Tà Thần Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi Không Bỏ

Chương 47: C47: Khu nghỉ ngơi




Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

************

Kỳ thật Quý Ngư nghe đến đó đáy lòng đã sớm rục rịch, cậu không muốn bị quá nhiều người chú ý, lần livestream trước đã có một đống người đặt ánh mắt trên người khiến cậu rất không được tự nhiên, với một đứa lười như cậu có thể yên ổn làm người tàng hình ở cái thế giới giành dật từng giây phút để sống này là điều vô cùng khó khăn.

Hiệp hội Âm Đồ vừa lúc phù hợp với yêu cầu trên, thế lực bên bọn họ cũng đủ mạnh cậu không cần phải trốn đông trốn tây, hơn nữa nghe Đào Viên nói thì độ tự do còn rất cao, cậu thích những thứ không bị gò bó quá mức.

“Muốn vào hiệp hội của mấy cậu thì phải đáp ứng những điều kiện gì?” Quý Ngư nghĩ xong thì ngẩng đầu lên hỏi.

Thấy Quý Ngư động lòng Đào Viên đang chuẩn bị thuyết phục thêm thì trên màn hình hệ thống xuất hiện cuộc gọi, vừa nhìn tên người gọi hai chân Đào Viên lập tức mềm nhũn, là anh hai, chuyến này cậu ta xong đời rồi.

Đào Viên không dám không nhận cuộc gọi, hướng Quý Ngư làm thủ thế xin lỗi xong cậu ta lập tức đi sang một bên nhận điện thoại, đáng thương nói: “Dạ alo, anh hai ạ....”


“Đi đâu rồi, sao không thấy người?” Đào Dẫn tuôn ra mấy chữ ngắn ngủn, tuy giọng nói nghe vẫn bình tĩnh không chút phập phồng nhưng làm em trai cậu ta có thể nghe ra người ở đối diện đang vô cùng tức giận.

“Em, em tới khu nghỉ ngơi của anh Quý chơi, sẵn tiện giới thiệu cho ảnh về hiệp hội chúng ta luôn.” Đào Viên lấy lòng nói, nếu anh hai đã biết chuyện cậu ta tiến vào phó bản vậy chứng minh y cũng xem livestream của bọn họ.

Đào Dẫn biết cậu ta nói “Anh Quý” là chỉ Quý Ngư, xem ra thằng nhóc này không phải đơn thuần vì sợ mà trốn ra ngoài, còn nhớ lo cả chính sự.

“Ừ, em thử hỏi Quý Ngư có muốn cùng anh đối mặt nói chuyện không, anh sẽ giải bày kỹ càng tỉ mỉ về tình hình, đãi ngộ của hiệp hội và điều kiện gia nhập không hề phức tạp cho cậu ta.”

Đào Viên nghe lời thuật lại lời anh hai cho Quý Ngư, Quý Ngư gật đầu đồng ý, cậu còn đang đau đầu không biết chọn nơi nào để tiến hành bàn chuyện mới thích hợp đây.

Đào Viên thấy Quý Ngư đồng ý lập tức hỏi anh hai thời gian và địa điểm.

“Anh sẽ chuyển cho em đạo cụ truyền tống và chia sẻ toạ độ địa điểm gặp mặt, em và Quý Ngư đến phòng trò chuyện ở cao ốc phó bản do hiệp hội chúng ta bao ngay bây giờ luôn đi.” Đào Dẫn một bên đáp, một bên thao tác gửi đạo cụ qua.

Sau đó y lập tức ngắt cuộc gọi, trước mặt bạn bè em trai y vẫn sẽ chừa cho Đào Viên một chút mặt mũi, chờ về phòng rồi mới mắng sau, không thể nuông chiều cái thói trộm vào phó bản.


Đào Viên giải thích đại khái cho Quý Ngư về phòng trò chuyện trong cao ốc phó bản, nơi đó không những dùng để nói chuyện còn có thể tiến hành cuộc giao dịch, giữa căn phòng có một tấm màn ngăn cách đối tượng tham gia trò chuyện ra hai bên, đây là vì bảo vệ người chơi.

Quý Ngư gật đầu, không ngờ ở đây lại có một nơi tiện lợi như vậy, quả thật rất thích hợp bàn chuyện làm ăn, vừa không lo bị người khác nghe thấy vừa bảo đảm an toàn của bản thân.

Sau đó hai người được truyền tống đến phòng nghỉ.

Thời điểm chân chạm đất Quý Ngư hơi choáng một chút, còn Đào Viên chân mềm nhũn trực tiếp ngồi quỳ luôn trên mặt đất.

Đào Dẫn đang ngồi trên sô pha đối diện, Thư Vân lộ ra vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng, Đào Viên không phải dùng đạo cụ truyền tống lần đầu nhưng hiện tại vẫn không thể đứng vững.

Quý Ngư khom lưng đỡ Đào Viên dậy, cùng cậu ta ngồi trên một cái sô pha, đồng thời cậu cũng tranh thủ lia mắt đánh giá sơ lược căn phòng trò chuyện.

Bài trí trong phòng rất giống với phòng tiếp khách quý ở hiện thực, diện tích không lớn, ở giữa chắn một tấm màn trong suốt màu lam, hai bên tấm màn đều có sô pha. Khuôn mặt người đàn ông ngồi đối diện bọn họ khá giống với Đào Viên đều là mặt baby nhưng khí chất toát ra lại thành thục trầm tĩnh hơn cậu ta nhiều.


Đứng bên cạnh là một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa, thời điểm Quý Ngư nhìn qua cô lễ phép hướng cậu gật đầu thay lời chào hỏi.

Ánh mắt Đào Dẫn lạnh lẽo liếc nhìn Đào Viên, nhìn đến mức toàn thân cậu ta run bần bật.

Xem ra Đào Viên thật sự rất sợ anh mình, Quý Ngư nghĩ.

Đào Dẫn mở miệng nói chuyện trước: “Chào cậu, tôi là hội phó của hiệp hội Âm Đồ, Đào Dẫn. Sau khi xem qua hai video cậu thông quan phó bản chúng tôi rất vừa ý với năng lực, khả năng ứng biến cũng như sự nhạy bén của cậu, hôm nay tôi đại diện đứng ra chân thành mời cậu gia nhập vào hiệp hội Âm Đồ, không biết cậu nghĩ thế nào?”

Quý Ngư gật đầu: “Chào anh, lúc trước tôi đã nghe Đào Viên giới thiệu sơ lược về hiệp hội của mọi người, hiện tại tôi muốn biết ngày thường hội viên sẽ làm những gì?”

“Bình thường chúng tôi cũng giống như hội trưởng đều đi mất tâm mất dạng, anh ta không hay quản chuyện trong hiệp hội, các hội viên chủ yếu do tôi và 5 vị đội trưởng khác quản lý. Trừ phi có giải đấu hoặc cần lập đội tiến vào phó bản còn lại chúng tôi sẽ không triệu tập hội viên làm gì cả, mọi người có thể tự do hành động. Tài nguyên và tin tức đều được hiệp hội cung ứng miễn phí xem như phúc lợi cho hội viên, hội viên tham gia thi đấu đoạt giải còn được khen tặng phần thưởng tương ứng, nếu hội viên nào chiến thắng hạng mục một người hiệp hội sẽ chuyển giao toàn bộ phần thưởng cho người nọ. Và hiệp hội chúng tôi không có qui định tịch thu đạo cụ khen thưởng đạt được trong phó bản của hội viên, chỉ cần nộp 50 tích phân mỗi tháng là được, nếu hiệp hội coi trọng đạo cụ nào chúng tôi sẽ hỏi ý kiến rồi mới cùng hội viên tiến hành giao dịch. Hiệp hội tương đối ủng hộ quyền tự do cá nhân, bởi dù sao quanh năm cũng chẳng thấy bóng hội trưởng đâu nhưng để phòng ngừa bất trắc chúng tôi sẽ phát cho mỗi thành viên một đạo cụ truyền tống, nếu khu 7 xảy ra nguy hiểm gì có thể trực tiếp truyền tống đến hiệp hội hoặc gửi cảnh báo cho hiệp hội tới ứng cứu.”

Đào Dẫn giải thích vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, Quý Ngư trầm tư trong chốc lát, đây quả thật là hiệp hội lí tưởng mà cậu đang tìm kiếm, hơn nữa có Đào Viên là người quen nên cậu đối với lời Đào Dẫn nói cũng tin vài phần.

“Hợp đồng chúng ta kí do hệ thống chế tạo và thẩm định, cuộc thỏa thuận hôm nay diễn ra dưới sự giám sát của nó, những điều khoản, đãi ngộ tôi nói nãy giờ đều sẽ xuất hiện trên hợp đồng.” Đào Dẫn bổ sung nói: “Nếu cậu cảm thấy hiệp hội Âm Đồ không còn thích hợp với mình nữa có thể rời đi bất cứ lúc nào, đây là quyền lợi của hội viên có sự chấp nhận từ hệ thống chủ.”

Quý Ngư không tiếp tục do dự nữa, cậu ngẩng đầu nói: “Được, tôi đồng ý gia nhập hiệp hội của mọi người.”


Đào Dẫn còn tưởng phải tốn vô số lời ngon tiếng ngọt nhưng không ngờ cậu lại đồng ý nhanh như vậy, lấy thực lực của Quý Ngư từ chối gia nhập hiệp hội cũng không có gì kì lạ. Y quay đầu ra hiệu Thư Vân gửi hợp đồng tới màn hình hệ thống của Quý Ngư, Quý Ngư đọc kỹ mấy lần xác định không có vấn đề gì nhanh chóng ký tên.

Thấy Quý Ngư đã ký tên Đào Viên vui vẻ nhảy cẫng lên, sau đó bị ánh mắt anh hai liếc qua đe doạ cậu ta mới chịu ngồi về lại vị trí của mình.

“Chào mừng cậu gia nhập hiệp hội Âm Đồ.” Đào Dẫn đứng lên: “Vậy hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi hồi sức, muốn vào đội nào ngày mai đến hiệp hội rồi chúng ta bàn sau. Mai gặp lại.”

Đào Dẫn hướng Quý Ngư gật đầu một cái, sau đó bảo Đào Viên chiêu đãi Quý Ngư cho tốt còn y thì rời đi trước.

“Chào cậu, tôi tên là Thư Vân, là thành viên trực thuộc dưới quyền của hội phó, cậu cứ gọi chị Thư Vân là được.” Thư Vân thân thiện giới thiệu: “Hội phó thực sự rất coi trọng cậu nhưng mà cậu cũng đừng cảm thấy áp lực quá, cứ dựa theo ý muốn mà quyết định. Đúng rồi Đào Viên, em xong việc ở đây thì nhớ phải về phòng ngay đấy nhé, đây là lệnh của hội phó.”

“A…… Đời em tàn thật rồi chị Thư Vân ơi.” Đào Viên nghe được câu cuối lập tức kêu r3n: “Cứu em.”

Thư Vân đồng tình lắc đầu: “Lần này đến cả chị cũng nói đỡ không nổi nhưng chị thấy ảnh không có nổi trận lôi đình giống mấy lần trước. Em là em trai ảnh, chắc không đến mức phạt nặng gì lắm đâu.”

“Mong là vậy, hy vọng tới lúc đó ổng giơ cao đánh khẽ chút xíu.” Đào Viên ủ rũ cụp đuôi nói.

************