩn thận, đúng trọng tâm nói: “Cậu cũng không tồi, nhưng là tin tức tố trên người cậu ấy ít ai so được.”
“Nhứng gì cậu nói giống như xem cậu ấy là thịt Đường Tăng vậy.”
Chu Tiểu Châu mỉm cười, “Ai, tôi còn chưa biết tin tức tố của cậu hương vị gì, giống như nó chưa từng rò rỉ ra ngoài?’
Chuyện này Dư Hi Dương không quá nguyện ý nói, dù sao chu kỳ không ổn định, nhắc lại sẽ gợi lên ký ức khó chịu của cậu.
Vừa lúc Tần Lãm rửa chén xong, đơn giản giải thích rằng mình còn có việc phải làm nên không nói chuyện phiếm với bọn họ được rồi đi vào phòng.
Dư Hi Dương nhớ tới chuyện xảy ra trước bữa ăn, muốn nói với Chu Tiểu Châu một chút sự tình, không ngờ Chu Tiểu Châu đề cập trước. “Vừa mới nói về chiếc nhẫn. Lần trước cậu nói với tôi rằng cậu ta đuổi theo một tiền bối?”
“Ừ, lúc đó nếu cậu nói cậu thích cậu ta, tôi sẽ nói sự thật với cậu. “Dư Hi Dương nói.
Mặc dù ao cá của Chu Tiểu Châu không biết nuôi bao nhiêu con cá, nhưng Dư Hi Dương sợ rằng cậu ta thực sự để bụng đến Tần Lãm, khuyên cậu ta bình tĩnh một chút, theo đuổi không được cuối cùng cũng đừng làm chính mình bị thương.
Chu Tiểu Châu không quan tâm chút nào, cậu ta luôn muốn nhìn mặt nam thần, cho rằng chính mình là kiểu người rộng rãi, không đuổi theo được cũng không sao, cậu ta nhìn được gương mặt điển trai đó liền cảm thấy đáng giá.
Cậu ta lạc quan nghĩ, có lẽ tiền bối không thích mẫu người như Tần Lãm. Chính mình nhìn thấy hắn vài lần chẳng phải đã coi trọng sao.
Chu Tiểu Châu nói với Dư Hi Dương này gọi là hấp thụ hiệu ứng ánh sáng.
Dư Hi Dương đã nhắc nhở cậu ta rồi, cậu ta vẫn còn cứng đầu, nhìn thấy cậu ta thật sự không phải thích Tần Lãm, chỉ thích vẻ mặt của Tần Lãm đi.
Nhưng mà, vừa rồi Tần Lãm nghe nói Chu Tiểu Châu sắp tới, Dư Hi Dương liền nhớ tới phản ứng của hắn mà nghĩ, Tần Lãm kháng cự Chu Tiểu Châu, hay là đơn giản là vì cậu không nói rõ cho hắn biết mà khó chịu?
Ngay khi Chu Tiểu Châu đi về, Dư Hi Dương đến gặp Tần Lãm để hỏi.
“Nếu cậu đã nói với cậu ấy tôi có người mình thích, cậu ta nên biết điều đúng chứ?” Tần Lãm hỏi.
Dư Hi Dương: “Chu Tiểu Châu là một người rất tốt, sao cậu không cảm thấy thú vị?”
Tần Lãm khẽ thở dài, “Tôi không muốn cho cậu ấy vào ký túc xá của chúng ta. Tôi cũng cảm ơn các cậu đã nấu và mời tôi ăn cơmnhững mục đích của cậu ta không trong sáng, tôi không thích. “
“Không trong sáng gì? “Đầu óc Dư Hi Dương quay cuồng, hai mắt cậu đột nhiên mở to,” Cậu nghĩ gì thế? Cậu ấy không ham thân thể của cậu, người ta chỉ mê mẩn gương mặt của cậu thôi!”
Cậu hận không thể túm vai Tần Lãm mà lắc lư rồi rít gào bên tai hắn,”Tỉnh lại đi!”
Tần Lãm đã không nói nên lời: “Cậu muốn tôi nói thẳng? Tôi không thấy được điều cậu nói, tôi là bị ánh mắt của cậu ta làm cho khó chịu, đặc biệt là khi rửa chén!”
“À, à” Dư Hi Dương hiểu được, hẳn là Chu Tiểu Châu ánh mắt lộ ra quá đói khát, nhưng cậu cảm thấy làm bằng hữu phải nên duy trì hình tượng cho Chu Tiểu Châu, cậu giương cằm lên kiêu ngạo nói, “Không phải chỉ là có chút háo sắc thôi sao? Chẳng lẽ cậu không có đi!”
Sao miệng càng ngày càng đen, hắn xấu hổ rũ xuống mi mắt, trầm giọng nói:“ Cậu cũng không cậu ta thường xuyên nhìn cậu đâu.”
Tần Lãm hôm nay không muốn thảo luận vấn đề này với cậu nữa, đem chuyện này nói ra hắn tin rằng cậu đều hiểu ý của mình. Hắn lơ đễnh đáp lại, dời mắt vào máy tính bảng hỏi, “Cậu làm món nào?”
“Chỉ đĩa rau đó thôi, có chuyện gì à?”
Tần Lãm dừng bút điện dung trong tay, sau đó tiếp tục viết tiếp. “Không có gì. Nó ngon hơn lần trước.”
“Thật không?” Kết quả làm việc chăm chỉ được công nhận, Dư Hi Dương cảm thấy thật hạnh phúc.
Tần Lãm lòng dạ hiểm độc tiếp tục dụ dỗ, “Lần sau cậu nấu tôi cũng muốn ăn.” Nói xong, chân thành hỏi cậu: “Có thể chứ?”
Đây là quan hệ nhân quả gì? Dư Hi Dương không nghĩ nhiều, dù sao cũng có thêm đôi đũa thôi, hiếm thấy Tần Lãm cầu người khác như vậy, Dư Hi Dương muốn giả bộ đắn đo một chút, cậu chống hai tay lên hông, ra vẻ nói: “Cậu cầu xin tôi đi.”
“Được, tôi cầu xin cậu.”Tần Lãm không chút do dự nói.
Hắn nói sảng khoái như vậy, Dư Hi Dương có chút phản ứng thái quá: “Không, không thành vấn đề.”