Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 76: Quyết tuyệt




"Xin chào, giúp tôi gửi đến nơi này." Lâm Yêm đưa cho nhân viên bưu điện một hoá đơn chuyển phát nhanh, nàng chiếu theo bút tích của Vệ Lệ Hồng ghi thông tin lên bưu kiện.

Tống Dư Hàng ôm gói hàng đã đóng kỹ đưa lên cân.

"Tiểu thư, tổng cộng 48 đồng, địa điểm chuyển phát nhanh là trấn Du Linh phải không?"

Lâm Yêm gật đầu xác nhận, nhìn người nọ giao biên nhận cho nàng mới cùng Tống Dư Hàng đổi hướng rời đi.

Sắc trời đã sập tối, ánh đèn rực rỡ lập tức sáng lên, trên đường ngựa xe như nước, Tống Dư Hàng nắm tay nàng nhét vào túi áo mình, một làn khói trắng theo cử đôi môi của hai người phả ra nhanh chóng tiêu tán vào không trung.

"Đã hỏi qua Vệ Lệ Hồng, vậy ra người mỗi năm gửi chăn bông cùng quần áo đến cho dì Dư không phải là nàng."

"Phải, Lý Dương chết, Dư Kình cũng chết, Vệ Lệ Hồng phải ngồi tù, chỉ có dì Dư không biết chút gì cả, bà vẫn luôn cho rằng Vệ Lệ Hồng là một nữ nhân tốt, mang theo hài tử đến thành phố mưu sinh đã không dễ dàng vậy mà còn thường xuyên gửi đồ dùng vật dụng cá nhân đến cho bà, lại không ngờ rằng từ đầu tới cuối, người nhớ thương bà chỉ có mình tên tội phạm giết người mà thôi."

Lâm Yêm có chút thổn thức, nhất thời không biết nên đánh giá như thế nào về con người Lý Dương, một bàn tay nàng lấy ra bao thuốc chọn một điếu ngậm vào trong miệng, ấn mở bật lửa, còn chưa rít được mấy ngụm đã bị người đoạt đi mặc cho nó đã bị nàng ngậm trước rồi.

Lâm Yêm ách một tiếng trợn mắt, định rút ra thêm một điếu lại bị người đoạt mất.

Hai người đứng bên vạch kẻ đường chờ đèn đỏ, Tống Dư Hàng ôm nàng từ phía sau, tay dài chân dài, bộ quần áo rộng trên người vừa vặn vây phủ thân thể nàng, miệng ngậm thuốc lá, dáng vẻ phóng túng lười biếng, nghiêng sang một bên phả ra một vòng khói.

"Bác sĩ nói, bệnh của em nếu để nhiễm trùng phổi sẽ rất nghiêm trọng, không nên hút thuốc."

Lâm Yêm giãy ra, đèn đỏ bật sáng, Tống Dư Hàng mang theo nàng đi vài bước.

"Chị muốn hút nói thẳng ra đi, cũng không biết là ai trước giờ luôn miệng nói không hút thuốc lá dành cho nữ."

Tống Dư Hàng cười cười, dụi tắt tàn thuốc bên cạnh thùng rác, ném vào trong, cảm thấy thư thái phà ra hương bạc hà dịu nhẹ quanh quẩn bên tai nàng.

"Giờ lại thích, vì nó có hương vị của em."

"...."

Mấy lời sắc tình thế này sao càng lúc cô càng nói thuận miệng.

Nghĩ đến cảnh tượng ái muội dính nhớp tối qua ở trên giường, Lâm Yêm nháy mắt sắc mặt đỏ lên, vung túi xách muốn đánh cô.

"Chị im miệng ngay."

Tống Dư Hàng tránh thoát, mắt thấy đèn đỏ sắp chuyển xanh, cô vội kéo nàng nhanh như chớp băng qua đường lớn.



"Kết thúc tại đây, yêu cầu của người uỷ thác đưa ra quá nhiều."

Mấy tây trang giày da cả nam lẫn nữ từ trong sở luật chính đối diện bước ra, Quý Cảnh Hành chợt dừng bước, nhìn hai người đứng bên kia đường cái vui cười ầm ĩ.

Một đồng nghiệp chọc chọc cánh tay nàng: "Quý tỷ, sao không đi tiếp? Đang nhìn gì vậy?"

Quý Cảnh Hành lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười cười: "Không có gì, không nhìn gì cả, các người đi trước đi, tôi đột nhiên nhớ ra để quên đồ."

"Được, gặp lại sau a."

Mấy đồng sự phất tay cáo biệt cùng nàng.

Quý Cảnh Hành mỉm cười: "Gặp lại sau, tên đường nhớ cẩn thận."

Nhóm người rời đi, Quý Cảnh Hành mới đi đến một góc yên lặng gọi điện thoại.

"Uy? Dư Hàng?"

Nhìn thấy tên người sáng lên trên màn hình điện thoại, Tống Dư Hàng bản năng nhíu mày muốn tắt.

Nhưng Lâm Yêm lại dừng bước, dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn cô, Tống Dư Hàng đành phải căng da đầu bắt máy.

Giọng nói mang theo ngữ khí lạnh băng.

"Chuyện gì?"

"Công ty chị hiện tại đang mở họp." Quý Cảnh Hành quan sát cô, nhỏ giọng khẩn cầu.

"Chắc phải 12h mới xong, có thể phiền em đến đón tiểu Duy giúp chị được không, chị sợ nó ở lớp bổ túc chờ đến sốt ruột, nếu cuộc họp kết thúc sớm, chị lập tức qua đó tìm hai người."

Tống Dư Hàng há miệng thở dốc, nhìn biểu cảm của Lâm Yêm, Lâm Yêm không sao cả nhướng mày, đứng sang một bên để cô tự quyết định.

"Được, đưa địa chỉ cho em."

Sau khi tắt điện thoại, Tống Dư Hàng cất điện thoại vào trong túi, bước đến chỗ Lâm Yêm.

"Chuyện là, Lâm Yêm...."

Lâm Yêm tiến về trước hai bước, không mảy may quay đầu: "Chị đi đi, em tự mình đón xe về."

Tống Dư Hàng đuổi theo, cầm tay nàng siết chặt vào lòng bàn tay mình: "Chúng ta cùng đi."

Sau khi Quý Cảnh Hành tắt điện thoại, khoé môi loé lên ý cười bước vào quán cà phê bên cạnh, gọi một ly Latte tìm chỗ ngồi xuống, nhìn thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới chuẩn bị đi đến lớp bổ túc.



"Xin chào, tôi đến đón Quý Nhất Duy."

Tống Dư Hàng gõ cửa lớp bổ túc, bên trong chỉ còn một mình Tiểu Duy đang nghịch mấy món đồ chơi, nghe thấy giọng nói quen thuộc, nó lập tức bỏ xuống trò chơi xếp gỗ chạy tới ôm chân cô.

"Cô út!"

Tống Dư Hàng bế nó lên: "Tiểu Duy, tạm biệt lão sư đi con."

"Tạm biệt lão sư."

Ba người cùng nhau bước ra ngoài, Tiểu Duy tò mò nhìn Lâm Yêm: "Cô út, sao không phải cô cùng mẹ con đến đón con?"

Tống Dư Hàng cười cười, đội mũ lông lên đầu nó, đẩy cổng trường ra.

"Mẹ con đang bận, Tiểu Duy, gọi a Di đi."

Ra khỏi cổng trường, Tống Dư Hàng liền thả tiểu Duy xuống, đứa nhỏ siết chặt tay cô, chớp to mắt nhìn a Di xinh đẹp đứng bên cạnh cô út.

Lâm Yêm bị nó nhìn lom lom có chút mất tự nhiên, quay mặt đi, ai ngờ lòng bàn tay lại được làn da non nớt của trẻ con kéo lại.

Tiểu Duy nắm ngón tay nàng, giọng nói non choẹt búng ra sữa: "Xin chào a Di, cảm ơn a Di đã trễ vậy rồi vẫn cùng cô út đến đón tiểu Duy."

Lâm Yêm nghe qua như sét đánh, nàng những tưởng sẽ tức giận, rốt cuộc thì thời gian nhàn hạ hẹn hò vất vả lắm mới có được bị người quấy phá, nhưng khi chạm đến da thịt mềm mại của đứa nhỏ thì không tức giận nổi nữa, lúng túng rút ngón tay ra khỏi tay nó.

"Không.... không sao."

Tống Dư Hàng nhìn bộ dáng quẫn bách của nàng mà mắc cười không thôi, một tay dắt tay đứa nhỏ, một tay khác ôm nàng rời khỏi đó.

"Tiểu Duy, con có mang chìa khoá nhà theo không?"

Quý Nhất Duy lắc đầu: "Không có, cô út, hôm nay mẹ nói đúng giờ sẽ đến đón con."

Nói đến những chữ cuối, nó lại cúi đầu ỉu xìu.

Tống Dư Hàng ngồi xổm xuống, giúp nó chỉnh lại khăn choàng cổ: "Mẹ bận việc, Tiểu Duy ngoan nha."

Cô thoáng nhìn thấy phía sau lưng tiểu Duy là cửa hàng McDonald, lập tức đứng dậy.

"Học đến chập tối chắc chưa ăn gì đi? Cô út dẫn con đi ăn, sau đó chúng ta vừa ăn vừa chờ mẹ đến có được không?"

Tiểu Duy lúc này mới hớn hở vui vẻ, dùng sức gật đầu: "Dạ!"

Dứt lời, một trái một phải nắm hai tay đứa nhỏ nhảy nhót qua đường lớn.

"Cô út, cô út, con muốn ăn gà rán, con muốn ăn kem ốc quế, khoai tây chiên, hamburger!"

"Được được được." Tống Dư Hàng lần lượt gật đầu đồng ý, một mình đến xếp hàng gọi món, giao đứa nhỏ cho Lâm Yêm, kéo kéo tay nàng.

"Em cùng tiểu Duy tìm chỗ ngồi trước đi, đợi lát nữa mẹ nó tới chúng ta có thể đi được rồi."

Lâm Yêm nhếch môi cười nhìn cô: "Không sợ em mang nó đi bán à?"

Tống Dư Hàng nhân lúc tiểu Duy đứng nhảy nhót hào hứng bên cạnh liền quay người nhéo cái mũi nàng: "Em sẽ không?"

Lâm Yêm tránh thoát, trợn mắt kéo tiểu Duy rời đi: "Đừng động tay động chân, sẽ dạy hư trẻ nhỏ."

Tiểu Duy nhảy cò đi theo nàng: "A di, a di vừa nói gì với cô út dạ?"

"Không, không có gì, ngồi ở đây đi."

Cô hiểu Quý Cảnh Hành giống như Quý Cảnh Hành hiểu cô vậy, bình thường nàng ấy là một người rất đúng giờ, hơn nữa nó một phần liên quan đến chức nghiệp của nàng, nói 10h mở phiên toà, ngươi đến trễ 2 phút vẫn là đến trễ, thứ hai, càng không nên nói dối tiểu hài tử.

Tống Dư Hàng đăm chiêu, lấy điện thoại ra gọi cho sở luật.

"Tìm luật sư Quý?" Cô gái ngồi trước bàn làm việc nghi hoặc nhìn xung quanh.

"Đã tan tầm rồi."

"Là khi nào?"

Cô gái nhìn thời gian: "Khoảng hơn 1 giờ rồi."

"Được, cảm ơn."

Tống Dư Hàng tắt điện thoại, thật là càng lúc càng không hiểu Quý Cảnh Hành muốn làm gì.

"Tiểu thư, kem ốc quế của ngài." Người phục vụ đưa đến hai cây kem ốc quế, Tống Dư Hàng hồi thần gật đầu, hướng đến chỗ các nàng, đưa cho mỗi người một cây.

"Tiểu Duy, ăn không hết cũng đừng cố, lạnh quá con không nên ăn nhiều."

Tống Dư Hàng sờ sờ đầu đứa nhỏ, lại quay sang nói với Lâm Yêm: "Em cũng vậy."

Lâm Yêm xuỳ một tiếng: "Lãng phí tiền, em có nói muốn ăn khi nào."

Tống Dư Hàng mỉm cười, tay chống trên bàn, cúi người ghé sát vào tai nàng nói: "Tôi sợ nếu không mua thêm một cây người nào đó lại ghen a."

Lâm Yêm mím môi: "Tại sao em phải ghen, em vầy mà đi ghen với một đứa con nít?"

Máy thông báo gọi cô vào lấy thức ăn, Tống Dư Hàng đứng dậy đi lấy hamburger chợt bị nàng kéo lại.

Lâm Yêm giơ tay lên: "Cho chị ăn miếng đầu tiên."

Tống Dư Hàng cũng không do dự từ chối, cúi người liếm một chút rồi đẩy lại cho nàng: "Em ăn đi."

Tiểu Duy liếm kem, nhìn một loạt động tác của hai người chư có chút suy tư: "A di, mẹ con cũng hay cho con ăn miếng đầu tiên, mẹ nói đấy là biểu hiện yêu một người."

"Khụ khụ...." Lâm Yêm bị chính nước miếng của mình bức sặc rồi.

Tuổi còn nhỏ nhưng hiểu biết khá đấy.

"Ăn nhanh đi, đừng nói vớ vẩn, ăn xong còn phải về nhà." Lâm Yêm tỏ vẻ tức giận, đưa ly nước qua cho nó.

Tiểu Duy cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng bóng, đôi mắt híp lại trông có chút gian manh, tiểu hài tử thật sự nhìn không ra ý đồ trong mắt nó, nó chỉ biết Lâm Yêm rất xinh đẹp, tuy rằng ngoài miệng hung dữ nhưng vẫn đối xử với mình thực tốt.

Hơn nữa nàng còn là bạn của cô út, nên tự nhiên nó cũng cảm thấy rất thân thiết với nàng.

Bởi vậy ánh mắt nó lập tức long lanh nhìn cây kem trong tay Lâm Yêm: "A di, con cũng muốn ăn cây kem của a di."

Tống Dư Hàng lúc vừa rồi đưa đến đã cho nó chọn, ai ngờ đứa nhỏ này lại ăn trong chén nhìn trong nồi.

Lâm Yêm cười cười đưa qua: "Đây, cho con ăn đấy."

Quý Cảnh Hành đẩy cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy Lâm Yêm đưa cây kem bị mất một lõm cho tiểu Duy, bất ngờ một cổ hoả khí xông thẳng đến đỉnh đầu, kéo dài bước chân đi đến, giật lấy cây kem trong tay nàng ném xuống đất.

"Ăn cái gì?! Những thứ không sạch sẽ con cũng có thể ăn sao?"

Sắc mặt Lâm Yêm lập tức thay đổi, nhích ghế ra phía sau đứng dậy.

Tiểu Duy cũng bị doạ sợ đến mặt mũi tái mét, kéo tay Quý Cảnh Hành: "Mẹ, mẹ, con không ăn, mẹ đừng giận...."

Lâm Yêm hơi nhấc câu nụ cười trào phúng, quét mắt nhìn nàng ta từ đầu đến chân, là dùng ánh mắt ngạo mạn khinh thường mà nhìn.

Có trẻ nhỏ ở đây, nàng không muốn sinh sự chửi ầm lên, thậm chí là vung tay đánh nhau

Quý Cảnh Hành bị ánh mắt này của nàng khiến cơn giận càng tăng đến đỉnh điểm, lại nghĩ đến việc Tống Dư Hàng đáp ứng sẽ đích thân đến đón giờ lại thành nữ nhân này bồi con gái mình, vừa tức sôi máu lại phẫn nộ uỷ khuất.

"Thức ăn lạnh thế này không nói, lại còn đưa thứ mình đã ăn cho hài tử, cô có thấy ghê tởm quá không? Dư Hàng đâu, tại sao lại là cô trông Tiểu Duy...." Nhìn dáng vẻ đứa nhỏ sợ đến phát run nép vào trong ngực mình, Quý Cảnh Hành vòng tay ôm chặt nó hơn.

"Cô muốn làm gì Tiểu Duy? Nếu không phải.... không phải tôi đến kịp lúc...." Nàng ta quét mắt nhìn một bàn đầy thức ăn: "Ai biết trong đây có gì? Lâm Yêm, bản thân cô không sạch sẽ thì thôi đi, đừng vấy bẩn tiểu hài tử!"

Một câu "ghê tởm" hai câu "không sạch sẽ", giọng nói nàng ta không lớn cũng không nhỏ, lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

"Chắc là tình địch?"

"Tiểu tam cùng chính thất à?"

"Hay là vợ trước với mẹ kế tranh giành đứa nhỏ?"

Một tràn tiếng xì xầm to nhỏ.

Nàng ta làm một màn huyên náo, Lâm Yêm từ đầu tới cuối cũng chỉ cúi đầu cong môi cười, nhưng là nụ cười nhiều hơn mấy phần lạnh lẽo.

Nàng có nguyên tắc đối nhân xử thế, có thể động thủ để giải quyết vấn đề chứ tuyệt không nói chuyện.

"Cô.... cô cười cái gì?"

"Tôi cười a...." Lâm Yêm chạm tay vào ly coca: "Người luôn miệng nói người khác ghê tởm, không sạch sẽ, thực chất bản thân cũng có sạch sẽ gì mấy đâu."

Nói thì chậm nhưng động tác lại rất nhanh, nàng vừa dứt lời lập tức giơ tay lên.

Quý Cảnh Hành ôm đứa nhỏ a một tiếng, gắt gao nhắm mắt lại.

"Lâm Yêm, dừng tay!" Một bóng người nhào tới, chiếc hamburger trên tay rơi vãi đầy đất, Tống Dư Hàng chắn giữa hai người, ly coca đổ ập từ trên rót xuống, nhiễu giọt trên những lọn tóc rơi xuống đất.

Lâm Yêm giật giật môi, nhìn thẳng vào mắt cô rồi lại nhìn hai mẹ con đang đứng ở phía sau, cầm lấy túi xách trên ghế giẫm lên đôi giày cao gót xoay người bỏ đi.

Tống Dư Hàng ném khay đựng thức ăn lập tức đuổi theo: "Lâm Yêm, Lâm Yêm, em nghe tôi nói...."

Lâm Yêm xoay người, nhìn bộ dáng chật vật của cô mà giận sôi máu, cố tình vẫn không nói ra được nguyên do, không có chỗ để phát tiết.

Nàng vươn tay đẩy cô lùi về phía sau: "Nói cái gì? Mẹ kiếp chị im miệng lại cho tôi! Đi bồi hai mẹ con kia đi!"

Một trận kinh hô vang lên.

Lâm Yêm hất ly cà phê vào người cô: "Biến đi."

Nói xong nàng giẫm mạnh chân như thiên lôi giáng thế đẩy cửa bước ra ngoài.

Chờ Tống Dư Hàng đuổi theo nàng lần nữa, Lâm Yêm đã lên một chiếc taxi, nhanh như chớp mất dạng khỏi tầm mắt cô.

"Chết tiệt!" Tống Dư Hàng lau đi hỗn hợp coca cùng cafe dính rít khắp mặt, cũng không biết là đang mắng chửi ai.

Quý Cảnh Hành ôm hài tử, trong lòng run sợ nhìn cô: "Dư Hàng...."

Tống Dư Hàng đột nhiên trừng mắt nhìn lại, trong mắt toàn là tơ máu.

Quý Cảnh Hành lui về sau một bước, cô đã bước nhanh hơn đón lấy tiểu Duy, Quý Cảnh Hành đuổi theo ở phía sau.

Xe Tống Dư Hàng đỗ cách đấy không xa.

Tống Dư Hàng bé tiểu Duy lên xe, tiểu hài tử sợ đến mức oà khóc, Tống Dư Hàng sờ sờ đầu nó.

"Đừng sợ, cô út có chút chuyện cần nói với mẹ, con ở trong xe chờ một lát nha."

Tiểu Duy ứa nước mắt nhẹ gật đầu: "Dạ."

Tống Dư Hàng đóng cửa xe lại, Quý Cảnh Hành cũng nóng ruột bước tới, nhìn thấy cô nhốt tiểu Duy ở trong xe, cất cao giọng rống cô.

"Em.... em làm gì Tiểu Duy? Người đàn bà đó quan trọng đến vậy sao?"

Tống Dư Hàng không nói một lời nắm tay áo nàng kéo đi, tìm một chỗ rất ít người qua lại, xác định tiểu Duy không nghe thấy mới mở miệng.

"Tôi có thể làm gì nó?! Tôi là cô của con bé! Lâm Yêm đã làm gì nó chưa?! Chị không biết cái gì đã lớn giọng trách mắng nàng sao?!"

"Cô ta đưa thức ăn thừa cho tiểu Duy còn chưa đủ kinh tởm sao? Cái thứ nữ nhân không sạch sẽ thì ai biết được...."

"Chị im ngay!" Tống Dư Hàng đỏ mắt đánh gãy lời nàng ta, túm cổ ấn người vào bức tường.

"Cây kem đó là tôi đã ăn, cô ấy chưa hề động đến! Sao chị không hỏi xem tiểu Duy có phải muốn ăn của cô ấy hay không?! Nếu Lâm Yêm không cho thì có phải chị cho rằng cô ấy khi dễ trẻ nhỏ?!"

Trong ấn tượng của Quý Cảnh Hành, Tống Dư Hàng chưa từng sinh khí với mình, tối hôm đó nàng ta chủ động ôm Tống Dư Hàng, cho dù cô có cự tuyệt cũng sẽ là ôn nhu kiên định, bẻ tay nàng ta ra, từ tốn đẩy người ra xa, nói với nàng rằng:

"Người đó nếu không phải Lâm Yêm thì ai cũng không được."

Nào giống như bây giờ, túm cổ áo nàng, giống hệt đối mặt với kẻ thù mà gào rống.

Nước mắt Quý Cảnh Hành nháy mắt chảy xuống, nghẹn ngào: "Chị chỉ muốn bảo vệ con chị, có gì sai?"

Tống Dư Hàng híp mắt, nỗ lực bình ổn hô hấp, thả nàng ta ra, lui một bước.

"Vậy Lâm Yêm đã làm gì sai mà chị một tiếng ghê tởm, một câu không sạch sẽ mắng chửi nàng?! Nếu chị thật sự còn chút liêm sĩ của một người mẹ, thì có người mẹ nào lại ở trước mặt con mình chửi rủa một nữ nhân khác như vậy, đó là vũ nhục danh dự của một người!"

"Có người mẹ nào sẽ bỏ mặc con mình đứng trong gió lạnh chờ đến một giờ đồng hồ chỉ vì lợi dụng nó để muốn gặp người mà mình muốn nhìn thấy!"

Từng câu nói của Tống Dư Hàng như châu ngọc, cô chỉ cảm nhận được đoàn hoả diệm đang bốc khói không chổ phát tiết.

"Phải, sau khi anh tôi qua đời chị không tái hôn, một mình nuôi tiểu Duy khôn lớn, chị đã toàn tâm toàn ý chăm sóc nó, chị rất kiên cường! Nhưng cách sống cùng sự lựa chọn của cô ấy hoàn toàn bất đồng với chị, khi nàng độc thân, nàng muốn kết giao với ai, lên giường với ai đó là quyền tự do của nàng! Xét theo khía cạnh đạo đức, chị tuỳ tiền phê phán châm biếm cách sống của nàng mới thật sự đáng ghê tởm!"

Tống Dư Hàng một hơi nói xong, quan sát sắc mặt Quý Cảnh Hành lúc xanh lúc trắng, nhìn nàng ta lệ rơi đầy mặt, nhìn nàng ta ngồi xổm xuống khóc không thành tiếng, bản thân cô cũng không mấy dễ chịu.

Cô thật sự đau lòng Lâm Yêm, phải sống với chứng rối loạn lưỡng cực, phải sống với những viên thuốc mặc dù biết tác dụng phụ của nó nghiêm trọng đến cỡ nào, nàng không thể không lựa chọn cách sống khác biệt với mọi người, nhưng chưa từng có ai tìm hiểu về quá khứ của nàng, đó là lý do khiến cả thế giới chỉ trích, luôn nhắm vào nàng.

Càng lúc cô càng nguội lạnh với hành vi của Quý Cảnh Hành.

Tại sao.... tại sao lại biến thành như vậy?

Rõ ràng nhiều năm trước đây, nàng ấy cũng là một cô gái tốt ngoan hiền, Tống Dư Hàng gọi nàng một tiếng chị dâu, sau khi anh trai qua đời cô đổi xưng hô gọi chị, xem nàng như người trong nhà, chăm sóc nàng lúc còn ở cữ, bận trước bận sau, giúp nàng chăm sóc tiểu Duy, chịu thương chịu khó, thậm chí còn giúp Quý gia che mưa chắn gió.

Đêm đông đầu tiên ngày 12 tháng chạp, Tống Dư Hàng vô cùng tưởng nhớ đêm mùa xuân năm đó.

Hết thảy đều chưa bắt đầu.

Quý Cảnh Hành không phải biến thành bộ dạng oán phụ thâm hiểm như bây giờ.

Tống Dư Hàng không muốn nhớ lại nữa, cô quay đầu bỏ đi.

Quý Cảnh Hành hai bước đuổi theo, nàng cắn răng giọng nói có chút khàn đi: "Đúng vậy, chị ngưỡng mộ, chị ghen ghét nàng, những lời đó đều là cố ý, chị chính là muốn khiến nàng cảm thấy nhục nhã, dựa vào cái gì em chăm sóc chị cùng tiểu Duy nhiều năm như vậy, nàng ta lại hiên ngang xen vào cướp đi hết thảy sự quan tâm cùng sủng ái đó!"

Tống Dư Hàng dừng bước, không màng quay đầu lại, Quý Cảnh Hành nhìn thấy cô đứng yên nơi đó, thút thít cánh mũi, đuổi theo túm chặt góc áo cô.

"Dư Hàng, em quay lại nhìn chị đi, cẩn thận mà nhìn thẳng vào mắt chị, mặc dù chị không trẻ như nàng, nhưng chị có thể chăm sóc em thật tốt, còn có tiểu Duy.... tiểu Duy cũng có thể trở thành con em.... anh em không còn nữa.... chúng ta một nhà ba người, có thể giống như trước đây...."

Tống Dư Hàng siết chặt nắm tay phát ra tiếng xương khớp giòn tan, gằn từng chữ một: "Chị, đừng, nhắc, đến, anh, tôi."

Quý Cảnh Hành nhất thời sửng sốt, bị cô hất tay ra, hai người trong bóng tối lạnh lùng nhìn nhau.

Tống Dư Hàng đã bình ổn trở lại, điều này so với việc cô tức giận càng đáng sợ hơn, Quý Cảnh Hành từ trên người cô cảm nhận được sự tuyệt vọng thấu xương.

Cô hoàn toàn mất hết hy vọng với người chị dâu này.

Quý Cảnh Hành không thể tin được lùi về sau hai bước.

Tống Dư Hàng mở miệng nói: "Chị có biết vì sao vừa rồi tôi chắn thay chị không? Chỉ bởi vì tiểu Duy, bất luận cha mẹ làm những gì, hài tử là vô tội. Những chuyện trước đây tôi không phủ nhận, giúp chị chăm sóc đứa nhỏ cũng chỉ vì chị là vợ của anh tôi, là mẹ của tiểu Duy, nếu không có danh phận này, chị không là gì cả."

"Nhưng chị lại lợi dụng nó, xem nó như lá chắn, chuyện vậy mà chị cũng có thể làm được thì tôi không còn gì để nói, nếu có lần sau tôi sẽ không như vậy nữa. Và chị đừng nhắc về anh tôi, chị không xứng."

Trong mắt Tống Dư Hàng còn lại chút thương xót cuối cùng dành cho nàng: "Còn nữa, tôi khuyên chị tốt nhất đừng động đến Lâm Yêm, nếu không chị chết thế nào còn chưa biết, đừng trách tôi không nhắc chị."

Móng tay Quý Cảnh Hành khảm sâu vào da thịt, cắn răng, lệ rơi đầy mặt nhìn cô: "Chị thừa nhận, việc xảy ra hôm nay là chị chưa suy nghĩ thấu đáo, chị chỉ không muốn hai người ở cùng nhau, nhưng mà Dư Hàng à, chị vẫn còn là chị dâu em, em.... nhất định phải tuyệt tình như vậy, hoàn toàn phủi sạch quan hệ với chị vậy sao?"

"Người muốn phủi sạch quan hệ là chị, nếu chị nói đến quan hệ, tôi cần thiết phải lặp lại một lần nữa, Lâm Yêm là bạn gái tôi, là vợ tương lai của tôi, là người mà tôi quyết định sẽ nắm tay cả đời, tôi và chị, cùng mối quan hệ với tiểu Duy, cho dù có thân cận thế nào đi nữa thì cũng không xen vào được giữa tôi và Lâm Yêm."

Tống Dư Hàng nhàn nhã nói xong, rốt cuộc bỏ đi, mặc cho nàng ở phía sau gào khóc, nhanh chóng chui vào trong xe.

Nhìn thấy cô bế hài tử ra, Quý Cảnh Hành lúc này mới lau khô nước mắt chạy đến, ôm nó vào lòng.

Tiểu Duy lau nước mắt cho nàng: "Mẹ, sao mẹ lại khóc?"

Quý Cảnh Hành mỉm cười rưng rưng, nắm tay nó hôn hôn: "Mẹ không sao."

Tống Dư Hàng đứng dậy: "Tôi giúp hai người bắt xe, tự về đi."

Tiểu Duy sợ sệt từ trong lòng mẹ mình ngẩng đầu nhìn cô: "Cô út, cô út không đưa mẹ và con về sao?"

Tống Dư Hàng giờ mới có chút thoải mái cười cười: "Không được, cô út có việc gấp phải đi trước, hôm nào gặp con nha."

Tiểu Duy đứng ngoài cửa phất tay: "Tạm biệt cô út."



Tống Dư Hàng vừa đuổi đến biệt thự của Lâm Yêm vừa gọi điện thoại, gọi lần đầu không ai bắt máy, lần hai là trực tiếp tắt máy.

Tống Dư Hàng ném điện thoại vào bên ghế phụ, ghìm giọng mắng chửi: "Đêm nay xảy ra chuyện gì không biết!" Sau đó giẫm ga phóng nhanh về phía trước.

Xe vừa dừng trước cổng lớn căn biệt thự, Tống Dư Hàng còn chưa kịp xuống xe thì điện thoại reo.

Nàng nóng vội cầm điện thoại lên chưa kịp nhìn đã bắt máy: "Lâm...."

"Tống đội, là tôi, tên trộm bị truy nã mấy hôm trước đã được áp giải về Cục, đang tiến hành thẩm vấn."

Tống Dư Hàng xoa xoa giữa lông mày: "Khai gì rồi?"

"Không có gì cả, hỏi thế nào hắn cũng không mở miệng."

Cô nhìn căn biệt thự sáng đèn, mím môi quay đầu xe lại.

"Được, lát nữa tôi sẽ đến."

Lâm Yêm xuyên qua bức màn cửa thấy cô đến rồi lại bỏ đi, lập tức nổi trận lôi đình, tức giận đóng rèm, quăng ngã bản thân lên giường lớn, đối diện trần nhà mà hét to.

"Tống Dư Hàng, chị là đồ khốn khiếp!"



KTV tiếng nhạc sập xình đinh tai nhức óc, nhưng một góc nào đó lại yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ được tiếng kim đồng hồ.

Người đàn ông cầm điếu xì gà trên bàn, bật lửa loé lên, sương khói lượn lờ.

Hắn có chút thư thái hít sâu một hơi.

Nam nhân quỳ trước mặt hắn vẻ mặt cầu xin, dập đầu binh binh xuống sàn nhà, chấp tay khẩn cầu.

Vừa mở miệng chính là tiếng khóc nức nở.

"Em cầu xin anh, cứu em, cảnh sát đã tìm đến cửa, nếu không phải lẫn trốn mấy ngày nay không chừng em đã sớm bị họ tóm cổ rồi, vốn dĩ chỉ muốn hưởng thụ cô gái trẻ một chút, ai ngờ, ai ngờ...."

Giọng nói của hắn chợt bén nhọn: "Cô ta tự nhiên lại tự sát! Lại còn liên luỵ đến vụ án "Bạch Kình", cảnh sát nhất định không bỏ qua việc này, còn nữa, còn có...."

Hắn dùng đầu gối đi đến, ôm chân người đàn ông.

"Nhà em.... nhà em cũng phá sản rồi.... chuyện đó...." Hắn cẩn trọng nhìn sắc mặt của người đàn ông, nuốt nước miếng.

"Không phải do.... Lâm.... Lâm Yêm? Em.... hiện tại cùng đường thật rồi, khắp thành phố đều truy lùng, em thật sự không còn chốn để nương thân, anh!"

Hắn vừa nói vừa phanh phanh dập đầu xuống đất, xuất hiện những đốm bầm trên trán.

Người đàn ông không quan tâm lắm, hút xong điếu xì gà, bật mở lắng nghe tiếng quẹt zippo, cho đến khi dưới đất lưu lại một đốm máu.

Người quỳ dưới đất lung lay sắp ngã.

Người đàn ông dùng chân giẫm lên đầu hắn, lúc này mới mở miệng: "Về đi."

Nam nhân với cái bím tóc sau lưng vui mừng hớn hở: "Anh, anh nguyện ý giúp em?!"

Người đàn ông buông hắn ra, tựa lưng vào sô pha: "Cút đi, sẽ có người mang cậu ra ngoài."

"Ah, dạ dạ, cảm ơn, đa tạ anh." Hắn nói xong lập tức bò dậy, quần áo tả tơi, nhìn mâm thức ăn trước mặt mà vươn tay lấy một quả táo cười hắc hắc.

"Đã ba ngày rồi không ăn gì."

Người đàn ông chán ghét nhíu mày: "Biến."

Nam nhân trát bím cúi đầu khom lưng rời đi, cuối cùng liếc mắt nhìn lại người đàn ông ngồi trên sô pha, trước mặt hắn là làn sương khói mờ mịt, vẻ mặt say mê.

"Theo tôi." Trong bóng đêm có người bước tới.

Nam nhân lúc này mới kịp hồi thần: "Được, được, huynh đệ, chúng ta đi đâu đây?"

Người mặc áo đen đi phía trước lộ ra nụ cười quỷ dị: "Đi sẽ biết."

- --------------

- --------------