Trong văn phòng Lục Cung Siêu, ông ấy tự mình rót cho Trần Hán Thăng một cốc nước nóng: "Tình hình gần đây của Hoả Tiễn 101 thế nào? Có đôi khi trong phòng họp của trường tôi còn thấy chiếc túi của Hoả Tiễn 101 đấy, đây đúng là sản phẩm tiêu biểu của sinh viên lập nghiệp trong Tài Viện."
"Hoả Tiễn 101 phát triển rất tốt ạ. Cám ơn viện trưởng Lục đã quan tâm."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, trình độ giao tiếp của Lục Cung Siêu rất cao. Lão không hề đi thẳng vào vấn đề nhà kho sân thể dục, mà tỏ ra quan tâm tới sự phát triển của Hoả Tiễn 101, cách nói chuyện này dễ dàng khiến người nghe quen dần với không khí nói chuyện.
Lúc này, Lục Cung Siêu mới nói: "Nghe Dược Bình nói, cậu muốn thuê phòng kho trước sân thể dục phải không?"
Trần Hán Thăng tỏ ra ngạc nhiên: "Không ngờ bí thư Vu đã báo cáo chuyện này với ngài."
Lục Cung Siêu "ừ" một tiếng, sau đó hiền lành nhìn Trần Hán Thăng, ông ấy đang chờ Trần Hán Thăng nói ra nguyên nhân.
Trần Hán Thăng sớm đã có ý định trong lòng rồi: "Lớp em có một cô gái xuất thân từ vùng Xuyên Du nghèo khó, cha mẹ đã mất, trong nhà chỉ còn lại bà nội và một đứa em gái nhỏ, điều kiện vô cùng khó khăn."
"Trước đó, em đã kéo cô ấy vào làm ở Hoả Tiễn 101, nhưng với tính cách cô ấy lại không phù hợp với nhịp độ công việc ở đây. Với lại, em là phó chủ tịch hội học sinh và cũng biết năm nay có một vài sinh viên mới hoàn cảnh cũng vô cùng khó khăn."
Trần Hán Thăng cười gượng: "Cho nên, em muốn thuê nhà kho này, mở một cửa hàng bán nước. Lợi nhuận nơi này dùng để giải quyết khó khăn cho những sinh viên nghèo khó đó."
Hắn chưa hề nói ý định là mở quán trà sữa, bởi vì quán trà sữa nghe hơi hướng cổ suý. Trần Hán Thăng sợ điều này dẫn đến phản đối nên còn chưa nói.
Đợi khi mọi sự chuẩn bị hoàn thành sau đó công bố cửa hàng bán trà sữa cũng không trở ngại gì. Dù sao, trà sữa cũng là nước không phải là mình lừa gạt.
Lục Cung Siêu nghe được lý do có phần bất ngờ. Ban đầu, lão nghĩ Trần Hán Thăng làm vì lợi nhuận, không ngờ lý do lại cao thượng đến vậy.
"Trước kia người làm hậu cần của trường cũng có ý định thuê ở đó, và muốn mở một cửa hàng ăn vặt."
Lục Cung Siêu lắc đầu: "Nhưng tôi không đồng ý, vị trí đó tốt thế nào? Chỉ cần mở một cửa hàng ở đó chắc chắn làm không thể lỗ vốn. Bởi họ chỉ muốn kiếm tiền, cái lý do này đặt vào vị trí của tôi có phần tiếc nuối."
Trần Hán Thăng đoán, người kia chắc có quan hệ khá tốt, chỉ không ngờ lão Lục lại có suy nghĩ này.
"Muốn nói lý do không phải kiếm tiền, vậy khẳng định là không thực tế."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng nói thêm: "Nhưng vừa kiếm tiền lại có thể giúp được người xung quanh thì ý nghĩ này rất có giá trị."
Lục Cung Siêu khen ngợi: "Bởi vậy, Hoả Tiễn 101 của cậu làm rất tốt. Dù cậu kiếm được tiền, nhưng cũng kéo theo rất nhiều sinh viên làm thêm."
"Không có không có."
Trần Hán Thăng khiêm tốn: "Em cũng kiếm được rất nhiều tiền. Những bạn học kia đều do trường học bồi dưỡng ra, em chỉ cung cấp cho họ một cơ hội để rèn luyện thôi."
Lục Cung Siêu cười cười: "Cậu kiếm được tiền hay không là việc của cậu. Chúng tôi sẽ không xen vào, không những thế còn muốn tạo cơ hội giúp cậu một tay, khiến cậu trưởng thành nhanh hơn. Để sau này, Tài Viện cũng xuất ra được một nhân vật có tiếng trong lĩnh vực thương nghiệp."
Tài Viên dùng chữ "Tài" để lôi kéo. Trường học cũng có rất nhiều khoa liên quan đến thương nghiệp, nhưng định vị bản thân có vấn đề, nên hầu hết sinh viên ra trường đều làm việc về nghiệp vụ xử lý tài chính.
Còn vấn đề lập nghiệp, thất bại còn cao hơn nữa, trước mắt chỉ có Trần Hán Thăng còn sáng sủa. Nên trường học dự định hướng tài nguyên về phía hắn cũng là hợp lý.
Khả năng bố cục của Lục Cung Siêu còn cao hơn rất nhiều so với Vu Dược Bình. Cho nên lão mới bước lên tầng lớp lãnh đạo cấp phó tỉnh, Vu Dược Bình còn đang loay hoay ở cấp khoa.
"Nếu có được cơ hội này, em sẽ không quên sự chỉ dạy của viện trưởng Lục."
Trần Hán Thăng bình tĩnh nói.
"Tôi lại không dạy bảo điều gì."
Lục Cung Siêu cười nhìn đồng hồ: "Cậu về trước đi, tôi sẽ đưa đề nghị này lên đảng uỷ trường."
Sau khi Trần Hán Thăng rời khỏi phòng, lập tức hướng đến phòng làm việc của Vu Dược Bình, nói lại một lượt sự việc vừa diễn ra.
Vu Dược Bình cau mày: "Không cần bàn đến kết quả. Viện trưởng Lục là người rất tích cực. Cậu đã nói giải quyết vấn đề cho học sinh khó nghèo rồi mà không làm. Ngài ấy có thể tạo cơ hội cho cậu được, thì cũng dễ dàng khép nó lại."
"Cái này em làm là được mà, việc thông báo tuyển người nằm trong diện khó khăn tiến vào làm thêm giờ có khó gì."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, cùng lắm thì dán cái bản thông báo, tuyên nhân viên nữ từ 18-25, gia đình khó khăn, cao trên 1m65, mặt mày vui vẻ, dịu dàng nghe lời, ưu tiên loly.
Dù sao khổ gì cũng không thể để giáo dục khổ, nghèo mấy thì nghèo cũng không để trẻ nhỏ chịu, yêu thương vô bờ, thế gian luôn trọng tình cảm.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Sau khi kết thục đại hội thể thao mùa thu, Trần Hán Thăng nhận được lời thông báo từ Vu Dược Bình. Trường học đồng ý cho hắn sử dụng nhà kho tại sân thể dục. "Cậu không biết chứ, buổi họp đảng uỷ sáng nay, viện trưởng Lục cùng một lãnh đạo khác cãi nhau một trận long trời lở đất."
Vu Dược Bình tiết lộ: "Viện trưởng Lục đã nói, đây là việc làm có ích, dù sao gian nhà kho đó cũng không dùng. Một lãnh đạo khác của trường lại nói, chỗ này mở cửa hàng là không thích hợp."
"Cuối cùng thế nào?" Trần Hán Thăng hỏi.
"Cuối cùng, viện trưởng Thái Khải Nông lên tiếng nói, có thể lấy cho người khác sử dụng, nhưng nhất định phải lấy tiền thuê, nếu như ảnh hưởng cửa hàng này không tốt có thể thu hồi."
Vu Dược Bình xúc động: "Chuyện này có kết quả như vậy một phần cũng vì cậu. Dù cho có viện trưởng Lục ủng hộ cũng chưa chắc đạt được. Nếu cậu có tâm, thời điểm ký hợp đồng vẫn nên dùng danh nghĩa giúp đỡ sinh viên lập nghiệp tiến hành."
Nếu đã được đồng ý, Trần Hán Thăng sẽ đẩy nhanh tiến độ. Hắn gọi Hồ Lâm Ngữ đến sân thể dục: "Phòng này tôi đã kiếm được. Còn lại hai vấn đề, một là trang trí, hai là công thức làm trà sữa."
Hồ Lâm Ngữ đồng ý: "Dù cho vị trí cửa hàng đã có, những hoàn thành cần phải hai tháng sau."
Trần Hán Thăng ngạc nhiên: "Sao lại lâu vậy?"
"Trang trí phải mất một tháng. Ta và Ấu Sở dành một tháng học tập pha chế, không phải là hai tháng thì là gì?" Hồ Lâm Ngữ nói giống như đây là điều hiển nhiên vậy.
Trần Hán Thăng cười nhạt: "Hai tháng thì quá muộn. Tôi muốn hai ngày là xong xuôi."
"Chém gió tiếp đi, tôi và Ấu Sở hai ngày còn chưa biết loại trà sữa nào nữa ấy chứ."
Hồ Lâm Ngữ còn tưởng Trần Hán Thăng nói đùa.
Nhưng ngày hôm sau, Trần Hán Thăng mời một đội thiết kế thông qua Chung Kiến Thành mà biết được. Hồ Lâm Ngữ nhìn một nhóm vai u thịt bắp, có vẻ quê mùa. Cô có chút lăn tăn: "Không phải cậu nói muốn mở cửa hàng trà sữa sao? Hiện tạo sao biến thành cửa hàng bán sữa đậu nành rồi?"
Trần Hán Thăng lườm cô một cái: "Đây là công ty thiết kế tôi mời tới, bọn họ là công nhân thi công. Cậu lo cái gì?"
Ngày tiếp theo, Trần Hán Thăng lại gọi Hồ Lâm Ngữ tới sân thể dục, chỉ vào một cô gái nói: "Cậu nhìn cô ấy có quen không?"
Hồ Lâm Ngữ nhìn: "Đây không phải là cô gái làm ở quán trà sữa Đài Loan, ở chợ Nghĩa Ô sao?"
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Tại chợ Nghĩa Ô có rất nhiều cửa hàng trà sữa, nhưng đông khách nhất lại là cửa hàng trà sữa Đài Loan kia. Bởi vì, đồ uống ở đây không những ngon, mà nhân viên phục vụ cũng rất xinh đẹp.
Trần Hán Thăng gật đầu: "Cô ấy tên là Diệp Học Lan, vừa được tôi mời tới. Về sau, cô ấy sẽ là người pha chế chính của cửa hàng trà sữa Tài Viện."
Diệp Học Lan là cô gái trẻ, khoảng chừng 18, 19 tuổi, trông giống một sinh viên đại học.
Hồ Lâm Ngữ kéo Trần Hán Thăng qua một bên: "Sao cậu có thể lừa được cô ấy tới đây vậy?"
Trần Hán Thăng tức giận: "Sao lại lừa? Mình cho cô ấy tiền lương cao hơn thì cô ấy tới thôi."
"Cô ấy cứ thế mà bỏ qua đây làm sao?"
Hồ Lâm Ngữ vẫn chưa hình dung ra được.
"Đương nhiên còn một lý do nữa."
Trần Hán Thăng nhìn qua Hồ Lâm Ngữ đang tỏ ra tò mò, cười hắc hắc rồi nói nhỏ: "Tiểu Hồ, mình hỏi cậu. Nếu như một sinh viên đại học, thừa dịp thời gian rảnh rỗi vào làm ở quán bar kiếm tiền được gọi là gì?"
"Suy đồi phong tục." Hồ Lâm Ngữ trả lời.
Trần Hán Thăng tiếp tục hỏi: "Nếu như một cô gái tiếp rượu quán bar. Ban đêm vất vả kiếm tiền để được học đại học, đây có phải là lý do chấp nhận được không?"
Hồ Lâm Ngữ ngạc nhiên, sau đó gật đầu.
Trần Hán Thăng nhún vai: "Thật ra Diệp Học Lan cũng có ý tưởng này. Đầu tiên, tôi hỏi cô ấy còn muốn đến trường đọc sách hay không?"
"Cô ấy trả lời là có."
Trần Hán Thăng nói: "Bởi vậy, chuyện này trở nên dễ dàng rồi. Mình nói với cô ấy, nếu như cô ấy đồng ý làm pha chế trà sữa cho mình, tiền bạc không nói đến. Tất cả các phòng học bên trong Tài Viện, cô ấy có thể tự do ra vào, mình còn giúp cô ấy báo danh khi có cuộc thi, và giúp cô ấy tìm một sinh viên giúp đỡ cô ấy miễn phí."
"Dù sao mọi người đều làm tại cửa hàng."
Trần Hán Thăng cười hài lòng: "Có phải trà sữa của chúng ta có thêm phần đặc biệt phải không?"