Ta Thăng Cấp Từ Từ

Chương 48: Luật tinh hạ thành




Sau khi đã bán xong đống kim thạch kia, Hoàng Long cùng Thanh Tuyền không có về lại khách điếm ngay mà đi dạo quanh trong thành, xem hết gian hàng này đến gian hàng khác.

Không có thứ nào lọt được vào mắt hắn, ở đây bán những thứ có thể là bắt mắt, có thể là cũ kỹ rách nát nhưng đa phần đều hàng không quá tốt. Đang ngó nghiêng một gian hàng khá đông người tụ tập vào. Hoàng Long vô tình đụng phải một tiểu cô nương chắc là Linh Miêu tộc, hai tai ngắn ngắn vẩy vẩy trông rất bắt mắt.

- Xin lỗi.

Cô nàng đụng phải Hoàng Long liền xin lỗi rồi quay người lủi đi mất tiêu. Lúc cô nàng kia vượt ra khỏi tầm mắt của hắn thì hắn mới nhận ra cái nhẫn trữ vật trên tay hắn đã mất tiêu. Không hề có bất kỳ cảm giác nào, bằng một cách hay ho nào đó mà cô nàng Linh Miêu tộc kia đã trộm đi cái nhẫn một cách nhanh chóng như vậy.

Thanh Tuyền lúc này cũng đã thấy cái nhẫn trên tay Hoàng Long mất.

- Hoàng Long, Cái nhẫn của huynh?

- Vừa nãy bị cô nàng mèo kia lấy cắp rồi à.

- Vậy sao chàng còn không truy?

- Cái nhẫn đó chỉ là đồ giả mà thôi, truy làm gì?

Hoàng Long móc ra một cái nhẫn khác y hệt cái nhẫn lúc nãy hắn bị trộm đeo lại chỗ cũ rồi lại tiếp tục dạo phố. Một vài điểm sáng li ti xuất hiện trên tiểu địa đồ của Hoàng Long.

Lúc hắn tìm đến những điểm sáng này có cái thì hắn dễ dàng mua được, có cái thì vừa bị người khác mua mất.

Cũng may mắn được chút ít là những thứ hắn mua được cũng có giá trị sử dụng. Một mảnh vỡ của Lò Bát Quái, Một phần tàn đao không có tên, một cái muỗng cũ chả biết có công dụng gì. Hắn hỏi hệ thống thì toàn là ngoài phạm vi giải đáp.

Mà thôi cứ kệ đi Hoàng Long đem mấy thứ đồ mua được vứt vào kho hệ thống rồi tiếp tục dạo phố. Hắn cũng mua một ít thịt hung thú để sau này có lúc cần dùng. Rồi hắn trở lại khách điếm.

Lúc hắn trở lại khách điếm thì đã xế chiều. Mọi người đã về phòng riêng của mình cả. Hoàng Long bảo tiểu nhị dẫn hắn về phòng, cũng chẳng có việc gì phải làm hiện giờ, hắn quyết định tắm táp rồi lăn quay ra ngủ.

Dù gì thì Thiên Tài hội ngày mai mới bắt đầu, ngủ một giấc cho đã sáng mai dậy bắt đầu trang bức với đám được gọi là thiên tài kia. Đây cũng là một cơ hội tốt để hắn nâng cao thực lực của bản thân.

Ngã lưng ra giường tay ôm lấy Lâm Thanh Tuyền vào trong lòng, Hoàng Long nhắm mắt suy nghĩ về những chuyện hắn đã trải qua từ lúc đến thế giới này đến bây giờ.

Vận may của hắn cũng có thể nói là hơn người nhưng điềm rủi cũng đi kèm theo không ít. Mẹ bị người ta giết, tình nhân thì bị người ta bắt đi, em gái cũng bị bắt đi, bản thân hắn thì bị người ta giết mà chả thể làm gì. Rồi gặp gỡ những người xa lạ, thành thân quen. Hắn ngủ quên lúc nào không hay.

- Hoàng Long, Hoàng Long nhanh dậy nào, chúng ta còn phải tham gia Thiên Tài Hội nhớ không?

Hoàng Long mở mắt ra, mùi hương thơm thoang thoảng bay lên mũi hắn. Thật là quyến rủ vậy mà tối qua hắn lăn quay ra ngủ mà không làm gì. Ài đúng là ngu mà.

- Ta dậy rồi.

Hoàng Long choàng người dậy, hai tay ôm lấy eo của Lâm Thanh Tuyền, kéo nàng vào trong ngực, một nụ hôn nóng bỏng vào lúc sáng sớm. Lâm Thanh Tuyền đẩy Hoàng Long ra càu nhàu.

- Mồm thối, đáng ghét. Chưa súc miệng đã muốn hôn người ta rồi. Nhanh chuẩn bị còn đi báo danh nào.

Nói rồi Thanh Tuyền đứng dậy, búng vào trán Hoàng Long một cái rồi chạy đi.

Hoàng Long thì ngơ ngác một lúc rồi mới đứng dậy súc miệng, chuẩn bị.

Lúc hắn xuống sảnh chính mọi người đã tụ tập đông đủ. Hoàng Long thấy là lạ, hôm qua Càng Lão bảo sẽ tắm rửa vì bị người ta khinh này kia, bây giờ vẫn y như vậy không khác một chút nào, có khác chắc cũng chỉ là cái đầu kia rối hơn thôi. Vẫn bẩn thỉu rách rưới như vậy.

- Càng lão, không phải ngài bảo sẽ tắm rửa sao?

- Lúc ta về phòng thì bỗng dưng thèm bia nên uống hơi nhiều. Uống xong thì ta ngủ đến giờ. Đâu phải ngày một ngày hai không tắm, bẩn thêm một ngày không sao đâu hà hà.

Mọi người nghe Càng Lão nói, ai nấy đều lắc đầu ngao ngán riêng mỗi La Tu là không thèm để tâm đến thôi.

- Giờ các ngươi đi báo danh đi, ta có ít việc cần phải giải quyết. La Tu, ngươi đi với họ đi.

Lần này lời nói không còn mang hướng bất cần nữa mà mang theo một sự nghiêm túc lạ kỳ. Nói rồi Càng Lão lắc mình biến mất.

- Càng Lão có chuyện gì sao? Sao tự dưng hôm nay lại nghiêm túc như vậy.

- Làm sao ta biết được, sao nãy ngươi không hỏi hắn? Thôi cứ đi đăng kí đi, nhanh chóng cho rồi, ta còn về ngủ.

La Tu càu nhàu vì mấy hôm nay cứ đang ngủ ngon thì bị phá. Số hắn không biết làm sao mà cứ ngày nào ngủ ngon thì bị phá, không bị phá thì lại bị gọi dậy.

- Đi thôi. đi sớm về sớm.

Mọi người bắt đầu lên đường đi. Hoàng Long thanh toán xong tiền phòng cùng hai bữa ăn.

Bước ra khỏi cửa khách điếm, bên ngoài đường phố đông nghẹt người, đông hơn hẳn so với hôm qua hắn. Tất cả đều hướng về một phía.

Một bóng dáng khá quen thuộc lướt qua trước mặt Hoàng Long, đôi tai ngắn vẩy vẩy. Thanh Tuyền cũng nhìn thấy nhanh chóng dùng kĩ năng của Phong Tuyết Linh Thần ngay lập tức trói rồi nhấc bổng cô nàng kia lên.

- Thả ta xuống! Nhanh thả ta xuống.

Cô nàng Linh Miêu vùng vẫy ở trên không trung cố gắng chống cự lấy sức mạnh của Phong Tuyết Linh Thần nhưng vô vọng. Vùng vẫy đến xù cả lông đuôi nhưng chẳng có tác dụng gì.

- Trả lại đồ ngươi đã đánh cắp của chồng ta hôm qua đây.

- Ta đâu có trộm cướp gì của ngươi mà bắt ta trả.

- Thanh Tuyền thả cô nương này ra đi, dù gì trong đó cũng chả có gì.

Hoàng Long nói với Lâm Thanh Tuyền nên cho qua đi.

- Thì ra ngươi là cái tên giàu rởm. Có cái nhẫn trữ vật mà không có gì.

Lúc nói ra rồi cô nàng Linh Miêu này mới biết mình nói hớ, liền lấy hai tay che lấy miệng.

- Làm sao ngươi biết ta mất là nhẫn? Thôi nào cô nương. Thành thật chút đi.

- Ta lấy đó ngươi làm gì ta?

Ngay lúc đó mười người mặc đồ đen từ đầu đến chân xuất hiện quanh nhóm Hoàng Long, trong tay cầm theo Loan đao sắc lẹm chĩa về phía Thanh Tuyền cùng Hoàng Long

- Thành chủ có lệnh không được xung đột, đánh nhau trong lúc Thiên Tài Hội bắt đầu đăng ký tham gia. Trái lệnh giết không tha. Mong cô nương thả người này ra.

- Thanh Tuyền, con nên làm theo yêu cầu của họ đi, có gì từ từ nói a.

Lâm Thanh Phong lên tiếng nhắc nhở. Hoàng Long thì cảm thấy khó chịu vì đám người này lại chĩa đao vào Thanh Tuyền. Hắn sẵn sàng có việc giết mấy tên này nếu cần thiết. La Tu thì ngáp ngáp, quá phiền phức. Cùng lắm hắn quấy một trận rồi bỏ đi cho bỏ tức, mấy nay gò bó không đánh đấm gì hắn nghẹn cũng sắp nổ chết rồi.

Đúng lúc này một đám người hơn ba mươi người xuất hiện phía sau lưng nhóm Hoàng Long, một tên trong số đó quấn băng từ ngang hông đến kín đầu nằm trên một cái cán.

Một lão giả đi đầu đám người đó hướng về phía bên Hoàng Long, Lâm Thanh Tuyền, Lâm Thanh Phong đi đến. Trông thấy Lâm Thanh Tuyền đang bị đám mặc đồ đen chĩa đao về phía Lâm Thanh Tuyền. Tên lão giả này lên tiếng.

- Mong các vị cho Lâm gia một chút bộ mặt

Nói rồi hắn chuồi mốt ít đồ vào tay một tên trong đám người mặc đồ đen kia, nhưng lại bị mấy người này từ chối.

- Xin lỗi ngài. Chúng ta làm theo lệnh của thành chủ, việc không thể làm trái. Mong ngài thông cảm tránh qua một bên.

Một tên trẻ tuổi trong đám người Lâm gia kia nghe vậy cười đểu coi thường, cất tiếng trêu chọc.

- Lão già. đám chó săn đó chê ít đấy, cho chúng thêm một ít là chúng ngoan ngoãn ngay. Nhanh lên chúng ta còn phải xử lý đám tiểu tộc

Lão giả lấy thêm ra một túi tinh thạch dúi vào tay của tên áo đen kia.

- Mong ngài tự trọng. Chúng ta làm theo lệnh của thành chủ, vui lòng tránh sang một bên, nếu không ta sẽ không khách khí.

Tên Lâm gia lúc nãy lên tiếng nhổ một bãi nước bọt rồi tiến tới nắm lấy cổ áo của người mặc đồ đen kia quát lớn.

- Cho ngươi mặt mũi các ngươi tự coi mình là thiên tử sao? Khôn hồn thì cầm lấy số tiến này rồi cút đi, chó của thành chủ thì tự biết mình ở đâu đi.

Người mặc đồ đen cũng không có thái độ gì, vẫn nói chuyện một cách cực kì lịch sự.

- Mong Lâm thiếu gia thả ta ra. Ta chỉ chấp hành lệnh của Thành chủ, nếu không ta buộc phải dùng vũ lực.

- Sao! Muốn làm gì ta à?

Tên Lâm gia này cực kì ngông nghênh, hắn vung nắm đấm lên đấm thẳng vào mặt người áo đen. Ngay sau khi nắm đấm tiếp xúc vào mặt của người áo đen một tích tắc thì một lưỡi đao sắc bén đã cực kì ngọt cắt ngang qua cổ của hắn.

Hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì cái đầu đã lìa khỏi cổ, máu tươi còn không có bắn ra đã bị đóng băng lại. Thân thể cứng ngắc không còn chút sức sống nào gục xuống trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

- Sao các ngươi giám. Các ngươi có biết hắn là ai không?

Lão giả sửng sốt trước cái chết cực kì bất ngờ của tên Lâm thiếu gia kia. Đang muốn lao vào tấn công người kia thì một cô nàng mặt một bộ đồ trắng tinh từ đầu đến chân bỗng dưng xuất hiện trước mặt lão giả kia, dùng một ngón tay chỉ thẳng vào đầu tên lão giả Lâm gia đại tộc kia.

- Đủ rồi. Các ngươi nên biết mình ở đâu. Đừng trách ta không nhắc nhở. Cấm không được động vũ lực trong thành lúc này. Tên kia trái luật chết là đúng, ngươi có gì muốn nói, đến phủ thành chủ trình bày.

Nói rồi cô nương kia quay về phía Lâm Thanh Tuyền vẫn đang ngớ người vì hành động của tên áo đen trong đám trước đó vài phút còn chĩa đao vào cổ mình.

- Tiểu cô nương! Thả tiểu cô nương kia ra hoặc đem ra ngoài thành giải quyết.

Nói rồi cô nàng này nhún người biến mất ngay lập tức, như chưa hề xuất hiện.

Lâm Thanh Tuyền thu lại sức mạnh của Phong Tuyết Linh Thần, cô nàng Linh Miêu kia mất đi lực nâng thì ngã sõng soài trên mặt đất.

Tên lão giả Lâm gia kia cũng ngồi uỵch xuống đất, có vẻ như đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy áp lực cái chết cận kề với hắn như vậy, mồ hôi túa ra như mưa, hai bàn tay vẫn còn run run.