Thật ra, đối với Trần Hán Thăng, số tiền 10 triệu không phải là khó. Cho đến nay, hắn vẫn còn nhớ rõ những cổ phiếu nào sẽ tăng, còn có kết quả những giải đấu như World Cup, Champions League, Cúp c2. Nhưng xét trên phương diện đỏ đen, không phải chơi Poker sẽ hấp dẫn hơn sao.
Nhưng hắn sợ, sau này nếu mình làm lớn sẽ dẫn đến có người điều tra. Mà khi đó sẽ rất khó giải thích xuất xứ của số tiền đó.
"Mình về nhà đây. Mai sẽ đến đón cậu quay về trường học."
Trần Hán Thăng vẫy vẫy tay rồi bước lên xe. Thông qua kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy được Tiêu Dung Ngư vẫn đứng nguyên dưới sân, chăm chú nhìn chiếc xe từ từ rời đi. Trần Hán Thăng suy nghĩ, sau khi mối quan hệ được khôi phục rồi có nên không chế tốt nó hay không?
Một khi đã yêu, Tiêu Dung Ngư kiểm soát rất kỹ. Trần Hán Thăng không muốn mình bị ảnh hưởng bởi tính cách này.
Sau khi về nhà, Trần Hán Thăng không ngờ lão Trần và Lương Mỹ Quyên đều ở nhà, bởi vì có họ hàng đến chơi.
"Cô hai, đã lâu không gặp. Cháu không nghĩ đến là cô tới chơi."
Trần Hán Thăng tươi cười, lại gần ghế salon chào hỏi cô hai của mình.
Trần Triệu Quân có 4 anh em. Người tới lần này là cô hai của hắn.
Thật ra bình thường, hai gia đình không đi lại nhiều. Nguyên nhân thứ nhất là do Trần Triệu Quân, thứ hai là mấy gia đình kia đều làm ăn bên ngoài, không những thế còn làm ăn rất được.
Trước kia, thời điểm bà nội còn chưa mất, đến tết mọi người vẫn tụ họp lại. Những sau khi bà qua đời, trừ những người còn ở Cảng Thành còn đến thắp hương, còn người ở nơi khác chỉ gọi điện hỏi thăm Trần Triệu Quân một chút.
Tất cả mọi người đều có gia đình riêng, trên có già dưới có trẻ, gặp phải chuyện gì quan trọng mới liên hệ cho nhau.
"Cô về đây làm chút việc bên phòng giáo dục."
Cô hai là giáo viên của trường trung học cao cấp ở Tô Châu, chắc có lẽ về xử lý thủ tục gì đó. Cô đánh giá Trần Hán Thăng: "Cháu lại cao hơn so với hai năm trước rồi, lại đẹp trai hơn nữa."
"Cô sao lại nói vậy, cháu cô lúc nào chả đẹp trai."
Trần Hán Thăng ngồi xuống ghế nói: "Sao cô không đưa theo em gái cháu về?"
Cô hai có một người con gái, đang còn học tiểu học.
"Em ấy còn bài tập phải làm, với lại thành tích học không tốt lắm, nên cô không cho phép đi chơi."
Cô hai thở dài: "Cô là giáo viên, nhưng không có thời gian kèm cặp em nó. Nghĩ lại vẫn cảm thấy chế độ giáo dục nước mình vẫn còn nhiều vấn đề."
Lương Mỹ Quyên nhìn thấy Trần Hán Thăng đột nhiên về nhà, sau đó cứ vậy nói chuyện, bà cũng mặc kệ.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Thằng nhóc này, một tiếng chào cũng không có. Đi cả trăm cây số từ Kiến Nghiệp về cũng không nói câu nào, không biết có còn để bố mẹ trong mắt hay không?
"Thiếu gia, cậu lần sau trước khi về nhà có thể báo một tiếng hay không? Tôi biết cậu bây giờ tự lập được rồi, nhưng đây là nhà chứ không phải là khách sạn."
Lương Mỹ Quyên lạnh lùng nói: "Sau này, phải có quy định, trước khi về nhà phải báo trước."
Trần Hán Thăng có phần ngạc nhiên, không phải bởi có thêm quy định mới, mà vì câu nói này rất quen thuộc.
Trước kia, do áp lực công việc mà Trần Hán Thăng thường xuyên về nhà mà không báo trước, lần nào Lương Mỹ Quyên cũng mắng hắn.
"Không ngờ, câu nói này ngay từ năm hai mình đã có thể nghe được."
Trần Hán Thăng suy nghĩ trong lòng.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn lão Trần và Lương Mỹ Quyên. Hai người ta qua tuổi 40, rất nhanh sẽ đến tuổi 50, đã không còn trẻ nữa rồi. Lương Mỹ Quyên cầm một cốc trà nóng, khói nhẹ nhàng bay lên. Nắng mùa thu chiếu qua ô cửa sổ in lên sàn gạch men trong phòng khách, phản xạ lại ánh sáng trắng có phần chói mắt, không gian giống như bị một nhiệt độ ấm áp tô đậm.
"Nơi này là nhà của người, chẳng lẽ không phải nhà con?"
Trần Hán Thăng vẫn giống trước kia, không phục là cãi lại: "Sau này về nhà con không báo trước, mẹ có thể đổi sang khoá khác sao?"
"Nghe nó nói kìa?"
Lương Mỹ Quyên nhìn về phía cô hai nói: "Dòng dõi họ Trần đều là người thành thật, làm sao đến đời nó lại bị biến dị? Thật sự giống như không phải con ruột vậy?"
"Cháu nó cùng với hai người nhìn giống nhau thế, sao có thể không phải con ruột được."
Cô hai cười nói: "Hiện tại, thật thà quá cũng không tốt, dễ bị xã hội bắt nạt. Lão Triệu là một ví dụ điển hình, mỗi lần cơ quan đề bạt là không có tên ông ấy. Với tính cách của Hán Thăng không thể bị người ta bắt nạt được."
"Nó không gây chuyện là tốt lắm rồi."
Lương Mỹ Quyên lắc đầu, quay qua hỏi Trần Hán Thăng: "Ăn cơm chưa, để bố cậu hầm lại ít sủi cảo?"
Trần Triệu Quân rất ít nói. Lão dùng thời gian này quan sát thật kỹ con trai của mình xem dạo này thế nào.
Hình dáng, khí chất có vẻ lên một độ cao mới, chỉ là vĩnh viễn không học được tính vâng lời.
"Không cần đâu, con vừa ăn cơm nhà Tiêu Dung Ngư rồi."
Trần Hán Thăng trả lời xong rồi nâng chân ngồi khoanh tròn trên ghế salon, bắt đầu xem tivi.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Câu này doạ cho Lương Mỹ Quyên suýt chút nữa làm rơi cái cốc đang cầm xuống đất: "Mày còn co gan đến nhà người ta ăn cơm?"
"Dù sao cũng là bạn học, sao con lại không dám."
Trần Hán Thăng tỏ ra mất kiên nhân: "Con đang xem tivi. Đoạn Kiều Phong thể hiện trước toàn thể võ lâm là đoạn kịch bản hay nhất trong "Thiên long bát bộ"."
Cô hai chú ý tới sắc mặt của Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên, tò mò hỏi: "Tiêu Dung Ngư là ai?"
"Là một người bạn học."
Trần Triệu Quân nghĩ, đây là việc xấu trong nhà không nên nói nhiều. Cô hai chủ động nói qua chuyện khác: "Mấy ngày vừa rồi ở nhà anh, hôm qua em đã hẹn chủ nhiệm Trương của phòng giáo dục ăn bữa cơm, mọi việc coi như xong..."
Buổi tối, cô hai nghỉ ngơi tại đây, nên Lương Mỹ Quyên không có thời gian hỏi thăm tình hình Trần Hán Thăng hiện giờ.
Ngày hôm sau, cô hai ăn xong lập tức gọi xe quay trở về Tô Châu. Trước khi đi, cô vẫn còn tiếp tục nói về vấn đề "giáo dục" với Trần Hán Thăng: "Tối hôm qua, cô cùng cha mẹ cháu nói chuyện rất lâu. Hiện giờ, hai người khá lo lắng về vấn đề cháu quá mức độc lập."
"Thật ra, bản thân cô ủng hộ việc này. Nhưng tự lập cũng gồm có hai loại. Một là tư tưởng tự lập, loại còn lại là tự lập về kinh tế. Chừng nào, cháu có thể tự lo lắng về vấn đề ăn học, lúc đó mới chính thức gọi là tự lập."
Trần Hán Thăng nghe đến đây, nhịn không được đánh ánh mắt về phía cha mẹ. Hai người cũng thật là lạ, nói toàn mặt xấu của mình, rõ ràng mình đã sớm không lấy tiền ăn học từ phía cha mẹ rồi cơ mà. Sao hiện tại, cô hai còn ồn ào loại chuyện kia, mà chẳng có hành động thiết thực nào cả.
Sau khi buổi "giáo dục" hoàn tất, cô hai lấy ra một cái phong bì: "Cầm lấy để mua đồ ăn vặt, thỉnh thoảng mời bạn học ăn cơm. Nhớ không được yêu sớm đâu đấy, bởi vì hiện tại không có cơ sở kinh tế, sẽ dẫn đến chia tay sau khi tốt nghiệp."
"Haizz, cô đưa cho nó tiền làm gì. Cháu nó lớn rồi."
Lương Mỹ Quyên nhanh chóng nói lời từ chối, còn có ý định lấy đi chiếc lì xì trong tay Trần Hán Thăng.
Nhưng Trần Hán Thăng nhanh hơn, nhét lì xì vào trong túi: "Đây là cô hai cho con."
"Đúng đúng đúng, đây là em cho cháu. Chị dâu, chị cũng nên thay đổi lại tính tình đi. Hán Thăng đã lên đại học rồi."
Cô hai đưa túi hành lý cho Trần Hán Thăng: "Chút nữa giúp cô cầm xuống sân, bỏ vào xe taxi."
Trần Hán Thăng cảm thấy nhà của mình hơi xa đường lớn, có đôi khi còn phải đi trước một lúc ra ngoài đón xe.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Một nhà ba người tiễn cô hai xuống dưới. Lương Mỹ Quyên nhìn thấy dưới cổng toà nhà đậu một chiếc Faw màu đỏ sẫm, nên tò mò hỏi: "Đây là xe nhà ai vậy? Trong toà nhà không nghe thấy nói có người mới mua xe."
Trần Triệu Quân nhìn một chút: "Biển số Tô A, hình như xe được đăng ký tại Kiến Nghiệp."
"Chắc trong toà nhà có người thân ở Kiến Nghiệp đến thăm."
Lương Mỹ Quyên giục Trần Hán Thăng: "Nhanh ra ngoài tìm xe đi, còn ngây người ở đó làm gì?"
Căn bệnh lười biếng của Trần Hán Thăng lại nổi lên: "Con thấy phiền phức vậy làm gì, để con đưa cô hai ra ngoài bến xe là được rồi."
"Con làm sao đưa?"
Lương Mỹ Quyên còn tưởng con trai đang nói đùa, nên hùa theo: "Con dùng xe đạp đưa à?"
"Không phải."
Trần Hán Thăng đi tới chiếc Faw đang đậu trước mặt, "cộp" một tiếng, cửa chiếc xe được mở ra: "Con dùng cái này."
Lão Trần ngạc nhiên: "Con mượn?"
"Không phải. Con mua."
Trần Hán Thăng chỉnh lại.