Edit: Phong Lữ
Vẻ mặt Chu Anh như một lời khó nói hết, đầu tiên hắn yên lặng né luyến đồng rót rượu xinh đẹp đang ngồi cạnh ra xa xa xíu. Sau đó mang sắc mặt phức tạp nhìn Tô Tuấn Văn đang cười híp mắt, cùng thị vệ đang cầm đao của y.
Hắn chậm rãi hít sâu một hơi, lúc lên tiếng lại thì giọng nói trở nên trầm hơn, nhưng lại thật sự có chút phong thái của huynh trưởng: “Ngồi chỗ nào cũng như nhau thôi, nên đường đệ ngồi một bàn cùng ta đi.”
Tô Tuấn Văn biết nghe lời phải, nhanh chân đi tới ngồi ở bên cạnh Chu Anh, kêu người ta mang thêm một đôi bát đũa.
Thị vệ Lục Phùng cũng sang đứng bên cạnh, chen đẩy luyến đồng kia ra.
Sau khi Tô Tuấn Văn ngồi xuống, Lương Vương thế tử cũng vẫy cho luyến đồng mỹ cơ lui ra, ngồi nghiêm chỉnh lên. Thế tử không uống rượu, những người khác cũng không dám uống, Chu Anh còn bảo người ta đem rượu trên bàn đi hết, kêu người bưng trà tới.
Tô Tuấn Văn thấy thế cười hỏi: “Thế tử ca ca sao lại không uống rượu? Chẳng lẽ bị ta quấy rầy hứng thú rồi?”
Tô Tuấn Khắc lau vệt mồ hôi, cười xuề nói: “Không không, sao có thể, ta uống nhiều rượu rồi, thấy không thoải mái lắm.” Nói xong cũng gọi một bình trà.
Mấy công tử bột còn lại thấy vậy, cũng tới tâp gọi trà đến, nói muốn noi theo danh sĩ, đến hội Thanh đàm (bàn chuyện tao nhã). Thanh đàm chỉ là giả, thảo luận ba chuyện tình cảm ướt với ba lời đồn đại trên phố mới là thật.
Nếu là bình thường cũng không sao, Tô Tuấn Khắc kiểu gì cũng chơi vui vẻ được. Mà hôm nay có Thái tử nghiêm túc ngồi ở phía dưới, chờ thương lượng đại sự với hắn, Tô Tuấn Khắc xấu hổ tới mức muốn đào khe chui vào trốn.
Hắn còn phải ra vẻ không có chuyện gì, vỗ vỗ để các kỹ nữ biểu diễn tiết mục mới lên, sau đó gọi mọi người khai yến dùng bữa. Trong suốt cả buổi hộ, chuyện vui không lọt nổi vào tai, ăn gì cũng không rõ vị, đứng ngồi không yên.
Còn Chu Anh bên này thì vừa ăn thử dĩa rau cho Tô Tuấn Văn, vừa liên tục quay đầu nhìn Lục Phùng đang đứng phía sau, cuối cùng hắn rốt cục không nhịn được hỏi: “Ngươi không phải là thái giám sao?”
Người này từng ở góc hoàng cung ép hắn mặc đồ thái giám.
Lục Phùng: “Giả đó, giống như ngươi.”
Chu Anh nghi ngờ nhìn về phía Tô Tuấn Văn. Hắn bắt đầu não bổ: Thái tử chỉ có bề ngoài ra vẻ rộng lượng tốt bụng, chứ thật ra bên trong có sở thích kỳ quái, có hứng thú bắt thị vệ giả trang thái giám như trò chơi.
Chu Anh lại hỏi Lục Phùng: “Tại sao hai ngày nay làm việc lại không gặp ngươi?”
Lục Phùng: “Nhà ta có việc, xin nghỉ, việc ngươi làm trong hai ngày nay có một phần là làm thay ta.”
Trên đỉnh đầu Chu Anh đầy dấu chấm hỏi, quay qua nhìn chăm chú Tô Tuấn Văn.
Tô Tuấn Văn cũng không định trả lời nghi vấn của hắn, y lắp tôm Chu Anh lột sẵn cho mình lên, hỏi ngược lại Chu Anh: “Sao ngươi lại ở trong yến hội của Lương Vương thế tử?”
Chu Anh cũng rất muốn hỏi Thái tử cùng câu đó, nhưng hắn không thể, không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng giải thích nói: “Hôm nay có thời gian rảnh, ta bị bằng hữu mời đi cùng —— vốn không muốn tới, mà nghe nói là thế tử tổ chức, nên đi xem có thông tin gì không.”
Tô Tuấn Văn vẫn nhìn hắn như trước, ánh mắt kia còn đang chất vấn: Ngươi là một quan chức triều đình, thứ tử trong phủ Thái tử, sao lại được các công tử mời?
Chu Anh đành khuất nhục mà thẳng thắn nói: “Thực ra ta cũng là một hoàn khố* công tử.”=))
*Hoàn khố: công tử giàu sang, quần là áo lụa, ăn không ngồi rồi
Tô Tuấn Văn nháy mắt mấy cái, nhìn hắn với ánh mắt khác lạ, rồi quay đầu nhìn qua luyến đồng vừa bị đuổi ra ban nãy.
Chu Anh nhanh chóng bưng một chén tôm đã bóc vỏ lên, kéo ánh mắt Thái tử trở lại: “Ta so với những người khác vẫn chưa thể coi là hoàn khố công tử.”
Tô Tuấn Văn gật gật đầu, ra vẻ đồng ý. Sau đó y ôn nhu vỗ vỗ vai Chu Anh nói: “Thấy trong lòng ngươi tự hiểu rõ, ta cũng an tâm. Ngươi hoàn toàn không phải hoàn khố công tử, sau này cũng không cho ngươi nói mình như vậy.”
Chu Anh nhìn vị Thái tử nhỏ hơn mình 2 tuổi, trên mặt râu còn chưa mọc ra, dở khóc dở cười, gật đầu tán thành.
Tô Tuấn Văn lại cười vui vẻ.
Chu Anh thấy y cười, bản thân cũng trở nên cao hứng. Thái tử suốt ngày luôn ra vẻ thành thục thận trọng, nghiêm túc thận trọng, chả thấy vẻ của một thiếu niên nên có.
Cơm nước xong, Lương Vương thế tử liền vội vã mời cái nhóm hoàn khố công tử này đi. Người vừa đi sạch, chén dĩa cũng dọn xong, Tô Tuấn Khắc vội vàng mời Thái tử lên ngồi chủ vị. Tô Tuấn Khắc nói: “Nếu Điện hạ hôm nay không tìm đến ta, ta cũng muốn đi tìm điện hạ.”
Tô Tuấn Văn thầm nghĩ chuyện này khó mà nói chắc được, đời trước tiểu tử này muốn nương nhờ vào y mà không tin tưởng mưu sĩ truyền tin, nhất định muốn đích thân gặp Thái tử.
Kết quả bị cha hắn phát hiện, nhốt ở trong nhà mấy ngày không thể ra cửa, ngay cả chuyện cha hắn hành binh bại, bị tóm cũng không biết. Sau khi cha hắn bị bắt cũng không có ai đưa cơm cho hắn, nếu không phải có người tới vương phủ khám nhà nghe thấy tiếng kêu cứu, chắc mém hắn bị nhốt chết trong mật thất luôn.
Cho nên Tô Tuấn Văn mới giành trước một bước, chính mình tới tìm hắn.
Thật ra hôm nay Tô Tuấn Khắc tìm các thế gia công tử kéo Chu Anh đến uống rượu, chính là vì muốn liên hệ Thái tử.
Nếu Thái tử đã tới, hắn cũng hiểu ra, Thái tử đã biết cha hắn muốn tham dự cung biến.
Tô Tuấn Khắc nơm nớp lo sợ rập đầu lạy xin tha, giải thích cha mình bị lời đường mật của thiếp thất lừa gạt mới hồ đồ thần trí, mới sẽ sinh ra ý định phản nghịch.
Cuối cùng còn căm hận nói: “Nữ nhân kia là thân thích của Lệ Phi, tất cả những thứ này đều là âm mưu của Lệ Phi, mong điện hạ minh giám!”
Nói một hồi còn khóc lên, nước mắt nước mũi giàn dụa, nhìn vô cùng thành tâm.
Tô Tuấn Văn cũng phối hợp hắn, đau xót mà nói: “Mọi người đều là thân thích, cô cũng không muốn thấy Lương vương lạc lối, cô cũng không muốn phải tranh chấp với Lương vương. Nếu như ngươi có thể ngăn cản Lương vương lạc lối, vậy ngươi còn có thể làm Lương Vương thế tử.”
Nghe thấy Tô Tuấn Văn nói hắn có thể lấy công chuộc tội. Tô Tuấn Khắc vội vã bảo đảm mình không chỉ cố không để cho Lương vương tham dự binh biến, còn có thể lấy tình báo từ chỗ Cửu hoàng tử cho bọn họ.
Mà chỉ có lời hứa của hắn thì không đủ, Tô Tuấn Văn còn dự định để hắn giao ra chút nhược điểm của Lương vương.
Đang nói thì bỗng nhiên nghe thấy có người hầu nói: “Không xong, Lạc Thái phó đến!”
Tô Tuấn Văn sững sờ, hắn nhớ tới ra Tô Tuấn Khắc cũng ở hoàng cung đọc sách, cũng là học trò của Lạc Quân Ý.
Lạc Quân Ý tìm Tô Tuấn Khắc làm gì?
Chu Anh từng gặp Lạc Quân Ý ở Thái tử phủ, biết y là thầy của Cửu hoàng tử. Vì vậy quyết định thật nhanh, kéo Tô Tuấn Văn trốn đến sau tấm bình phong phía sau thế tử. Lục Phùng thì lại cầm đao, trốn tới gần phía sau mành cửa.