Ta Thấy Bệ Hạ Thật Quyến Rũ

Chương 4




Edit: Phong Lữ, đã beta

Thanh niên sau khi nghe thấy lời này, sắc mặt đỏ lên,  bỗng nhiên tiến lên hai bước, chường mặt tới trước mặt Tô Tuấn Văn, đôi mắt sắc bén nhìn y chằm chằm.

Tô Tuấn Văn ngượng ngùng rụt lại, y cảm thấy nếu như mình không phải hoàng thất, hôm nay e là sẽ bị tiểu công tử này đánh cho một trận.

Mà thật đáng tiếc, y hiện nay là Thái tử, quân thần khác biệt, đối phương chỉ có thể nuốt giận vào bụng.

Tô Tuấn Văn xấu hổ sờ sờ mũi, vừa muốn xin lỗi vì mình đã hành động không đúng, đã thấy thanh niên híp mắt nụ cười, cung kính nâng tay lên Tô Tuấn Văn, nhẹ nhàng đặt lên trên cổ của mình.

Ngón tay mới vừa chạm vào da thịt ấm áp, mặt Tô Tuấn Văn lập tức đỏ lên. Hoàng hậu của y xưa nay luôn đoan trang ôn nhu, chưa bao giờ biết ghẹo người ta như vậy.

Tô Tuấn Văn bị tắt não ngay tức thì, đôi mắt trong trẻo của tiểu công tử như có tác dụng hớp hồn.

Y đang bị hành động này làm cho mơ màng như say, chỉ nghe tiểu công tử mở miệng, cắn răng nghiến lợi nói: “Điện hạ sờ hầu kết của thần thấy sao? Có phải còn lớn hơn của ngài không?”

Lập tức Tô Tuấn Văn như bị sét đánh trúng, đầu ngón tay sờ một vòng quanh hầu hết của tiểu công tử, rồi cứng đờ đứng lên đưa tay sờ sờ cổ mình.

Chỗ vết thương bị kiếm cắt đau một chút, Tô Tuấn Văn hồi thần, nhất thời nói lắp: “Ngươi…”

Tiểu công tử lại biến sắc mặt, làm bộ chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, đứng đắn vén tà áo, nửa quỳ nói: “Bẩm điện hạ, thần chính là giáo úy cửa cung Chu Anh, năm nay mười chín tuổi.”

Điệu bộ này và dáng vẻ lúc nãy như hai người khác nhau, Tô Tuấn Văn cũng bị dọa ngốc.

Thực ra đầu óc Chu Anh đang khá trống rỗng. Hắn mới vừa bị nghi ngờ giới tính, giận trong lòng, nhất thời kích động đùa giỡn Thái tử. Nếu đối phương muốn so đo trả đũa, e là bản thân mình sẽ không chịu nổi hậu quả.

Tô Tuấn Văn nhìn thấu sự chột dạ của hắn, cũng không có ý tính toán với hắn. Y nhìn tiểu công tử với ánh mắt vô cùng hiền hòa, chỉ cảm thấy tiểu hài này vô cùng thú vị.

Tô Tuấn Văn lẩm bẩm cái tên Chu Anh ở đầu môi vài lần, rồi im lặng nuốt vào bụng.

Y không bỏ qua, hỏi tiếp: “Chu giáo úy có tỷ muội nào tên là Chu Dĩnh, tuổi tác cũng cỡ ngươi không?”

Vẻ mặt tiểu công tử kỳ quái, liếc y một cái, sau đó chắc chắn lắc lắc đầu.

Tô Tuấn Văn hồn vía lên mây mà đi ra khỏi phủ Thừa tướng, thất hồn lạc phách về tới hoàng cung.

Đêm đó, y ngồi trước bàn trà phê tấu chương, đèn đốt đến nửa đêm, Tô Tuấn Văn trải một tờ giấy trắng ra, vẽ ra một bức họa, rồi viết lên đó một cái tên.

Tô Tuấn Văn quan sát một chốc, rồi ném bức họa vào lửa, xem nó bị đốt đến hết.

Sau khi Cửu hoàng tử đến đây, Lạc Quân Ý đã lĩnh trách nhiệm làm thiếu phó ở quý phủ của y, buổi sáng mỗi ngày đều dẫn theo Cửu hoàng tử đến thư phòng dạy học. Tô Tuấn Văn học trị quốc tề gia, Cửu hoàng tử cách trình độ đó còn xa, phải học Tam tự kinh.

Sau lúc Cửu hoàng tử nháo lần trước kia xong, rốt cuộc không tạo ra sóng gió gì nữa, yên lặng trôi qua mấy ngày, trái lại bỗng nhiên thân cận với y hơn. Một hôm hết giờ học, còn vui vẻ chạy đến bên cạnh y, nói mai mốt muốn cùng Thái tử ca ca dùng cơm.

Tô Tuấn Văn liếc mắt nhìn Lạc Quân Ý một cái, Lạc Quân Ý mỉm cười chắp tay. Quả nhiên là được Lạc Quân Ý dạy dỗ lại rồi. Tô Tuấn Văn bất đắc dĩ, Lạc Quân Ý một lòng một dạ với sự nghiệp giáo dục hoàng tử, thật sự còn bận tâm tình cảm của hai huynh đệ hơn cả phụ hoàng của y.

Tô Tuấn Văn suy bụng ta ra bụng người, nhớ tới chính mình kiếp trước cũng không muốn nhìn thấy các con cãi nhau, rốt cuộc quyết định bỏ qua hiềm khích lúc trước, để Cửu hoàng tử cùng mình dùng bữa.

Suốt dọc đường đi, Cửu hoàng tử có vẻ muốn nói lại thôi, mấy lần gọi Tô Tuấn Văn lại, rồi lại ấp a ấp úng nói không ra lời.

Tô Tuấn Văn nhìn hắn, liên tưởng đến nhi tử của mình, thở dài, ngồi xổm xuống hỏi hắn: “Cửu đệ, làm sao vậy?”

Cửu hoàng tử bỗng nhiên cúc cung thi lễ với y: “Ta xin lỗi Thái tử ca ca, lúc trước ta khóc nháo là vì sợ ngài cướp Lạc tiên sinh đi. Nhưng Lạc tiên sinh nói, Thái tử là ca ca, Hằng nhi còn cần phải nhường ngài.”

Tô Tuấn Văn: “Là Lạc thiếu phó dạy đệ học thuộc?”

Cửu hoàng tử tự hào nói: “Ta học nhiều lắm á.”

“Y luôn luôn dạy rất tốt.” Tô Tuấn Văn nói: “Khi ta còn bé thích y nhất.”

“Ta cũng thích Lạc tiên sinh nhất, Lạc tiên sinh cũng thích ta.” Giọng điệu Cửu hoàng tử vui vẻ, hệt như được về chung một chiến tuyến với y.

Tô Tuấn Văn đứng lên, do dự một chút, kéo tay Cửu hoàng tử, cùng đi dùng cơm.

Tô Tuấn Văn cũng nhớ lại, Lạc Quân Ý thực sự rất có bản lĩnh, cũng thực sự hiểu rất rõ y. Mấy ngày ngắn ngủi đã dễ dàng hóa giải sát ý của y đối với Cửu hoàng tử.