Chỉ một lát sau, ám vệ bưng thuốc tiến vào. Ngụy Hành đang xử lý một số công việc quân sự. Hiện tại bệnh tình của Từ Ưng Bạch đang trở nặng, không còn đủ sức lực làm việc nữa, chỉ có thể dần dần chuyển giao một số công việc quan trọng cho cậu thiếu niên mười lăm tuổi kia, nhiều khi đến cả một số chỉ thị cực kỳ quan trọng cũng do Ngụy Hành chính tay viết. May thay, Ngụy Hành rất có tài, không cần Từ Ưng Bạch tốn nhiều công sức dạy dỗ.
Chiến sự ngày một nguy hiểm, Tạ Tĩnh Vi và Huyền Thanh Tử bị Từ Ưng Bạch kiên quyết giữ lại quận Định Tương, không cho phép ra tiền tuyến, bởi vậy lúc này trong lều vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng bút lông sói của Ngụy Hành khẽ sột soạt trên mặt giấy. Từ Ưng Bạch cố gắng uống hết bát thuốc, mồ hôi lấm tấm trên trán. Hắn cầm lấy một bức thư, lần này là của Lý Nghị.
Chữ viết của Lý Nghị khá ẩu nhưng nội dung lại rất tỉ mỉ, miêu tả rất kỹ về hành trình và những tin tức thu thập được. Từ Ưng Bạch mở thư, một mảnh giấy nhỏ đột nhiên rơi ra. Hắn ngẩn người một chút rồi nhanh chóng nhặt mảnh giấy được gấp vuông vức kia lên. Vài dòng chữ loáng thoáng lộ ra, Từ Ưng Bạch nhìn kỹ một lúc rồi lặng lẽ rời mắt, không vội mở nó ra mà nghiêm túc đọc thư của Lý Nghị trước.
Đọc xong thư, hắn mới duỗi tay mở mảnh giấy kia ra, nét chữ quen thuộc giống với mình hiện ra trước mắt. Là thư của Phó Lăng Nghi. Kể từ khi Từ Ưng Bạch không cho phép ám vệ báo cáo tình hình của mình cho Phó Lăng Nghi, y đã hoàn toàn mù tịt, nhưng do điều kiện khắc nghiệt ở quân doanh và bồ câu đưa thư rất quý giá nên không thể dùng cho việc gửi thư cá nhân được, y chỉ có thể gửi nhờ Lý Nghị mỗi lần truyền tin tức. Vì vậy, mỗi lần viết thư, Phó Lăng Nghi đều dùng một mảnh giấy rất nhỏ, cũng không dám viết quá nhiều, một là vì lo chữ quá nhỏ hoặc mờ làm Từ Ưng Bạch không đọc được, hai là vì lo chậm trễ việc giao thư của Lý Nghị.
Dù vậy, nhưng Từ Ưng Bạch rất ít hồi âm, nếu có thì cũng chỉ là vài dòng ngắn ngủi được kẹp trong thư gửi về, nhắc nhở Phó Lăng Nghi giữ gìn sức khỏe. Những lúc vừa uống thuốc hoặc phát bệnh, hắn thường không có sức cầm bút, nhưng lại không muốn nhờ Ngụy Hành viết giúp, đến khi cầm bút được lại không muốn viết quá nhiều vì lo Phó Lăng Nghi phát hiện ra, vậy nên cũng rất ít khi hồi âm. Cho đến giờ, hắn mới chỉ trả lời Phó Lăng Nghi có hai lần. Nhưng những khi nhận được thư, Từ Ưng Bạch cũng sẽ nghĩ... Nếu đợi lâu mà không có hồi âm, chắc hẳn Phó Lăng Nghi sẽ rất thất vọng. Đôi ngươi màu hổ phách khẽ rung lên. Nhưng đó cũng là... chuyện bất khả kháng, nếu như có thể gặp lại thì xin lỗi sau vậy.
Thư của Phó Lăng Nghi rất ngắn gọn, một câu kể về nơi y đang ở, đang giữ chức vụ gì, tiếp đó là một đoạn dài hỏi han và dặn dò.
"Có uống thuốc đầy đủ không thế?"
"Dạo này ngủ có ngon không?"
"Nếu đau đầu thì cứ gọi quân y đến bấm huyệt, đừng cố chịu."
"Thuốc có đắng thế nào cũng phải uống, đừng lén đổ đi, vài ngày nữa ta sẽ tìm cách gửi chút mứt cho ngươi."
Cuối thư có rất nhiều vết gạch xóa, Từ Ưng Bạch nhìn những nét chữ chưa xóa hết, dường như đó là một bài thơ tình sến súa, có vẻ chính Phó Lăng Nghi cũng cảm thấy ngượng ngùng nên đã xóa đi, chỉ thay bằng một câu, "Ta rất nhớ ngươi, đợi ta trở về tìm ngươi." Thư không hề hỏi tại sao Từ Ưng Bạch không trả lời, cũng không yêu cầu hồi đáp.
Từ Ưng Bạch lẳng lặng ngồi đó, lát sau mới nói, "Không trả lời."
Ngụy Hành mím môi, không nhịn được nói, "Sư phụ, đây đã là lá thư thứ mười một rồi... Huống hồ mấy ngày nữa là đến Trung Thu, thực sự người không muốn trả lời sao?"
Từ Ưng Bạch che miệng ho khan, vẻ mặt rất bình thản, mi mắt cụp xuống, không biêt đang nghĩ gì. Thấy hắn không nói gì, Ngụy Hành siết chặt cây bút trong tay, không khuyên thêm nữa. Từ trước tới nay sư phụ nói một là một, hai là hai, xem ra lần này cũng vậy. Nhưng rất nhanh cậu đã phải tròn mắt kinh ngạc.
Quân lệnh mới từ đại doanh Phú Bình khẩn cấp đưa đến cho Lý Nghị. Lính đưa thư cưỡi ngựa gấp gáp trở về, dâng lá thư cho Lý Nghị. Phó Lăng Nghi đứng phía trước, hai mắt sáng ngời. Lý Nghị mở thư, không thể chịu nổi bộ dạng của y, "Ta hỏi thật, ngươi bệnh rồi phải không, cứ đến giờ là đứng ở đây chờ sẵn..."
Phó Lăng Nghi không phản bác, chỉ nhăm nhe nhìn chằm chằm phong thư trong tay Lý Nghị như sói đói rình mồi. Lý Nghị cắt dấu sáp, rút lá thư bên trong ra nhìn lướt qua, "Hình như không có thư của thái úy..."
Ánh mắt Phó Lăng Nghi đầy nôn nóng, y cúi gằm mặt, "Vẫn không có sao... Có phải bị bệnh rồi không..."
Chưa kịp dứt lời, Lý Nghị đột nhiên rút ra một tờ giấy xen giữa mấy trang thư, "Đây rồi!"
Phó Lăng Nghi lập tức tiến lại, cẩn thận nhận mẩu giấy nhỏ từ tay Lý Nghị. Y run rẩy mở ra, cặp mắt đen sâu thẳm phản chiếu một chút màu trắng của giấy. Trên đó chỉ có một câu ngắn ngủi, "Mạnh khỏe đừng nhớ mong, cũng rất nhớ ngươi."
Từ Ưng Bạch cũng nhớ mình.
Ánh mắt như bị đốt bỏng, Phó Lăng Nghi chật vật rời mắt, cẩn thận gấp lại bức thư trong tay, đôi môi run rẩy muốn hôn lên. Rồi y đột nhiên bừng tỉnh, đưa lá thư ra xa, đứng thẳng người dậy rồi cẩn thận cất lá thư vào ngực áo. Lý Nghị nghẹn lời nhìn cảnh tượng ấy, cuối cùng mới nói, "Nhận được thư rồi thì mau cút về đi."
Phó Lăng Nghi cút vội, y còn phải trở về giáo trường huấn luyện.
Bầu trời cuối thu trong vắt, thời tiết mát mẻ, chỉ còn hơn một tháng nữa là đến đông chí. Cùng lúc đó, Mạnh Phàm vừa qua sông Hán, đến quận Phù Phong. Cậu cố hết sức mới tiếp cận được nơi Tề Vương luyện binh, lấy được thứ Từ Ưng Bạch dặn dò. Đến khi hoàn thành nhiệm vụ thì đêm đã khuya. Trăng nằm trên mây, Mạnh Phàm chật vật tránh né đội tuần tra, đến nơi ở của Lưu Thính Huyền.
Lưu Thính Huyền tiều tụy thấy rõ, hốc mắt trũng sâu, tay nắm chặt quẻ gỗ. Lúc Mạnh Phàm leo cửa sổ vào, gã thậm chí không hề phản ứng, dại ra một hồi lâu mới quay sang, máy móc hỏi, "Mạnh đại hiệp?"
Mạnh Phàm gật đầu theo phản xạ. Lưu Thính Huyền lại quay đi, sau đó đột ngột đứng dậy lao đến túm lấy cổ áo Mạnh Phàm, vẻ mặt nghiêm trọng đến vặn vẹo, "Ta hỏi các ngươi một lần nữa... Muội muội ta rốt cuộc đang ở đâu!!!"
Quẻ gỗ rơi lả tả trên mặt đất. Ánh mắt Mạnh Phàm thoáng bi thương, dường như không nỡ nhớ lại. Cậu lấy ra một chiếc túi nhỏ nhét vào tay Lưu Thính Huyền, thì thào, "Xin lỗi... Nàng ở đây."
Lưu Thính Huyền vô thức nắm chặt chiếc túi trong tay, bên trong chỉ còn tro tàn và mảnh vụn. Gã trừng lớn mắt như không dám tin, ngã ngồi trên mặt đất.