Tà Thần Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi Không Bỏ

Chương 30: C30: Viện điều dưỡng bình an




Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

*****************

Quý Ngư mở choàng mắt, nhìn chằm chằm số 9, đangđịnh mở miệng, số 9 dựng thẳng ngón trỏ để trước miệng mình, ý bảo đừng nói chuyện.

Lúc này Quý Ngư mới phản ứng lại đây là hành lang, cậu nuốt ngược lời sắp nói vào bụng, trên hành lang chỉ còn âm thang bánh xe giường bệnh lăn lộc cộc.

Số 9 không nhanh không chậm đẩy giường bệnh, trong miệng ngâm nga ca khúc không biết tên, khiến bầu không khí càng thêm rùng rợn.

Đột nhiên, số 9 ngừng bước, nhìn thoáng qua thang máy phía sau cười khẽ một tiếng, nhưng rất nhang hắn lại quay đầu, tiếp tục đẩy Quý Ngư về phòng bệnh 214.

Vừa vào trong phòng, Quý Ngư lập tức ngồi dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm số 9.

Số 9 vẫn luôn cười tủm tỉm, nhưng cặp hai mắt lại đen kịt, không có một tia sáng, giống như lốc xoáy cuốn người khác vào trỏng.

“Tôi đứng đợi lâu quá trời vẫn chưa thấy Quý tiên sinh về nên chạy đến cửa thang máy đón ngài đó.” Số 9 vờ ngây ngô tốt bụng nói.

Quý Ngư bình tĩnh khẳng định nói: “Anh vừa mới, gọi tôi là Cá Nhỏ.”


“A, tôi muốn gọi như vậy lắm nhưng chúng ta quen nhau chưa được bao lâu, lỡ chọc Quý tiên sinh nổi giận thì chết.” Số 9 vô tội nhìn cậu, “Tôi có thể gọi ngài là Cá Nhỏ không.”

“Không thể.” Quý Ngư dứt khoát bác bỏ lời ngõ ý của hắn, vừa nãy khi số 9 hô lên “Cá Nhỏ”, làm cậu còn cho rằng hắn là Bùi Đình.

Mà thật ra hắn giống y hệt Bùi Đình không phải sao, giọng điệu lúc nói chuyện cũng giống.

“Anh là Bùi Đình.” Quý Ngư lại ngẩng đầu khẳng định nói, mắt nhìn chằm chằm số 9, cậu suýt chút nữa bị người này lừa.

Bùi Đình bất đắc dĩ đầu hàng, “Hầy, nhanh như vậy đã bị đoán được, trách ta không kiềm chế tốt mà lỡ lời.”

Tiếp đó hắn đối mắt với Quý Ngư, giọng điệu kì quặc nói: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, cưng trốn không thoát đâu, Cá Nhỏ à.”

Quý Ngư dựng hết lông tơ, sau khi người này bỏ lớp nguỵ trang mức độ nguy hiểm dâng tới level max, cậu vô thức lùi lại một bước, theo bản năng muốn tránh xa.

Đột nhiên Bùi Đình đang đứng tại chỗ biến mất, nháy mắt xuất hiện trước mặt Quý Ngư, tay ôm eo cậu chậm rãi vuốt v e, “Sao thế, sợ ta sao?”

Quý Ngư phát hiện cơ thể không động đậy nổi, giống như bị thứ gì đó quấn chặt, nhưng cậu chỉ nhìn thấy sương đen liên tục toát ra từ trong người Bùi Đình lởn quởn xung quanh.

Bàn tay lạnh lẽo bóp lấy hông, cậu có cảm giác hông mình như đang ngâm trong nước đá, Quý Ngư trấn định nhìn gương mặt Bùi Đình, “Mày....anh là người sao?”

Tốc độ dịch chuyển vừa rồi, cả làn khói đen kì quặc đang phiêu tán xung quanh nữa, không phải trình độ con người bình thường có thể sở hữu.

Đôi mắt Bùi Đình híp lại, từ trong yết hầu vang một tiếng cười nhẹ: “Không phải, thân phận của ta là gì hiện tại vẫn chưa thể nói cho cưng biết được, giờ cưng cứ giả bộ coi như ta là con người đi nhé.”

Nói xong hắn lập tức rút tay về, lại khôi phục bộ dạng phúc hậu vô hại, làn sương cũng biến mất.

Quý Ngư yên lặng dùng ánh mắt lên án nhìn hắn, nếu đã biết hắn không phải người, sao cậu có thể xem hắn là người được.

Đôi tay Bùi Đình đặt tay lên vai Quý Ngư, nhẹ nhàng đẩy cậu nằm trên giường, “Rồi, thời gian giải đáp nghi vấn kết thúc, cưng nên ngủ đi, xem khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt thành dạng gì rồi này, thân phận của cưng đang là bệnh nhân mà.”

Bị Bùi Đình ép đi ngủ, lúc mới đầu nhắm mắt Quý Ngư vẫn đang suy đông nghĩ tây, mặc kệ nói thế nào lượng tin tức vừa thu về quá lớn, cậu không ngủ được.

Nhưng một lát sau, Bùi Đình tiếp tục ngân nga giai điệu khác với lúc ở ngoài hành lang, nhưng ngạc nhiên là Quý Ngư cảm thấy khá quen thuộc, tiếp theo cậu trở nên mơ mơ màng màng, rất nhanh đã rơi vào giấc ngủ.

Bùi Đình thấy người đã ngủ, mới bước đến cạnh giường lẩm bẩm nói: “Tiếc ghê, đêm nay không thể theo em vào giấc mơ được rồi, ta phải lên lầu tăng ca, haiz, đây là xã súc mà loài người thường gọi sao?”

Nói xong Bùi Đình rời đi.


........

Đại sảnh livestream.

“Ủa? Sao nãy màn hình đen thui vậy bây? Lần đầu tiên tui gặp phải tình huống này á trời, giờ màn hình sáng lại thì đã chuyển sang cảnh Quý Ngư nằm ngủ mất tiêu, còn một đoạn ngoài hành lang nữa đâu, hệ thống dở hơi à, quạo nhen.”

“Không biết nữa, màn hình của những người khác bình thường mà, chỉ có bên Sở Ưng đột nhiên đen 1 2 phút gì đó rồi sáng lại.”

“Hình như màn hình bên Sở Ưng bị đen là do vừa lúc anh ta đụng phải Quý Ngư bị đẩy ra khỏi thang máy thì phải.”

“Ha ha ha giỡn quài ní, phòng livestream mà bị người khác cưỡng chế che chắn á, nói chuyện nghe vọng tưởng vl.”

“Đúng vậy, làm gì có ai ghê gớm đến nổi có thể qua mặt được hệ thống chứ, nhưng mà màn hình đen thui khác hẳn với dụng cụ che chắn ha, nếu bị che trên màn hình sẽ hiện chữ ‘Đang Sử Dụng Dụng Cụ Che Chắn’.”

“Lượng tin tức thu được đêm nay khủng chưa từng thấy, người chơi nào cũng tìm được manh mối mới.”

“Nhưng tui vẫn chưa hiểu lắm, bọn họ chạy khỏi phó bản kiểu gì, dùng chìa khóa hay lối thoát hiểm.”

Tay Mạnh Tiểu Bắc dừng lại đặt trên máy tính, kinh ngạc nhìn màn hình livestream của đám Quý Ngư cảm thán: “Ôi giời, người mới bây giờ giỏi vãi, hèn chi đội trưởng để ý miết, lát nữa mình phải đi tra video phó bản thử nghiệm của Quý Ngư để xem mới được. Giờ về ngủ nghỉ thôi, a a a a tại sao người thay ca còn chưa tới……”

.......

Phòng bệnh 214.

Quý Ngư đánh một giấc ngon lành, vừa tỉnh dậy đã quên tối qua mình ngủ thế nào.


Cậu và Bùi Đình ăn ý vờ như không có gì xảy ra, thẳng đến khi ăn xong, Bùi Đình sáp lại gần, Quý Ngư mới hỏi: “Hôm qua quên hỏi, sao anh ở trong phó bản này?”

Bùi Đình một bên thu dọn một bên trả lời: “Ta đi chỗ nào cũng được hết, chỉ cần em tham gia phó bản tìm được em dễ ợt, quên bản hiệp nghị rồi hả, ta phải luôn luôn bên cạnh để bảo vệ cho em.”

Lúc này Quý Ngư mới nhớ, dưới tình huống nước sôi lửa bỏng cậu đã giao dịch với hắn, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy lời Bùi Bùi nói không nên tin 100%, vế trước là thật, câu cuối e rằng chỉ là giả, có vẻ hắn còn ấp ủ mục đích khác.

“Anh muốn tôi làm cái gì?” Quý Ngư trực tiếp hỏi.

Bùi Đình làm bộ đau khổ nó, “Cá Nhỏ, sao cưng cứ luôn nghi ngờ từ chối tấm lòng thành này của ta thế.....”

Quý Ngư mặt vô không cảm xúc nhìn hắn, Bùi Đình thở dài nói: “Do khế ước trói buộc, nhưng giờ ta đã thoát khỏi một số gông cùm nhờ cuộc giao dịch nên tự nhiên có thể về lại thế giới phó bản dạo chơi thôi. Thấy cưng thú vị quá, thế là ta muốn theo dõi thử cưng có thể đi được đến đâu.”

Nói xong Bùi Đình tỏ ra ngây thơ tò mò nhìn Quý Ngư.

Nghe thấy thế, Quý Ngư mới vỡ lẽ, Bùi Đình dựa vào bản hiệp định mới có thể tự do đi long nhong trong phó bản, còn có một điều cậu chưa rõ, “Anh bị hệ thống trò chơi kiềm hãm sức mạnh sao?”

Bùi Đình phụt cười một tiếng, ánh mắt khinh miệt: “Nó chưa đủ tư cách ấy đâu, nó nhân lúc ta ngủ trồm đồ của ta đi mất, rồi giấu ở phó bản nào đó, ta không biết.”

Lát sau Quý Ngư không hỏi thêm nữa, tuy thân phận của Bùi Đình là một bí ẩn, nhưng cậu đã biết được kha khá thông tin, ít nhất hệ thống không phải bức tường kiên cố không thể phá vỡ.

***********