Ta Thăng Cấp Từ Từ

Chương 17: Ăn hành thay thịt nướng




Tên Trại chủ lại tiếp tục đấm thêm 2 phát vào vào mạn sườn của Hoàng Long, Hoàng Long bị đánh bay đụng vào dưới một gốc cây mới dừng lại. Nôn ra một ngụm máu lớn. Hoàng Long biết tình cảnh mình không hề ổn tí nào.

- Hệ thống. cho ta mở ra Phệ Huyết Ma Lang huyết mạch

*Ting

- ”Hệ thống chúc mừng Kí chủ mở ra Phệ Huyết Ma Lang huyết mạch. Tu vi Kí chủ tăng lên 30% trong 5 phút, hết 5 phút về sau cơ thể sẽ suy yếu tạm thời.”

Gắng gượng đứng dậy, cánh tay run rẩy vẫn cầm chặt thành Hán Kiếm chỉa về phía tên Trại chủ, ánh mắt huyết hồng lền có lẻ vì một phần bị thương nặng một phần không chịu khuất phục số phận của Hoàng Long.

- Ô hô vẫn còn đứng được cơ à. Tiểu tử ngươi mạnh hơn là ta nghỉ đấy. Được!

Ta sẽ đem ngươi ra làm bao cát để luyện bộ quyền pháp mới của ta. Khặc khặc

- Thiên Lang Quyền.

Một chuỗi những cú đấm như mưa trút vào người Hoàng Long. Không biết bao nhiêu cái xương đã bị đánh gãy, cảm giác đau đớn toàn thân làm Hoàng Long ngất đi và gục xuống. Quả là một cuộc chiến không cân sức. Hoàng Long bị chỉ biết đứng chịu đòn. Sự áp đảo về cảnh giới làm Hoàng Long chịu thiệt quá lớn.

- Ôi! Ta còn tưởng ngươi vẫn có thể trụ được chứ. Nhưng ngươi cũng khá lắm, Ta không để ngươi chết dễ như vậy đâu.

Hắn móc trong túi ra một viên đan dược nhét vào mồm Hoàng Long rồi bảo 2 tên đàn em mang Hoàng Long về. 2 tên đó túm lấy chân lôi Hoàng Long về như lôi cái xác chết.

Về đến cái nơi cháy chỉ còn lại một đống tro kia. Đám sơn tặc còn sót lại hơn mười tên thật hảo tâm làm một cái giá gỗ rồi treo Hoàng Long lên.

Một xô nước tạt thẳng vào khuôn mặt sưng húp của Hoàng Long, làm hắn tỉnh lại.

- Ha ha. Trại chủ hắn tỉnh rồi.Giờ chúng ta làm gì với tên này?

- Muốn làm gì hắn thì làm, nhớ đừng để hắn chết là được.

Và rồi chuỗi ngày ăn hành ngập mồm của Hoàng Long bắt đầu ngầu như cách mà Hoàng Long làm lính bắn tỉa. Sáng ra bị đấm, trưa ăn gậy thay cơm, tối đến lại bị đánh bằng roi cực kì thống khổ, đau đến ngất đi rồi lại bị tạt nước cho tỉnh lại nhưng Hoàng Long không hề la hét, chỉ cắn răng chịu đựng. 4 ngày trôi qua mà không có một tí, nếu cứ tiếp tục như vậy Hoàng Long chắc không thể chịu đựng nổi.

Cùng lúc ở ngoài sơn trại tầm 1km thì một bóng dáng mảnh mai, băng qua cánh rừng, có vẻ như đang tìm đi đâu đó. Bỗng cô gái nghe tiếng *Ke ke ke ở phía sau một bụi rậm, tò mò hướng đến tiếng kêu thì cô nàng phát hiện ra đây là Tiểu hồ ly đang bị 2 con sói vây quanh định tấn công.

Thấy có người tiếp cận, 2 con sói cảnh giác cực độ nhe răng gầm gừ. Cô nàng tỏa ra một cỗ khí thế to lớn làm 2 con sói hoảng sợ bỏ chạy, còn Tiểu hồ lỳ thì ngã xuống đó chẳng còn chút sức lực nào. Nhìn thấy cô gái kia đang tiếp cận mình, Tiểu hồ ly vẫn xù lông lên như đe dọa.

- Chẳng phải đây là cục bông xinh xắn trên vai Hoàng Long đại hiệp đây sao? Tại sao lại ra nông nổi này?

Cô gái này thì ra Tiểu Quỳnh, Nha hoàng lần trước mà Hoàng Long ra nghĩa hiệp cứu. Lúc này Tiểu hồ ly nhận ra không phải nguy hiểm bỏ qua đề phòng rồi ngã xuống ngất đi.Tiểu Quỳnh liền bế Tiểu hồ ly lên ngồi tựa vào gốc cây cạnh đó chờ Tiểu hồ ly tỉnh lại rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Lúc Tiểu hồ ly tỉnh lại thì trời đã tờ mờ sáng Tiểu Quỳnh đã ngủ, Tiểu hồ ly kêu thật to thể đánh thước Tiểu Quỳnh, rồi cắp lấy tay áo của Tiểu Quỳnh như thể muốn mang Tiểu Quỳnh đi đâu đó. Tiểu Quỳnh tỉnh dậy.

- Có chuyện gì vậy? Ngươi muốn mang ta đi đâu vậy? Người đã khỏe lại chưa, hay là nghỉ thêm nghỉ thêm một lúc nữa!

Tiếu Quỳnh lại bế Tiểu hồ ly lên nhưng Tiểu hồ ly vẫn kiên quyết muốn kéo Tiểu Quỳnh đi bằng được.

- Được rồi, được rồi. Ngươi muốn ta đi đâu?

Tiểu hồ ly leo lên vai của Tiểu Quỳnh, chân trước chỉ chỉ về hướng doanh trại phía trước, miệng thì liên tục kêu * Ke ke ke* như thể hối thúc Tiểu Quỳnh nhanh lên vậy.

**