Sau khi hai người ra khỏi nhà Vương Tử Bác thì chỉ còn Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư cùng nhau trở về. Trần Hán Thăng vào một cửa hàng mua hai cây thuốc lá cùng một bình Ngữ Lương Dịch, kèm theo một túi hoa quả.
Hôm nay, tâm tình Tiêu Dung Ngư thay đổi liện tục, vốn dĩ sau khi gọi điện về cho bố cảm giác khó chịu, sau đó nhìn thấy Trần Hán Thăng chủ động là cảm giác vui mừng, cuối cùng khi sắp về đến nhà lại cảm thấy lo lắng.
"Tiểu Trần, hiện tại tim mình đập rất nhanh."
Tiêu Dung Ngư duỗi ngón tay trắng nõn ra: "Ngón tay cũng không khống chế được cứ run lên, cảm giác không thể cầm chắc một thứ gì đó được."
Trần Hán Thăng nhìn thấy đúng vậy, mu bàn tay còn hơi lạnh, rõ ràng trong lòng cô đang rất khẩn trương, nên lên tiếng an ủi: "Chắc là do leo cầu thang nhiều. Mình chỉ lên ăn bữa cơm thôi mà, không sao đâu."
Mặc dù nhà Tiêu Dung Ngư ở tiểu khu Thương Ngô Lục Viên, là khu vực tốt nhất Cảng Thành, nhưng vẫn phải đi bộ lên phòng, bởi vì những năm 2003 còn chưa có thang máy.
Trần Hán Thăng vừa an ủi, vừa đưa tay ra nhấn chuông trước cửa.
"Nếu như cậu lo lắng, hay để mình về nhà?"
"Không cần."
Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhơn nhơn của Trần Hán Thăng, nào có điệu bộ muốn rời đi, thế mới biết mình lại bị lừa.
"Cậu thật sự là đáng ghét."
Tiêu Dung Ngư dỗi hờn: "Tim mình đập thật là nhanh đây này."
"Thế mình giúp cậu xoa."
Trần Hán Thăng vừa nói xong, lập tức đưa tay qua định hỗ trợ. Nhưng Tiêu Dung Ngư còn chưa kịp từ chối, cửa phòng đã mở ra, Tiêu Hoành Vĩ lỗ ra vẻ mặt nghiêm túc đứng ở cửa: "Vừa định mang rác xuống nhà, không ngờ hai đứa đã tới."
"Cha."
Tiêu Dung Ngư kêu lên, tranh thủ thời giant hay giày.
Nếu là trước kia, cô đã lao tới ôm lấy cánh tay Tiêu Hoành Vĩ mà đung đưa, song hiện giờ căng thẳng quá mà quên mất.
Trần Hán Thăng hiểu hết mọi chuyện, không sớm không muộn đi đổ rác, thế mà thời điểm vừa khéo nói câu "đổ rác".
Sao có việc trùng hợp như vậy, không phải lo lắng con gại mình chịu thiệt sao?
"Lão Tiêu, đã tầm này tuổi rồi còn nhìn trộm."
Trần Hán Thăng oán thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn tươi cười chào hỏi: "Chú Tiêu, cô Lữ."
Lữ Ngọc Thanh vẫn bộ dạng cán bộ cơ quan nhà nước, có chút khách khí xen lẫn với lạnh nhạt: "Hán Thăng, chào cậu."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Tiêu Hoành Vĩ không lên tiếng, mà nhìn thấy Trần Hán Thăng cầm theo rượu cùng thuốc lá, chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi gần đây cai thuốc kiếng rượu, cậu mang mấy đồ này về cho bố cậu dùng đi."
"Cha cháu dạo này cũng cai thuốc kiếng rượu, mang về cũng chẳng làm gì."
Trần Hán Thăng đổi một đôi dép đi trong nhà nói.
"Bố cậu cai thuốc kiêng rượu làm gì?"
Hôm trước Tiêu Hoành Vĩ gặp Trần Triệu Quân, chưa hề nghe qua lão ấy cai thuốc kiêng rượu mà.
"Cháu cũng không rõ."
Trần Hán Thăng cười nói: "Chắc bố cháu có ý định kiếm thêm đứa nữa."
"Nói bậy, tại sao bố cậu lại muốn sinh thêm đứa nữa? Không muốn làm việc nữa sao?"
Lữ Ngọc Thanh cười mắng một câu, sau đó nhà "bốn" người ngồi xuống ghế salon nói chuyện với nhau.
Tại sao lại nói nhà bốn người, tại vì Trần Hán Thăng cử chỉ rất tự nhiên, chẳng có tý nào rụt rè, cũng không hề nói năng lắp bắp, hành động có khi còn tự nhiên hơn Tiêu Dung Ngư lúc này.
Tiêu Hoành Vĩ nhủ thầm: "Thằng nhóc này, nếu là bình thường còn có thể hiểu được. Không ngờ, biết rõ là "hồng môn yến" còn dám tới, đã thế còn tươi cười vui vẻ, nói chuyện đâu ra đấy, rõ ràng khả năng ứng biến hơn xa bạn cùng lứa."
Do đặc thù công việc của lão Tiêu, nên tiếp xúc với vô vàn những phần tử phạm tội hay những người trong dạng nghi ngờ. Lão đánh giá Trần Hán Thăng thuộc dạng không kiêng dè điều gì.
"Rửa tay chuẩn bị ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện."
Lữ Ngọc Thanh ước chừng món canh gà đã gần nguội rồi, nên mời mọi người vào bàn ăn, còn khách khí nói với Trần Hán Thăng: "Cháu không nên khách khí, cứ coi như ở nhà là được."
"Cháu nghe cô Lữ, nhất định coi đây là nhà của mình."
...
Trần Hán Thăng cũng làm như vậy. Những món ăn này Lữ Ngọc Thanh cố tình nấu cho con gái yêu của mình ăn nên rất ngon.
Trần Hán Thăng ăn một loáng là xong bát thứ nhất, Lữ Ngọc Thanh chỉ vào phòng bếp nói: "Trong bếp còn cơm ở trong nồi đó, người trẻ tuổi đang độ phát triển, cần ăn no mới được."
Sau khi Trần Hán Thăng ăn xong bát thứ hai, Lữ Ngọc Trân vẫn khách khí: "Cháu uống thêm chén canh nữa, để cân đối dinh dưỡng."
"Cô Lữ, ngài làm so với mẹ con còn ngon hơn nhiều."
Trần Hán Thăng nói ra những lời từ đáy lòng: "Sau này mỗi lần được nghỉ, con sẽ lại đến đây."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Lữ Ngọc Thanh cười: "Nghỉ có rảnh thì tới ăn cơm cũng được, chỗ của cô luôn chào đón, chỉ sợ bố mẹ cháu lo lắng thôi."
Trần Hán Thăng cơm nước xong xuôi làm bộ muốn đi rửa bát. Lữ Ngọc Thanh ngăn lại: "Tiểu Ngư Nhi đến giúp mẹ. Cháu cứ ngồi đây xem tivi với lão Tiêu là được."
Trần Hán Thăng đoán, chắc rằng hai mẹ con có điều muốn nói. Hắn lập tức đến ngồi cùng xem tivi với Tiêu Hoành Vĩ.
Trong lòng lão Tiêu còn đang tức giận, nên không muốn nói chuyện với Trần Hán Thăng. Nhưng thằng nhóc này chẳng có tý xấu hổ nào, tay cầm điều khiển từ xa, dựa lưng vào ghế hồn nhiên đổi kênh, còn đưa ra ý kiến đánh giá thông qua nội dung của đài truyền hình nữa chứ.
" "Ngày cắm trại vui vẻ", hiện tại trương trình này vẫn quá đơn sơ, chưa có nhiều đồ vật để xem cho lắm."
"Ồ, trận này đánh thật chán, không có Diêu Minh là không được."
"Hình như "Hoàn châu cách cách" đã quay xong phần ba, sao mình chỉ nhớ mỗi dàn diễn viên phần một nhỉ?"
...
Tiêu Hoành Vĩ thở dài, nếu mình không nói, thằng nhóc kia sẽ một mình độc thoại đến lúc về mới thôi.
"Gần đây cậu thế nào?"
Tiêu Hoành Vĩ hỏi những câu bình thường.
Lúc này, Trần Hán Thăng mới giảm âm lượng tivi đi, kể lại hoạt động mở rộng của Hoả Tiễn 101, kèm thêm công việc cố vấn cho nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ: "Nói chung là, bây giờ đang trong giai đoạn đặt nền móng, cần phải tạo ra cơ sở kiên cố. Lúc thời cơ tới phát triển mới nhanh, kiếm tiền mới càng nhiều được."
"Ồ, nếu như câu muốn kiếm một triệu cần thời gian bao lâu?"
Tiêu Hoành Vĩ vô tình hỏi.
"10 triệu?"
Trần Hán Thăng không hiểu tại sao lão Tiêu lại hỏi về con số này, hắn suy nghĩ chút rồi trả lời: "Cái này không thể nói nhanh là nó nhanh, chậm là nó chậm được. Nhưng nếu như trong dự đoán của cháu chắc khi tốt nghiệp là hoàn thành."
"Tốt nghiệp?"
Tiêu Hoành Vĩ ngạc nhiên: "Chẳng phải hai năm nữa cậu sẽ tốt nghiệp sao?"
Trần Hán Thăng gật đầu: "Vâng, đây còn là tính chậm đi rất nhiều đấy ạ, nếu như thuận lợi có khi cuối năm nay là đạt được rồi."
Tiêu Hoành Vĩ nhìn thẳng vào Trần Hán Thăng, thông qua động tác ông đánh giá cậu ta không nói láo. Trần Hán Thăng cũng thản nhiên đối mặt, với chuyện này hắn sẽ không chém gió.
"Chậm một chút vẫn tốt hơn, cơ sở chắc chắn, đừng cố đẩy nhanh quá."
Lão Tiêu yên lặng, quay mặt về phía TV.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng còn tưởng Tiêu Hoành Vĩ đang quan tâm mình, nên cười nói: "Vâng, cám ơn chú Tiêu nhắc nhở."
Một lát sau, Lữ Ngọc Thanh cùng Tiêu Dung Ngư đã dọn dẹp xong xuôi, nhìn qua có vẻ như người dọn chính là Lữ Ngọc Thanh, Tiêu Dung Ngư chỉ ở bên cổ vũ và nghe nhắc nhở. Trông mặt cô bé dường như không phục lắm.
Cô còn hướng về phía Trần Hán Thăng nháy mắt. Trần Hán Thăng hiểu ý, lập tức đứng lên chào tạm biệt.
Tiểu Ngư Nhi hùa theo nói: "Con đi tiễn Trần Hán Thăng một lát."
Sau khi hai người xuống dưới sân, Trần Hán Thăng hỏi: "Có lời gì muốn nói hà? Sao vội vã kéo mình chạy xuống đây vậy?"
Tiêu Dung Ngư đỏ mặt, nhịn mãi mà không được, nên đành nói ra: "Mẹ mình nói, sau này cậu có thể kiếm đủ 10 triệu đưa mình thì chúng ta có thể kết hôn. Sao lại có kiểu bố mẹ vì lợi thế được chứ, mẹ càng nói vậy mình sẽ càng không đồng ý."
"Thì ra đây là ý nghĩa của 10 triệu."
Trần Hán Thăng chợt hiểu ra.
"Cậu lẩm bẩm cái gì đấy?"
Tiêu Dung Ngư ra vẻ tức giận: "Sao cậu không tỏ vẻ gì vậy? Vừa rồi câu nói kia làm mình tức chết đi được."
"Sao phải tức giận đến vậy cơ chứ? Thật ra bản thân mình cũng rất lo lắng, chỉ không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi."
Trần Hán Thăng nhún vai nói: "Nếu biết mẹ cậu có yêu cầu thấp như vậy, mình còn chẳng muốn đến đây. 10 triệu chỉ là cánh cửa nhỏ bước đầu thôi mà."
"A."
...
Ở trên tầng, bên trong phòng khách, Lữ Ngọc Thanh nhẹ nhàng cầm chén lên uống một ngụm: "Vừa rồi em có nói chuyện với Tiểu Ngư Nhi, thuận tiện nói đến điều kiện 10 triệu. Em đoán, giờ này Trần Hán Thăng đang rất lo lắng, hi vọng sau này con gái có thể hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta."
Tiêu Hoành Vĩ yên lặng không nói gì.
"Sao anh không nói chuyện?"
Lữ Ngọc Thanh tỏ ra áy náy: "Có phải cảm thấy em làm vậy là không đúng, đả kích vào sự tự tin của người trẻ tuổi?"
"Không phải."
Âm thanh phát ra từ lão Tiêu có vẻ khàn khàn: "Anh đang nghĩ, có nên tăng mấy lần con số 10 triệu kia không?"