Ta Thấy Bệ Hạ Thật Quyến Rũ

Chương 13




Edit : Phong Lữ

Ở phủ Thái tử, mọi người đã rời giường từ sáng sớm. Thái tử rửa mặt thay trang phục, mặc  hôn phục vào. Thực hiện ba quỳ chín lạy bái Đế hậu trước, sau đó dẫn đội tùy tùng theo đúng nghi thức đi ra, kéo thành một đoàn người dài đi từ cửa chính hoàng cung ra ngoài, đến phủ quốc cữu nghênh đón tân nương.

Chu Anh cũng mặc đồ đỏ toàn thân, đi theo đội ngũ rước dâu của Thái tử, trong lòng không khỏi cảm thán: không hổ là Thái tử kết hôn, cả nước cùng vui.

Hắn cũng từng thấy quý tộc đón dâu nhiều lần, thường phô thanh thế to lớn, có thể khiến toàn thành thảo luận chừng mấy ngày. Nhưng mà so với lễ thế này thì cũng còn tính là nhỏ.

Thái tử đón dâu quả thực còn náo nhiệt hơn Tân niên, khắp thành dán giấy đỏ trước cửa, muôn người đổ xô ra đường. Vì khi Thái tử đi trên đường có trọng binh canh gác, không cho người tới gần, nên trên các lầu cao hai bên đường đều đầy ắp người đứng nhìn từ xa, vô cùng náo nhiệt.

Mà náo nhiệt như vậy cũng không liên quan tới hắn. Chu Anh nghĩ thầm, nếu bọn họ mà biết tối nay sẽ phát sinh chuyện gì, e cũng giống như hắn, tâm tình trĩu nặng, có thế nào cũng không hứng thú nổi.

Quốc cữu phủ. Nụ cười trên mặt Vương Phượng Anh cũng lẫn sự lo lắng. Hắn vẫn thương nữ nhi, trước khi đi không nhịn được dặn dò nữ nhi: “Nhớ kỹ phải bảo trọng chính mình.”

Vương Uyển Uyển liên tục rơi lệ, lưu luyến bái biệt phụ mẫu, ngồi lên kiệu hoa đưa tân nương về phía hoàng cung.

Thái tử bái thiên địa cùng Vương thị, vào động phòng, uống rượu giao bôi, thực hiện một loạt nghi thức. Đến chạng vạng, trong cung bày yến hội, quân thần cùng dự tiệc.

Hoàng đế do bệnh tình có chuyển biến tốt nên được người đỡ ra tham gia yến hội, nhưng chỉ lộ mặt một chút đã vội trở về tẩm điện nghỉ ngơi.

Còn Lương vương thì mấy ngày trước vì săn thú nên té gãy chân, cũng không có mặt. Lương Vương thế tử cũng vắng mặt, cực kỳ bất kính, thái độ khác thường như vậy mà không có ai lưu ý.

Cũng có mấy quan Ngự sự nêu ra, nhưng Thái tử cũng không để tâm lắm.

Trên cung điện không khí yên bình uống rượu ăn tiệc. Chu Anh và Thái tử sau khi vào cung chỉ lặng lẽ rời đi, mang người tới cửa Bắc mai phục.

Thực ra ban đầu nhiệm vụ này được giao cho Lục Phùng nhưng Chu Anh chủ động nhận lệnh, nhận phần nhiệm vụ nguy hiểm này, để Lục Phùng ở lại trấn thủ phủ Thái tử.

Chu Anh biết Tô Tuấn Văn có chút thiên vị hắn, không muốn để hắn gặp chuyện, muốn cho hắn ở hậu phương thủ vệ. Nhưng hắn nghẹn đủ rồi, muốn chứng minh mình võ dũng không thua Lục Phùng, càng không phải là nịnh thần chỉ biết chơi đùa.

Ngoài ra, hắn cũng bị một chút tư tâm quấy phá, cũng không muốn ở lại trong cung xem Thái tử bái đường.

Phản quân phòng thành phải chờ tới sau nửa đêm mới động thủ. Vì sau nửa đêm cấm vệ quân đã mệt mỏi, mọi người trong cung đã ngủ say, tới đó sẽ hành động đánh vào cung thành, khống chế mọi người trong hậu cung.

Trong yến hội, những người mang ý đồ xấu trong lòng đều rời đi rất sớm. Lệ Phi làm bộ tửu lực kém không chịu nổi nữa, đã vể từ rất sớm. Tô Tuấn Văn chỉ uống một ít rượu rồi không chịu uống thêm nữa, giả vờ say, được dìu về động phòng. Những trọng thần biết chuyện đều không uống nhiều, cũng không không muốn ở lâu thêm, khi yến hội diễn ra đã rời cung thành.

Ở tẩm điện Thái tử, Tô Tuấn Văn ngã trái ngã phải, nhưng sau khi được dìu vào cửa thì không giả say nữa. Vương Uyển Uyển đang dùng phiến che mặt, chờ Thái tử gỡ phiến. Tô Tuấn Văn lại gọi người hầu tới, vội vã thay đồ mặc khôi giáp vào, lấy bảo kiếm ra lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, chờ đợi tín hiệu hành động.

Vương Uyển Uyển cũng nhận ra không khí khác thường, không dám hỏi nhiều.

Ánh trăng bị mây che khuất, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Quân phòng thành tại giờ Sửu bỗng nhiên phản loạn, nhân số đông đảo, mục đích rõ ràng, công kích trực tiếp cửa Bắc hoàng cung cách hậu cung gần nhất. Đảo chính cùng phòng thủ thành quân còn có phủ binh Lương Vương thế tử dẫn dắt. Phản tướng của quân phòng thành là Lưu Vọng dùng danh nghĩa hộ giá, gọi mở cửu không được thì bắt đầu dùng thang cứu hoả tấn công cửa thành. Nhưng vào lúc quân phòng thành phía trước bắt đầu tấn công, quân của Lương Vương thế tử lại nhanh chống phản bội, bắt đầu dùng binh tàn sát quân đảo chính, mà lúc này trên thành cũng xuất hiện nhiều cấm vệ hơn bình thường, từng hàng quân gương cung lên.

Lưu Vọng trúng kế, dính mũi gọng kiềm trước sau, vội lệnh cho binh sĩ đẩy nhanh tấn công. Chu Anh nắm trường thương ở trên thành cao hét to, khuyên quân phòng thành đầu hàng đúng lúc, miễn gây họa cho người nhà. Nhưng Lưu Vọng chủ quan cho là ngoài thành còn có viện quân, với lại phủ binh vương phủ số lượng không nhiều, vẫn cứ ngoan cố chống trả.

Tiếng đánh nhau truyền tới hoàng cung, kinh động hoàng đế.

Hoàng đế nằm trên giường bệnh, muốn hỏi bên ngoài có chuyện gì vậy, nhưng bệnh tình của hắn lại tái phát, chỉ có thể há lớn miệng thở hổn hển, như người bị bệnh sắp toi, không nói ra nổi một câu đầy đủ.

Có người vội vàng tiến vào, nói: “Bệ hạ! Có chuyện lớn không tốt rồi! Quân phòng thành phản loạn, Lệ Phi nương nương muốn làm phản!”

Lão hoàng đế mở to hai mắt, cả người run rẩy, muốn ngồi dậy.

Thái giám tổng quản vội đỡ hắn nói: “Bệ hạ an tâm, cấm vệ quân vẫn trung thành, nhất định sẽ ngăn được.”

Lão hoàng đế dùng hết khí lực, căng thẳng, suy nhược hỏi: “Thái… Thái tử…”

“Thái tử bị chuốc say, đến giờ chưa tỉnh.”

“Gọi… Gọi nó…”

Đông cung. Tô Tuấn Văn nghe thấy tiếng la chém giết, cầm kiếm đi ra ngoài.

Vương Uyển Uyển kinh hoảng gọi y: “Biểu ca —— “

Tô Tuấn Văn dừng bước: “Ở đây có người bảo vệ, muội không cần lo lắng.” Dứt lời mang người vội vã đi.

Lục Phùng cầm đao đứng trước cửa, giọng trầm ổn mạnh mẽ: “Đêm đã khuya, nương nương an tâm ngủ đi. Có thần ở đây, có phải liều mạng cũng sẽ bảo vệ nương nương an toàn.”

Lệ Phi đi dạo ở trong cung, thỉnh thoảng nhìn về cửa thành phía bắc.

Còn Thái tử mang theo cấm quân xông vào, cầm kiếm giết mấy thái giám đang cầm côn bổng muốn ngăn cản, vây điện của Lệ Phi chặt đến một giọt nước cũng không lọt.

Lệ Phi mắng: “Tô Tuấn Văn! Ngươi mang cấm vệ xông vào hậu cung, ngươi muốn làm phản!”

Tô Tuấn Văn nhìn một loạt thái giám cầm đao đứng trước Lệ Phi, lạnh lùng nói: “Là do nương nương giấu binh khí trong cung trước, ta chẳng qua là phụng mệnh truy bắt.”

Y thấy Cửu hoàng tử đang co rúm cả người lại, ra lệnh: “Trừ Cửu hoàng tử ra, trói hết những người còn lại, mang cả đao đưa đến tiền điện. Nếu ai phản kháng, xử tử ngay tại chỗ.”

Lệ Phi còn muốn liều mạng một lần, Tô Tuấn Văn nói: “Nếu nương nương còn đang chờ huynh trưởng Lưu Vọng của người, vậy thì đừng hy vọng nữa. Lưu Vọng đã bị cấm vệ bắt sống, quân ở ngoài kinh thành cũng sẽ không đến trợ giúp. Nương nương nếu còn cân nhắc cho Cửu hoàng tử thì chớ phản kháng.”

Tô Tuấn Văn nói với quân bảo vệ của Lệ Phi: “Bây giờ bỏ binh khí xuống thì họa sẽ không dính đến người nhà.”

Binh khí lập tức được ném ra một chỗ, một lát sau, phe phái Lệ Phi bị giải đến trước Tử Thần điện.

Lại qua chưa tới một canh giờ, tiếng đánh nhau mất đi, quân đảo chính chiến bại.