Edit: Phong Lữ
Tiểu thái giám đốt đèn, soi rõ con đường bằng gạch xanh, dẫn Chu Anh đến thư phòng. Giữa bóng đêm bao la, ngự thư phòng đang thắp đèn sáng rực.
Chu Anh đẩy cửa đi vào, có một tấm bản đồ trải trên đất, Tô Tuấn Văn giơ đèn đứng trước bản đồ, cẩn thận quan sát.
Chu Anh nhận lấy đèn, giúp y soi: “Ngày mai rồi tiếp tục xem đi, ban đêm xem này nọ không tốt cho mắt.”
Tô Tuấn Văn nhắm mắt lại, xoa mi tâm của mình: “Ngày trước cũng có người nói với ta như vậy.”
“Là ai?” Chu Anh cảnh giác.
“Là… Là ai không quan trọng” Tô Tuấn Văn nhưng câu chuyện, bỗng nhiên nói: “Đều đã qua, bây giờ quan trọng nhất chính là ngươi.”
Chu Anh không rõ.
Tô Tuấn Văn nói: “Hiện tại ta không có vương hậu, đám quần thần bắt đầu ca cẩm bắt ta tuyển phi.”
Chu Anh không biết nói gì, qua chốc lát mới nói: “Bệ hạ thực sự không thể không có người nối dõi.”
Tô Tuấn Văn than thở nói: “Nếu ngươi có thể sinh thì tốt rồi.”
Chu Anh lùi về sau một bước, khiếp sợ khi nghe bệ hạ nói lời hoang đường: “Bệ hạ, thần không sinh ra gì được đâu.”
Tô Tuấn Văn vỗ vỗ vai hắn: “Ta biết, cho nên ta đã nghĩ chuyện định nhận con cháu nào đó trong dòng họ làm con nuôi, hoặc lập Thập tam đệ thành Thái tử.”
Chu Anh thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ tới công chúa phiên bang kia, thắc mắc hỏi Tô Tuấn Văn.
Tô Tuấn Văn giải thích cho hắn: “Hòa thân cũng không nhất định là gả cho ta, chọn một hoàng thất tứ hôn là được.”
“Huống hồ…” Tô Tuấn Văn nhíu mày: “Chu thị vẫn còn đây, sao lại bảo trong cung ta vô hậu.”
Ban đầu còn Chu Anh thắc mắc, sau đó bỗng nhiên hiểu ra bệ hạ đang chọc hắn, nhất thời bị chọc vui vẻ.
Tô Tuấn Văn nói xong, muốn cầm đèn đến xem bản đồ kia.
Chu Anh hỏi: “Chiến sự bây giờ còn sớm, bệ hạ xem làm gì vậy?”
Tô Tuấn Văn cười nói: “Nên mưu tính từ sớm, chuẩn bị đầy đủ mới dám cho ngươi đi biên cương.”
Chu Anh bất đắc dĩ, thấy y xem chăm chú, không thể làm gì khác hơn là quyết tâm liều mạng, bất chấp tất cả, ôm ngang bệ hạ bế lên.
Tô Tuấn Văn cả kinh, bận nắm chặt tay áo của hắn, quở trách: “Hồ đồ!Mau thả trẫm xuống.”
“Thiếp hầu hạ bệ hạ thay y phục ạ.” Chu Anh giả giọng nữ cao vút, cắn răng cười gằn.
Tô Tuấn Văn nghe vậy, lại đỏ mặt, hầu kết lăn lăn, im lặng.
Chu Anh nheo mắt lại, cảm thấy mình đã phát hiện một chút tâm tư của bệ hạ.
Hắn thả Tô Tuấn Văn tới trên giường, nhẹ nhàng kéo vạt áo ra, kề sát bên tai y nhẹ giọng nói: “Nô hầu hạ bệ hạ ngủ.”
Tô Tuấn Văn thở gấp hơn, cắn răng nói: “Hồ đồ…”
Lời vàng ý ngọc của bệ hạ làm cho hắn hồ đồ, Chu Anh há có thể không nghe theo. Vì thế hắn đè bệ hạ đè xuống giường, làm càn khiến bệ hạ quần áo xốc xếch, tóc dài rối bời, viền mắt ướt át, không ngừng thở dốc.
Bệ hạ bị hắn đùa thành ý loạn tình mê, bị Chu Anh gỡ bỏ đai lưng, dây dưa quấy rối.
Hắn còn cố ý thổi hơi vào tai bệ hạ, muốn y chấp thuận cho mình phạm thượng làm loạn.
Bệ hạ qua loa đồng ý xong, còn hơi tức cắn vai hắn để lại một cái dấu răng.
Chu Anh tuân theo thánh ý, ôm lấy bệ hạ, để bệ hạ ngồi trong lồng ngực của hắn, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, triền miên mãi đến tận nửa đêm. Phía sau lưng hắn toàn là vết cào từ 5 ngón tay của bệ hạ, hai người mệt thở hồng hộc, sau khi tắm rửa thì ôm nhau ngủ.