Ta Thấy Bệ Hạ Thật Quyến Rũ

Chương 19




Edit: Phong Lữ

Lần này y đã bỏ sát ý với Cửu đệ đi, cũng không để Cửu đệ đi tới đất phong, nhưng tại sao Lạc Quân Ý lại chết? Tô Tuấn Văn biết rõ mình đang suy nghĩ miên man, lại không nhịn được mà không ngừng tự hỏi.

Mãi đến tận khi Chu Anh tới, y dựa vào lồng ngực Chu Anh, lặp đi lặp lại nói: “Ta không muốn giết y.”

Chu Anh ôm y từ bên ngoài vào đến tẩm điện, yên tục an ủi y: “Đừng sợ, không có chuyện gì, thần ở đây.”

Tô Tuấn Văn từ khóc lớn dần dần chuyển thành nghẹn ngào, cuối cùng từ từ ngưng khóc, chỉ còn thút thít.

Chu Anh tìm khăn tới, giúp y lau khô mặt, chỉnh lý lại đầu tóc bị cọ loạn với bị mồ hôi thấm ướt.

“Lạc đại nhân là uống rượu say nên mất ư?”

“Y đã cho là ta muốn giết y, sau đó uống trà độc, không chịu chết ở trước mặt ta.” Tô Tuấn Văn kinh hãi kể lại, nhìn chằm chằm thẳng phía trước:”Ta không muốn giết y.”

Y muốn cho Lạc Quân Ý làm gì, bây giờ y cũng không nhận rõ. Chỉ còn có một ý nghĩ khắc trong đầu, đâm ngũ tạng lục phủ của y: Lạc Quân Ý mà y vừa kính yêu cũng vừa oán hận đã chết rồi.

Sau khi Tô Tuấn Văn hơi bình tĩnh lại, trời đã tối rồi. Cả người y có chút bất an, Chu Anh mới rời đi một chút y đã nhìn theo chằm chằm, cũng không muốn để Chu Anh về nhà, còn đòi Chu Anh ngủ lại.

Chu Anh chỉ do dự một chút, rồi lừa mình dối người nói đây là do quân thần hoà thuận, cho nên mới ngủ chung giường. Vì vậy y xin thêm một cái chăn rồi ngủ chung với Tô Tuấn Văn.

Bọn họ ngủ giấc này rất sâu, khi tỉnh lại gà đã gáy ba tiếng, trời ngập ánh bình minh.

Mắt Tô Tuấn Văn bị sưng, ngồi dậy trước, đang muốn gọi người tới hầu hạ thì nhìn thấy Chu Anh bên cạnh. Y do dự một chút, rồi kéo Chu Anh tỉnh.

Chu Anh còn đang buồn ngủ mơ màng, sau khi ngồi dậy thì lôi kéo tay y, dựa hết tứ chi nặng nề lên người y.

Mấy giây sau, Chu Anh tỉnh táo lại, nhanh chóng tạ tội, sau đó đứng dậy mặc quần áo.

Tô Tuấn Văn thấy hắn mặc chỉnh tề rồi thì chỉ vào quần áo của mình, ra hiệu hắn giúp mình mặc quần áo.

Chu Anh không rõ gãi đầu một cái. Ngay sau đó hắn bỗng nhiên hiểu ro: Tô Tuấn Văn sẽ không tự mình mặc quần áo. Nhưng hắn giúp Tô Tuấn Văn mặc quần áo thì mặc kiểu gì cũng xiên vẹo lung tung, không sao ngay ngắn đàng hoàng được.

Tô Tuấn Văn hắn đuổi ra ngoài, gọi cung nhân vào.

Chu Anh loanh quanh ở Đông cung hết một chốc, bỗng nhiên nhìn thấy một tiểu thái giám hình như mang theo thứ gì, lén lút đi vào.

Chu Anh quát lên: “Đứng lại! Trong tay áo ngươi có cái gì?.”

Tiểu thái giám run rẩy quỳ xuống, lắp bắp bắt đầu xin tha.

Chu Anh càng cảm thấy hắn khả nghi: “Đưa đồ vật ra đây!”

Bỗng nhiên giọng nữ truyền đến: “Chu đại nhân, thật là kéo quá.”

Chu Anh vừa nhìn qua, chính là Thái tử phi, nhất thời có chút chột dạ bái kiến.

“Vị công công này là hạ nhân của ta, phạm lỗi gì ư?” Thái tử phi yếu đuối mong manh, nói chuyện nhẹ nhàng ôn nhu, thực sự không có khí thế gì.

Chu Anh cũng sợ làm nàng sợ, vội vàng nói: “Thần thấy dáng vẻ hắn khả nghi, giống như đang che giấu thứ gì, nên gọi hắn lại để hỏi.”

“Hẳn là nhà mẹ ta đưa đồ ăn tới.” Thái tử phi nói.

Tên thái giám móc từ trong tay áo ra một hộp nhỏ cỡ bàn tay.

Thái tử phi mở hộp ra, bên trong quả nhiên có vài món điểm tâm đặc sắc. Thái tử phi cười nhẹ nói: “Chu đại nhân lấy một miếng nếm thử không?”

Chu Anh vội vã khước từ.

Hắn không kịp nghĩ tiếp tại sao nhà mẹ Thái tử phi tặng đồ mà phải giấu diếm như thế, đã nghe thấy có thái giám đến tuyên đọc thánh chỉ.

Hoàng đế bệnh nặng không khỏi thời gian dài, rốt cuộc quyết định chủ động thoái vị, để Thái tử đăng cơ.

Đăng cơ lại có một đống việc cần chuẩn bị, vừa cần chiêu cáo thiên hạ, còn phải chuẩn bị đại điển đăng cơ, quan chức các nơi cũng phải chuẩn bị vào triều yết kiến… Quần thần còn phải viết biểu văn… Chu Anh chỉ mới nghe thôi đã thấy phiền phức.

Phiền phức thì phiền phức, nhưng cần làm thì vẫn phải làm. Từ lúc hắn ngủ lại với Tô Tuấn Văn một lần thì y thường xuyên kêu hắn ở lại cùng ngủ tiếp.

Sau khi ngủ chung mấy lần, rốt cuộc Chu Anh cũng cảm thấy không được ổn cho lắm. Hắn hỏi Tô Tuấn Văn: “Bình thường ngài cũng không ở cùng Thái tử phi sao?”

Tô Tuấn Văn nói: “Mỗi lần ta qua chỗ nàng, nàng đều nói mình ngã bệnh, nhức đầu, nói chung không muốn gặp ta, ta cũng chiều theo nàng thôi.”

Vì vậy hôm đại điểm đăng cơ, Tô Tuấn Văn dẫn đầu bá quan làm lễ xong xuôi, lên ngôi xưng đế. Y phong Vương thị làm hoàng hậu, nhưng tới buổi tối trở lại trong cung, y vẫn không đi cùng hoàng hậu về chung phòng, lại còn bảo mình đang vô cùng mệt mỏi, vẫn kêu Chu Anh ở lại cùng y.