Trước Đăng Cơ đại điển hai ngày, Di Ngân Tích sau gần hai năm mang thai cũng đã có dấu hiệu sắp sinh. Cả đám nữ nhân đều cuống cuồng cả lên, Tử Quân cũng sốt sắng đi đi lại lại bên ngoài phòng. Cái tên Hoàng Long không hề liên quan gì đến cũng sốt sắn chẳng kém cạnh chút nào, Di Ngân Tích cô nàng này gần giống như em gái hắn trước đây a làm sao hắn không sốt sắn sao được.
Trong phòng sinh, một đám nữ nhân cũng sốt sắng người lấy cái này ta lấy cái kia đi tới đi lui làm bà đỡ chóng cả mặt, chỉ có mỗi Yên Linh là khác biệt, dù sao nàng cũng sinh ra một tá con rồi mà nên vẻ mặt rất bình thản a. Bà đỡ này là một nhân ngưu a, tức tối hai cái đuôi sau mông vẫy cực mạnh nói.
- Các ngươi có đứng yên đi không? Người ta sinh hay các ngươi sinh? Làm gì mà sốt sắng lên vậy. Để ta lo!
- Vâng.
Mấy nữ lúc này mới bình tĩnh lại chút ít, nhưng mấy nàng lại chẳng để ý đến khuôn mặt cô nàng Di Ngân Tích này chút nào, nàng ta nằm đấy ngủ rồi chẳng hề có một chút lo lắng nào, bình thản nằm đó ngủ như thể người sắp sinh không phải là nàng vậy.
Mãi một lúc sau lúc sắp sinh nàng ta mới tỉnh dậy, sinh nở là một giai đoạn cực kì khó khăn của một người phụ nữ a nhưng không. Với Di Ngân Tích việc sinh đẻ chỉ diễn ra vỏn vẹn trong vòng chưa đến một phút đồng hồ. Lúc nàng ta tỉnh dậy chỉ rặn nhẹ một cái thôi thì đứa con của nàng đã chào đời rồi. Một ca sinh nở cực kì nhẹ nhàng a.
*Oe..oe...oe
Hài tử đã chào đời như vậy đó, mấy cô nương ở đây ai cũng há mồm kể cả bà đỡ. Đến cả Yên Linh đã sinh rất nhiều nhưng mà đây là lần đầu nàng thấy một pha sinh đẻ nhẹ nhàng như vậy a. Di Ngân Tích sau khi nghe thấy tiếng khóc của con mình thì ngóc đầu dậy nhìn xuống hỏi.
- Xong rồi sao? Con của con đâu? Là trai hay gái?
Bà đỡ cẩn thận cắt lấy dây rốn cho đứa nhỏ, quấn băng lại. Không ngờ là đứa nhỏ này vừa mới sinh ra khóc ba tiếng như là để cho có lệ vậy rồi nín bặt. Trong tay nó cầm lấy một quả trứng màu tử sắc trông rất đẹp mắt a.
Quấn đứa nhỏ vào trong cái khăn, bà đỡ nhẹ nhàng đưa nó lên cho Di Ngân Tích, cười rất vui nói.
- Chúc mừng phu nhân! Là một nam hài a.
Tưởng như Di Ngân Tích sẽ vui khi nghe là một nam hài a, ai ngờ răng nàng lại bĩu môi nói.
- Xì! Làm con mừng hụt, sao không là một cái tiểu nữ hài sinh đẹp đầu lòng a.
Bà đỡ không biết nói sao với cô nàng này luôn. cười mắng.
- Xú nha đầu! Bao nhiêu người mong được một nam hài mà không được, còn ngươi xem còn đòi nữ hài nữa.
- Ha ha! Con chỉ nói đùa thôi! Có là gì đi nữa cũng là con của con mà! Lần sau sinh nữ hài vậy.
Trong tất cả những nữ tử đứng ở đây ai cũng tròn xoe mắt ngắm nhìn ngưỡng mộ cảnh mẹ tròn con vuông mỉm cười. Nhưng có ba cô nương lại có chút không vui. Lâm Thanh Tuyền thì không biết hồi nào mình mới được mang thai a tên Hoàng Long kia từ cái hồi bắt tay vào xây dựng đất nước này là ít quan tâm đến nàng hẳn, làm cho nàng rất là tủi thân a.
Tầm Thiến Thiến thì không biết cái tên đầu đất Sư Bức kia làm cái quái gì mà không hiểu ra tâm ý của nàng a. Đáng thương nhất vẫn là Sakura a, nàng được triệu hoán đến thế giới này đã lâu rồi, mặc dù chỉ mang một chút ít kí ức về thế giới kia hay cũng đại loại như vậy nhưng đâu đó trong thâm tâm nàng vẫn nhớ nhung về một người nam tử lạnh lùng.
Hoàng Long, Tử Quân ở ngoài cũng đi tới đi lui không biết bên trong thế nào rồi. Tứ Lang thì bình thản ngồi đó uống bia cười cười nói.
- Tử Quân, Hoàng Long ca a! Ta nói hai người việc gì phải lo lắng a, chắc chắn sẽ mẹ tròn con vuông thôi. Đến uống chút bia bớt lo lắng a.
- Ngươi câm mồm! Con mẹ nó! Mười ba năm ngươi sinh bao nhiêu đứa? Không phải là cả đội bóng rồi sao? Ngươi lo lắng cái con khỉ.
- Đội bóng là cái gì?
Tứ Lang chẳng biết vì sao hắn lại bị chửi a, trong đầu đầy thắc mắc rồi lại tiếp tục uống bia.
Bà đỡ đi ra, đám nữ nhân cũng ra theo phía sau trong phòng chỉ còn lại Lâm Thanh Tuyền cùng Di Ngân Tích mà thôi.
- Ngưu Nương! Vợ ta sao rồi?
Bà đỡ tên Ngưu Nương cười đáp.
- Đây là ca sinh đầu tiên ta đỡ nhẹ nhàng đến vậy a! Chúc mừng Tể Tướng, là một nam hài a.
Lúc này thì biểu cảm của Tử Quân không khác Di Ngân Tích là mấy a.
- Ta cứ tưởng là một tiểu công chúa chứ! Đẻ nam hài sớm như vậy làm gì. Ài!
Bà đỡ há mồm không biết nói gì với cái cặp đôi này nữa luôn, bất lực đi ra khỏi phủ Tể Tướng a.
Hoàng Long tiến đến vỗ vai Tử Quân cười cười nói.
- Nam hài cũng tốt a! Sau này gánh vác cả thế giới! Mà ngươi đã nghĩ ra tên cho tiểu Tử Quân nhà ngươi chưa?
- Đang suy nghĩ a! Hoàng Long huynh có hứng thú hay không làm nghĩa phụ của con ta?
- Ta sao? Sao lại không? Muốn còn không được nữa là.
Tử Quân đăm chiêu suy nghĩ tên cho con của hắn, một lúc sau hắn vui mừng đập mạnh vào lưng Hoàng Long suýt nữa làm Hoàng Long té cắm đầu cười nói.
- Ta nghĩ ra tên rồi! Huynh xem! Tử Di Long! Thế nào?
- Tại sao lại lấy tên của ta? họ của ngươi cùng Ngân Tích thì hiểu rồi nhưng sao lại lấy theo tên của ta?
- Thì huynh giúp đỡ chúng ta rất nhiều, thêm cả huynh cũng là một trong những người mà ta tôn trọng nhất a.
- Tùy ngươi vậy! Tử Di Long! Tên cũng rất hay a.
*Ting
“Chúc mừng Kí chủ Hoàng Long kích hoạt thành công: Chúc phúc từ hệ thống. Tử Di Long nhận được chúc phúc từ Sùng Lãm cùng Chúc phúc Hệ thống. Trao tặng thành công Thần Long Huyết đến 18 tuổi sẽ kích phát.”
“Có cả như vậy! Ta không được buff mà tên tiểu tử làm con nuôi của ta lại được? Vô lý quá vậy!”
*Ting
“Đây là một chúc phúc cho thế hệ sau! Không hiệu quả lên Kí chủ.”
Ngay lúc hệ thống vang lên cái âm thanh kia, bầu trời cũng biến sắc, một đám mây ngũ sắc tụ lại ngay trên gian nhà mà Di Ngân Tích đang nằm ở bên trong. Một luồng ánh sáng thánh khiết xuyên thẳng qua từ bầu trời vào trong căn phòng, lọt vào trong cơ thể nhỏ bé của Tử Di Long mới chào đời kia.
Một lúc sau ánh sáng tắt đi, mọi người đều há mồm tò mỏ chẳng biết chuyện gì mới xảy ra nhưng đây chắc chắn là một điềm lành chứ không thể nào là một điềm gở được, ai nấy đều vui mừng khi chứng kiến cảnh tượng này.
Tối hôm đó là tiệc tùng vui vẻ a, Di Ngân Tích vừa mới sinh con xong cũng tham gia mặc dù ai cũng ngăn cản. Tiểu tử Tử Di Long nằm trọn trong vòng tay của Di Ngân tích cũng cười toe toét a, chẳng giống vừa mới sinh được chưa đến một ngày a, cu cậu cười rất vui nhưng không buông quả trứng đang nắm ở trong tay ra.
Trong lúc bữa tiệc diễn ra thì hai nhóm người không có vẻ gì là thân thiện lắm đang tiến về phía Tể Tướng phủ này. Đây là hai nhóm của Tử Gia cùng Di Gia a.
Đang tiệc tùng vui vẻ thì có hạ nhân vào bẩm báo là có hai toáng người muốn xông vào phủ a. Biết có điều chẳng lành khi cảm nhận được khí tức của những người đang đến a nhưng chẳng thể nào làm gì với tình cảnh bây giờ a. Tử Quân bèn hạ lệnh mời hết vào bên trong phủ.
Hai nhóm người vào trong phủ liền tách ra hai phía, dẫn đầu là gia chủ của hai gia tộc a. Gia chủ Tử gia, phụ thân của Tử Quân đang định lên tiếng thì bị một mỹ phụ từ đằng sau hất qua một bên tiến lại ôm Tử Quân vào lòng khóc nức nở a.
- Hài nhi của ta, ủy khuất cho con rồi! Có nương ở đây! Ai giám ức hiếp con! Lão nương thay con xử lý.
Gia chủ Tử gia đang muốn lên tiếng trách móc Tử Quân nhưng sau khi nghe vợ lão nói thì chẳng còn muốn nói nữa rồi. Mỹ phụ sau khi buôn Tử Quân ra nhìn ngắm lấy con trai mình một lượt rồi, lúc này mới nhìn về phía sau Tử Quân. Tử Quân như thể đang muốn che chở cho cô gái này vậy.
Bản năng của một người phụ nữ mách bảo đây chắc chắn là cô gái đã làm cho Tử Quân bỏ nhà đi bụi a, nhưng ánh mắt của mỹ phụ này cũng chẳng để ý đến Di Ngân Tích nhiều cho lắm, mọi sự chú ý liền tập trung vào đứa nhỏ trong tay Di Ngân Tích a. Ánh mắt sáng trưng như đèn điện của mỹ phụ này hướng thẳng vào tiểu Tử Di Long a.
Chẳng còn quan tâm đến đứa con trai vừa mới bảo thương bảo yêu hết mức nữa, đẩy Tử Quân sang một bên, mỹ phụ tiến đến trước mặt Di Ngân Tích cực nhanh. Tất cả mọi người đều đề phòng ngay lập tức, nhưng có vẻ như với cảnh giới của Mỹ phụ này thì chẳng có tác dụng gì.
- Hài tử này! Có phải con là vợ của tên xú tiểu tử Tử Quân không?
Di Ngân Tích vẫn hơi lo lắng mặc dù nàng đã là Độ Kiếp kì cường giả a.
- Không cần phải sợ! Ta nhìn là biết ngay! Tên xú tiểu tử kia có ăn hiếp gì con không? Nói đi nương bảo kê con!!
“!!! Cái gì vậy! Vừa mới mấy giây trước là bảo kê Tử Quân giờ sang Di Ngân Tích rồi là sao? Đây là mẹ của tên Tử Quân hay là mẹ của Di Ngân Tích vậy????”
Gia chủ Tử gia Tử Sơn cũng bất lực nhìn rồi lắc đầu ngao ngán a. Mặc dù ông là gia chủ của cả một đại gia tộc Tử Gia a, nhưng mà vẫn thua vợ. Chẳng biết mụ ta ăn phải cái gì mà cảnh giới luôn luôn đè đầu cưỡi cổ hắn a. Muốn phản kháng cũng chẳng được. Ài…
Phía bên Di gia thì Di gia gia chủ Di Lục Thiết đang đứng nhìn mọi thứ chứ chưa hề có động tỉnh gì. Hắn đang quan sát từng chút từng chút một a, tùy cơ ứng biến với tình hình hiện tại.
Sau một hồi nói chuyện qua chuyện lại. Mọi người vào trong sảnh lớn ngồi xuống đối mặt với nhau. Mẹ của Tử Quân lên tiếng trước.
- Để ta nói a! Di Ngân Tích giờ đã là người của Tử Gia! Tử Gia cùng Di gia các ngươi tạo thành thông gia! Như thế nào?
Gia chủ Di gia đang đăm chiêu nhìn về phía Di Ngân Tích cùng Tử Quân cả đứa nhỏ trong tay của Di Ngân Tích nữa. Đứa nhỏ kia toát ra một sức mạnh tiềm ẩn khổng lồ mà hắn chưa từng thấy trước đây. Đứa nhỏ này lại mang trong mình một thứ gì đó liên quan đến cả Long tộc nữa, không thể để nó lọt vào tay của Tử Gia được.
- Không được! Nếu muốn thành thông gia! Thì con trai các ngươi phải ở rể Di gia chúng ta.
- Hoang đường! Con trai ta sau này sẽ là gia chủ của Tử Gia làm sao có thể ở rể nhà các ngươi được!
Tử gia gia chủ bực mình nói.
- Nếu không được thì đừng mong ta đồng ý thành thông gia cùng các ngươi!
Di gia gia chủ nhất quyết không nhún nhường một chút nào.
Hoàng Long đứng bên cạnh Tử Quân quan sát hết mọi thứ vào trong mắt, hắn nhìn ra được Di gia lần này đến đây với mục đích không phải là Di Ngân Tích nữa mà là tiểu Tử Di Long mới chào đời kia, chắc chắn đám người Di gia này có đánh hơi được chút ít gì đó liên quan đến cái lời chúc mà Hệ thống tặng cho tiểu Tử Di Long.