Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng

Chương 122: Tề Thiên Đại Thánh (2)




“Graoooo!!”

Sử dụng các cành cây làm đồn bẩy để tăng tốc, lại một con khỉ nữa lao về phía Erica Blandelli. Thiếu nữ kỵ sĩ xoay người né tránh móng vuốt sắc bén trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, sau đó đâm thanh kiếm Cuore di Leone vào lưng của quái vật.

Đúng như nàng dự đoán, phải dùng hết toàn lực thì mũi kiếm mới có thể đâm xuyên được làn da của con khỉ do Dị Thần triệu hồi. Lực cản mạnh mẽ khiến Erica phải âm thầm dùng tiếp ma thuật cường hoá thân thể, sau đó lại dồn lực mạnh hơn.

Mũi kiếm dần đâm xuyên qua thân thể của con khỉ, khiến nó kêu lên đau đớn trước khi hoá thành làn khói biến mất, để lại một sợi lông rơi chậm rãi xuống mặt đất.

Chống mũi kiếm Tây Dương xuống mặt đất lỗ chỗ, Erica thở hồng hộc nhìn xung quanh.

“Con thứ ba mươi bảy... Lạc đàn rồi sao... Tch...”

Bộ váy lễ phục đỏ xinh đẹp đã có vài phần bị tàn phá, mái tóc vàng óng xinh đẹp vẫn luôn là niềm tự hào của nàng lấm tấm bụi đất bẩn thỉu. Diavolo Rosso lắng nghe tiếng nổ ầm ầm không dứt ở xa, ánh mắt hơi mờ đi tự giễu:

“Thì ra... Đây là Dị Thần cùng Thí Thần Giả. Một đám... Quái vật!!”

— Erica Blandelli vẫn luôn là một thiếu nữ rất kiêu ngạo. Sức mạnh hiện nay của nàng đã gần như nằm trong nhóm đỉnh cao của thế giới ma thuật, nhưng nàng cũng mới chỉ có gần mười lăm tuổi.

Sinh ra trong gia tộc Blandelli danh tiếng với dòng máu của Ma Vương, Erica vẫn luôn biết cách sử dụng trí thông minh của mình để đạt được mọi thứ mình muốn. Trong các tình huống khi trí thông minh không phát huy được nhiều tác dụng, vị thiếu nữ thiên tài này sẽ cho kẻ địch thấy hối hận với sức mạnh của nàng cùng thanh ma kiếm Cuore di Leone.

Vì vậy, mang trong lòng niềm kiêu ngạo của vị Đại Kỵ Sĩ mạnh mẽ với danh hiệu Diavolo Rosso cùng tính tình phản nghịch của một thiếu nữ mới lớn, Erica Blandelli quyết định thần phục với vị Vương mới tái xuất hiện, nhưng trong lòng vẫn luôn hướng tới cơ hội để trở thành Thí Thần Giả.

Đặc biệt là khi nghe được rằng nghi thức [Keeper of the Horse] được sử dụng để phong ấn Dị Thần vậy mà lại do nhân loại bày ra, quyết tâm trong lòng của thiếu nữ ngày càng tăng cao.

Nhưng thực tế lại cho nàng một cái tát lạnh lùng.

Trước mặt các con quái vật trong hình dáng khỉ với số lượng hàng trăm hàng nghìn, hay thậm chí nhiều hơn thế, Erica Blandelli mới cảm thấy sự bất lực của [nhân loại].

Từng con khỉ đều có tốc độ cùng sức mạnh của một vị kỵ sĩ lâu năm, động tác của chúng linh hoạt mà khó đoán, làn da lại vô cùng cứng rắn. Dù Erica, Sayanomiya Kaoru cùng Seishuuin Ena đều là các thiếu nữ với sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng cũng phải thay nhau yểm trợ để cùng rút lui.

Chỉ có Công chúa Alice mới dễ dàng đối phó với đám quái vật này - Erica chỉ biết rằng Bạch Công Chúa sử dụng một loại sức mạnh tâm linh nào đó để khống chế đám khỉ gần đó, mà nàng cũng là nguyên nhân chính giúp cho các thiếu nữ thoát thân.

Vậy mà đám quái vật này chỉ là do một vài sợi lông của Dị Thần biến thành... Còn cây gậy khổng lồ cùng hai bức tượng vàng to lớn lúc nãy...

Làm thế nào mà bọn hắn có thể dùng thân thể của nhân loại để chiến thắng Dị Thần? Điều này không phải là hoàn toàn [không thể] sao?!

Quảng Cáo

“Ù ù á á á!”

“!!!”

Trong giây phút mất tập trung, Erica không kịp phát hiện có một con khỉ đã kịp lẻn đến gần bên người nàng lúc nào không hay. Theo bản năng, thiếu nữ kỵ sĩ co rụt tay về bảo vệ bên sườn - Sau đó lực đập mạnh mẽ cùng tiếng “rắc” nhỏ vang lên, Erica bị đánh bay xa hơn mười mét.

Đập vào một gốc cây ở gần đó, Erica Blandelli ho ra ngụm máu, chật vật bò dậy nhìn vào con khỉ với đôi mắt đỏ rực trước mặt.

“... Thật là mất mặt. Thân là [Diavolo Rosso] ta đây vậy mà không biết tự lượng sức mình, để rồi rơi đến hoàn cảnh bị mấy con khỉ ngu xuẩn bắt nạt...”

Khẽ vuốt mái tóc, Erica cảm nhận tình huống tồi tệ của cơ thể. Lượng ma lực của nàng không còn nhiều, không đủ để thực hiện đại ma thuật từ trong [Book of David]... Có lẽ nàng chỉ còn đủ sức để tiêu diệt thêm kẻ địch trước mặt, sau đó sẽ trở thành cá trêи thớt mặc người chém giết.

Loạng choạng tiến lên vài bước, Erica nở nụ cười kiêu ngạo, khiêu khích gẩy gẩy ngón tay.

Con khỉ có vẻ khá là thông minh khi nó dường như nhận ra ý nghĩa của động tác đó - Nó vươn ngực, lấy tay đập rầm rầm vào ngực, sau đó lao lên như tên bắn.

“[Ngọn lửa của Hermes]!”

Khéo léo lấy mũi kiếm gạt ra móng vuốt, bàn tay trái của Erica phóng ra ngọn lửa đỏ rực, thẳng đến phần bụng bị lộ ra của con khỉ. Theo tiếng rít gào vang vọng, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên bao phủ thân thể của nó, sau đó mùi thịt nướng lan toả bốn phía.

Thân thể của con khỉ “bụp” một tiếng hoá thành làn khói trắng biến mất, mà Erica cũng mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.

“Mệt mỏi quá... Thật là nhớ Liliana, nếu có nàng thì cũng sẽ không khó khăn đến vậy...”

“Ồ?! Lão Trư ta nhìn thấy cái gì?! Một vị mỹ nhân tóc vàng giữa rừng cây!! Cảm ơn lão tặc thiên, lần này lão Trư nợ ngươi một ván!”

Erica giật mình.

Từ trong rừng cây xuất hiện một sinh vật xấu xí - nó có đầu lợn, thân thể to béo với cái bụng phệ ưỡn ra, làm da đen ngòm. Đôi mắt của sinh vật kết hợp giữa người và lợn này híp híp, tràn đầy tham lam nhìn về phía Erica.

... Không phải là cùng một cấp độ với những con khỉ kia - Bản năng nói cho thiếu nữ kỵ sĩ biết về sự thật này.

...

Quảng Cáo

Ở bên kia cánh rừng, khung cảnh của một trận chiến sử thi đang được hiện ra. Bầu trời đỏ ngòm rực lửa, từng viên sao băng làm từ ma lực rơi xuống mặt đất, các cây cối khổng lồ vung vẩy khúc gỗ va chạm cùng các con khỉ lớn cao năm sáu mét.

Trêи các cây cổ thụ, các đốm sáng nhỏ mọc ra cánh như cánh bướm vờn quanh, thỉnh thoảng lại chấn động lên ma lực ở xung quanh. Các Fairies sử dụng ma thuật cổ lão của mình để hỗ trợ các Tree Guardian trong cuộc chiến chống lại quân đội của Mỹ Hầu Vương, từng vòng lại từng vòng nguyền rủa liên tục làm chậm chạp bước chân cùng hành động của đám khỉ.

Mà ở trung tâm của chiến trường, hai vị Thí Thần Giả hợp lực chiến đấu cùng Tôn Ngộ Không. Mỗi lần vung gậy của Tôn Ngộ Không đều có lực lượng đủ để đánh nát núi cao, va chạm cùng bàn tay của Luo Hao tạo ra các tiếng sấm rền vang nổ tung trong không khí.

Ở bên cạnh nàng, thanh niên tóc đen vẫn đứng nguyên tại chỗ chống cây gậy khảm đá thạch anh của mình vào mặt đất, giống như đang chỉ là người qua đường đang xem bộ phim.

Nhưng từ ánh mắt của Tề Thiên Đại Thánh thỉnh thoảng lại đảo về phía hắn có thể thấy được rằng vị Mỹ Hầu Vương kia cũng không vì thế mà cảm thấy an tâm - Ngược lại, hắn đã nhiều lần dính quả đắng.

Nữ giáo chủ lấy tốc độ kinh khủng liên tục xoay người, động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, tạo thành cơn lốc cuốn quanh lấy Tề Thiên Đại Thánh không để cho hắn rời đi, mà Tokoyogi Masamune thì thực hiện trách nhiệm [phá tan phòng thủ] trêи thân thể thép của Dị Thần.

Hai trăm năm tôi luyện võ thuật, trình độ của nữ giáo chủ đã thậm chí có thể sánh ngang với chính các Dị Thần. Dù Tôn Ngộ Không cũng là kẻ tài cao gan lớn, từng đánh bại vô số yêu quái hay thậm chí là thiên binh thiên tướng, nhưng phần nhiều vẫn là dựa vào một thân thần lực cùng với đạo thuật cao siêu.

“Khi Quan Thế Âm Bồ Tát đang thực hành Bát Nhã Ba La Mật Đa, hắn soi sáng ngũ uẩn và thấy rằng chúng đều trống rỗng. Hắn vuột qua mọi khổ đau và khó khăn - Xá Lợi Phất, Sắc không khác Không, Không không khác Sắc. Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc!”

Tiếng ca thanh thoát của Luo Hao lại càng khiến Tề Thiên Đại Thánh thêm giật gấu vá vai. Quyền năng [Dragon Voice] của nữ giáo chủ biến sóng âm thành cuồng phong khủng khϊế͙p͙, không ngừng va đập vào thân thể của Mỹ Hầu Vương, khiến vị Dị Thần này cũng không thể không cảm thấy ong ong mãnh liệt.

Mà chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Luo Hao hơi nghiêng cánh tay, để lộ một khe hở trong cơn cuồng phong đang bao phủ lấy Tôn Ngộ Không.

[Pháo ma lực]!

Tụ tập ma lực của phạm vi lớn, áp súc vào trong viên đá thạch anh, phủ thêm tính chất của [thép] và quyền năng [Kẻ Xé Rách Không Gian], hi sinh phạm vi để đổi lấy lực sát thương lớn nhất — Tia laser luồn qua khe hở chỉ xuất hiện trong không đến một chớp mắt, luồn qua ống tay áo haori của Luo Hao.

“Aaaa! Đau quá!! Đau chết lão Tôn ta rồi!! Như Ý Bổng, biến!”

Tôn Ngộ Không gào lên đau đớn, sau đó tức giận hất gậy Như Ý lên cao. Trêи không trung chiếc gậy lại một lần nữa phóng to, rơi từ do xuống mặt đất, ép Luo Hao phải lùi về sau để tránh đi.

Bộ lông bên nửa người trái của Tề Thiên Đại Thánh bị đốt cháy rụi, lộ ra làn da trọc lốc nhăn nheo bên dưới. Do tức giận, gương mặt vốn đã xấu xí của Tôn Ngộ Không lại càng xoắn lại với nhau, hàm răng trắng cũng đã bị đốt cháy nám đen.

“Các ngươi thật là hèn hạ! Có giỏi thì đấu một mình với lão Tôn ta! Hay là Thí Thần Giả của thời đại này đều chỉ là những kẻ hèn nhát?!”

Câu nói này rõ ràng kϊƈɦ thích đến lòng tự trọng của nữ giáo chủ. Luo Hao nhíu lông mày, phủi tay áo lùi về đằng sau vài bước, tiếng nói dễ nghe như chim hoàng oanh:

Quảng Cáo

“Phu quân, để ta. Mỹ Hầu Vương này cũng không khó đối phó như trong tưởng tượng. Cả hai người chúng ta cùng ra tay là quá để mắt tới hắn rồi.”

Nữ giáo chủ đương nhiên không phải là kẻ vũ phu, nàng chỉ là có lòng kiêu ngạo rất lớn.

Tới thời điểm hiện tại, Tôn Ngộ Không khi một mình chống lại hai vị Thí THần Giả đã đủ để thể hiện sức mạnh vượt xa các Dị Thần khác của mình - Luo Hao cùng thanh niên tóc đen không phải là các Thí Thần Giả tân sinh chưa biết sử dụng [quyền năng], mà đều đã có rất nhiều kinh nghiệm chiến đaaus cùng Dị Thần. Luo Hao thậm chí còn có phương thuật, đạo thuật cùng võ thuật đứng đầu thế giới, đủ để sánh ngang cùng Dị Thần, còn Masamune thì cũng có được đủ loại ma thuật cùng quyền năng phối hợp hoàn mỹ với nhau.

Nhưng theo những gì mà Masamune nói cho nàng, sức mạnh hiện tại của Tôn Ngộ Không cũng là bởi vì nó đang chiến đấu với nhiều vị Thí Thần Giả cùng một lúc.

Tôn Ngộ Không trong thần thoại lấy thân một mình chống lại toàn bộ Thiên Cung, đánh bại vô số thiên binh thiên tướng. Nhưng cuối cùng, chính Tôn Ngộ Không lại bải bởi một kẻ địch duy nhất là Như Lai Phật Tổ.

Có lẽ chính thần thoại này cũng đã được phát triển từ việc sức mạnh của Tận Thế Chi Vương sẽ đưcoj tăng theo cấp số nhân nếu như có càng nhiều vị Thí Thần Giả tồn tại trêи thế giới, mà khi chỉ còn lại một vị Thí Thần Giả duy nhất, Tận Thế Chi Vương cũng sẽ không mạnh hơn một Dị Thần thông thường là bao nhiêu.

“Không nên coi thường Tôn Ngộ Không, giáo chủ phu nhân. Trong Tây Du Ký, hắn chưa bao giờ—”

Lời nói của thanh niên tóc đen im bặt.

— Đột nhiên Tôn Ngộ Không cảm thấy một hơi khí lạnh bốc lên từ sống lưng, bộ lông dựng đứng lên. Nhưng ngay sau đó cảm giác đó lại biến mất, khiến vị Mỹ Hầu Vương này cũng chớp chớp đôi mắt, tưởng rằng mình gặp phải ảo giác.

Khi hắn dùng đôi mắt hoả nhãn kim tinh của mình để nhìn chăm chú vào Masamune, hắn chỉ thấy thanh niên tóc đen mắt tím đang cười nhẹ, nhưng chiến ý mãnh liệt lúc trước đã hoàn toàn biến mất.

“Thôi được, có lẽ phu nhân có thể dạy cho vị Đại Thánh này bài học rằng dù Thiên Cung chưa chắc đã đáng sợ bằng phu nhân ngươi.”

Câu nói đùa này của Masamune khiến Luo Hao nửa tức giận nửa buồn cười, quên đi ý định đặt câu hỏi cho hắn.

“Như vậy ta sẽ đi tìm các Vu Nữ một chút, Luo Hao.”

“Hừ.”

Giáo chủ của Ngũ Ngục Thánh Giáo chép miệng, dùng đôi mắt đầy sát khí quay lại nhìn về phía Tôn Ngộ Không. Khí thế cùng ma lực mạnh mẽ lúc trước của Tôn Ngộ Không dần suy sụp, cuối cùng biến về mức chỉ sánh ngang với Dị Thần thông thường.

“Sẵn sàng chưa, Tề Thiên Đại Thánh? Như Lai Phật Tổ có thể khoá ngươi trong Ngũ Chỉ Sơn, Luo Hao ta cũng có thể chinh phạt đưa người về thần thoại!”