"Nói, buổi tối ngày 14 tháng O5, anh đang ở đâu làm gì?"
"Tôi không phải nói rồi sao? Tôi ở nhà làm việc."
Bắt người đưa về Cục đã hơn 2 tiếng, người người hỏi chuyện hắn, đây cũng là kỹ năng thấm vấn, trong tình huống khẩn trương hay tinh thần bị áp bách, chỉ cần hắn nói dối, lặp lại dò hỏi cùng một chi tiết, nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Tôn Hướng Minh nói đến miệng lưỡi khô khốc, hắn liên tục ɭϊếʍ môi, nhưng không ai đưa nước cho hắn.
"Đồng chí cảnh sát, tôi có thể hỏi vì sao các người lại nghi ngờ tôi không?" Sau khi lộ chút khác thường, hắn chủ động mở miệng, vẫn là vẻ mặt vô tội đến đáng ngờ.
Mấy cảnh sát đối diện trao đổi ánh mắt: "Miễn bàn luận, không cần nói sang chuyện khác."
"Phải, tôi thừa nhận tôi cùng Tiểu Tuyết thỉnh thoảng sẽ có cãi nhau, nhưng vợ chồng sống chung, cãi nhau về việc dạy con hoặc mấy chuyện lặt vặt là chuyện rất bình thường."
"Đồng chí cảnh sát, chẳng lẽ anh ở nhà không cãi nhau với vợ mình bao giờ sao?"
Câu hỏi khiến Trương Kim Hải nghẹn họng, hắn đành che giấu nâng lên chung trà nhấp một ngụm, cảnh sát ngồi bên cạnh phụ trách ghi chép chợt ném bút: "Nói sự thật đi, chẳng lẽ phải chờ chúng tôi điều tra ngọn nguồn mới bằng lòng thú nhận? Tôi nói cho anh biết, nếu anh cứng miệng, không chỉ không được giảm án, Toà án còn sẽ đưa ra mức phạt cao nhất trong khung hình sự, tù chung thân là nhẹ."
Tống Dư Hàng đứng bên ngoài theo dõi hơi nhíu mày, gõ cửa bảo hai người họ bước ra để người khác thay thế.
Trương Kim Hải lúc đi ra sắc mặt không hề tốt: "Tống đội, lần này cô hơi manh động, theo quy định, chúng ta chỉ có thể giam giữ hắn ta 24 tiếng, trong vòng 24 tiếng nếu không tìm được chứng cứ chứng minh hắn giết người, chúng ta phải thả hắn."
Ngụ ý là, nếu truyền thông nắm được tin tức, mặt mũi của Cảnh Cục Giang Thành khỏi phải giữ nữa.
Phùng cục cũng tới, ngồi một bên trượt nắp tách trà, mặt nhăn thành chữ Xuyên 川.
Nếu muốn định tội đưa ra mức phạt, thì vụ án này không có nhân chứng, nên khẩu cung cùng chứng cứ không thể thiếu sót bất cứ thứ gì.
Tống Dư Hàng nhìn hắn, Nói với Phùng cục: "Trong vòng 24 tiếng tôi nhất định ép hắn khai ra mọi chuyện, còn chứng cứ, tôi tin tưởng Pháp y Lâm."
•
Phương Tân dùng thuốc thử Luminol phun lên bàn trà, quan sát phản ứng với vết máu, căn phòng không bật đèn, quang cảnh tối om, gương mặt của mọi người đều mờ mờ ảo ảo.
Nhưng điều khiến mọi người nản lòng chính là, đã gần như tìm khắp phòng khách cũng không tìm được dấu vân tay hay vết máu khả nghi gì.
Lâm Yêm soi đèn pin vào phòng ngủ: "Tiếp tục tìm."
24 tiếng còn lại không đến 18 tiếng.
•
Tống Dư Hàng bước vào phòng thẩm vấn, cầm quyển sổ ghi chép ngồi xuống vị trí đối diện.
Tôn Hướng Minh gục đầu xuống, há miệng ngáp một cái, hắn hiển nhiên bị hỏi đến buồn bực, nhìn cũng không nhìn đã mở miệng: "Tôi thật sự không có giết người."
Mặc dù lúc nói mấy lời này hắn có phần buồn ngủ, nhưng vẻ mặt vẫn không chút sứt mẻ gì, không có một chút vết nhăn dư thừa.
Tống Dư Hàng đẩy ly nước qua cho hắn: "Đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn trò chuyện với anh thôi."
Tôn Hướng Minh ánh mắt lập tức nhìn chiếc ly, ɭϊếʍ môi nhưng không hề động.
Tống Dư Hàng tựa vào lưng ghế, đây là tư thế thả lỏng người: "Uống đi, không có độc đâu, bây giờ là thời đại pháp trị, chúng tôi sẽ không quá khắt khe với nghi phạm."
Tôn Hướng Minh lúc này mới chậm rãi cầm lấy ly nước, nhấp hai ngụm, rồi sau đó một hơi uống cạn.
Tống Dư Hàng bảo người mang thêm nước cho hắn.
Tôn Hướng Minh lau miệng, đặt ly xuống bàn: "Tôi thật không giết cô ấy...."
Tống Dư Hàng ngồi đến thư thái, hai chân hơi tách ra, cặp lông mày anh khí cũng giãn ra, khí tức hung hãn trêи người dần tan đi, phong thái khiến cô trông bình dị gần gũi.
"Hôm nay chúng ta sẽ không nói về vụ án, hay là nói xem anh làm sao quen biết được nàng đi."
•
Tách.... công tắc đèn phòng bật mở, giường của tiểu hài tử chiếm hơn nửa căn phòng, Lâm Yêm chen người bước vào.
Căn phòng không lớn, có phần chật chội, hài tử mới 3 tuổi vẫn còn ngủ cùng với ba mẹ, hai vợ chồng họ sinh hoạt thế nào đây?
Lâm Yêm xốc chăn, mùi sữa tanh nồng của trẻ con len lõi vào mũi, nàng đưa tay sờ sờ, dưới chăn vừa ẩm ướt vừa lạnh, hẳn là dấu vết của nước tiểu.
Mùa hè đáng lẽ khô rất nhanh, cũng không biết tích tụ bao lâu mới tạo ra được cái ổ này.
Nàng chán ghét nhăn mặt, phủ lại chăn, sau đó chạm vào giường lớn, theo thứ tự xốc lên gối đầu muốn tìm kiếm một vài thứ như tóc chẳng hạn, nhưng vẫn là không phát hiện được manh mối gì.
Bên kia, cuộc nói chuyện của Tống Dư Hàng cũng lâm vào bế tắc.
Nói móc cỡ nào hắn cũng không chịu nói, Tôn Hướng Minh vô cùng thông minh, ít nhất so với vẻ mặt của hắn thì giảo hoạt hơn nhiều, hắn biết ở trước mặt cảnh sát, càng nói càng sai, cho nên Tống Dư Hàng hỏi một câu, hắn đáp một câu, không chống đối cũng không quá tích cực.
"Người quen giới thiệu."
"Nghe mẹ của Đinh Tuyết nói, lúc đó anh rất thích nàng, theo đuổi nàng cũng rất lâu."
Những lúc không hỏi, hắn chỉ bảo trì trầm mặc.
Tống Dư Hàng cũng không nóng vội, nhấp một ngụm trà, vừa đặt ly xuống vừa nói: "Anh có biết người tên Cát Quân không? Hiệu trưởng trường vợ anh công tác."
Tôn Hướng Minh hơi nâng mắt: "Biết, nghe nói hắn cũng bị nghi ngờ."
"Phải, hắn quấy rối vợ anh, đồi bại đạo đức, đã bị trừng trị đúng tội."
Cô nhìn thấy hắn hơi nhếch môi khinh thường, nhưng rất nhanh thu liễm.
"Kẻ thường xuyên quấy rối vợ anh rốt cuộc phải nhận án, anh không vui sao?"
Tôn Hướng Minh không nói gì, răng cắn chặt, hắn để ý thấy Tống Dư Hàng đang đánh giá mình, lúc này mới nói: "Vui vẻ, tôi đương nhiên vui vẻ."
Tống Dư Hàng lắc đầu: "Anh không vui, bởi vì người chân chính liên tục quấy rối nàng không phải Cát Quân."
Tay Tôn Hướng Minh đặt dưới gầm bàn siết chặt, hắn đang giãy dụa, hắn đang tự ngẫm, nhưng vẻ mặt vẫn kiên định không sờn, không một chút sơ hở.
Người như hắn rất khó đối phó.
Nếu là ai khác, đứng trước một cảnh sát kinh nghiệm trường kỳ, đừng nói năm lần bảy lượt hỏi han, ai có thể vượt qua vòng I đều có thể xưng hảo hán.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, đó chính là không nói hớ, người như vậy vô luận có hỏi thế nào, kết quả đều giống như nhau.
Nhưng đủ loại dấu hiệu đều nói lên rằng, tình cảm giữa Tôn Hướng Minh cùng Đinh Tuyết đã tan vỡ, hắn là người có khả năng lớn nhất sát hại Đinh tuyết.
Hắn vẫn luôn không thừa nhận, rốt cuộc là có ẩn tình nào khác hay hắn thật sự chưa từng giết người.
Đây trước sau vẫn là nghi vấn trong lòng cô.
Đinh Tuyết bị dìm xuống nước dẫn đến mất oxy mà chết, nhưng đến tột cùng là khi nào, chết ở đâu, vẫn còn là bí ẩn.
•
"Phòng tắm để tôi kiểm tra." Lâm Yêm từ trong tay Phương Tân tiếp nhận lọ thuốc thử Luminol vén rèm bước vào trong.
Sàn gạch, bồn rửa tay, bồn tắm.... chỉ cần mọi góc ngách có thể nghĩ đến, một chút cũng không được bỏ sót.
Lâm Yêm quỳ xuống, tắt đèn, cầm đèn pin chiếu vào khe hở dưới bồn tắm, vẫn không phát hiện được gì, quá mức sạch sẽ.
Nàng bắt đầu cảm thấy nản chí, đúng lúc nhận được điện thoại của Tống Dư Hàng.
Thời gian cấp bách, Lâm Yêm nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, cô hẳn không còn ở phòng thẩm vấn, chứng minh Tống Dư Hàng tra hỏi cũng không có chút tiến triển gì, nàng bên này nếu không tìm được chứng cứ mấu chốt, 24 tiếng sau nhất định phải thả người, tất cả mọi người đều không cam lòng.
Lâm Yêm cố làm thanh giọng, đang chuẩn bị mở miệng.
Thì tiếng nói khàn khàn của cô đã truyền đến: "Không sao đâu, cố gắng lên."
"Uy, Tống đội hôm nay đổi tính rồi sao, chị như vậy thật quái lại." Lâm Yêm nói, dùng tay lục lọi bên trong bồn tắm.
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Tống Dư Hàng đứng bên cửa sổ, nhìn giọt nước mưa từng giọt bắn bên ngoài lớp kính chảy xuống những đường ngoằn nghoèo, hai ngón tay kẹp điếu thuốc.
Cô rất ít khi hút thuốc, trừ phi muốn bức bản thân mình bình tĩnh suy ngẫm lại.
Nhưng những lúc như vậy chỉ đếm trêи đầu ngón tay.
"Kỳ thực có chuyện tôi cảm thấy rất lạ, Tôn Hướng Minh không phủ nhận tình cảm giữa hắn cùng vợ hắn rạn nứt, nhưng vẫn luôn phủ nhận việc giết người, thay vì nói hắn không nhận chi bằng nói hắn không cảm thấy mình đã giết nàng."
Lâm Yêm hơi dừng lại động tác, trong đầu mơ hồ nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng rất nhanh, nó chỉ mới loé lên khi mà nàng chưa kịp bắt lấy.
Tống Dư Hàng chuẩn bị tắt điện thoại, tàn thuốc sắp săn đuổi đốt ngón tay, cô vùi nó vào gạt tàn.
Bên kia dường như bắt được tia sáng, Lâm Yêm lập tức đứng dậy: "Chờ đã, mặc dù không tìm được chứng cứ chứng minh hắn giết người, nhưng chúng ta cũng có chút phát hiện, chị xem có thể dùng nó cạy miệng hắn ra không."
"Nói đi."
"Tôi phát hiện, Tôn Hướng Minh có khuynh hướng ngược đãi trẻ nhỏ."
"Nó bảo không muốn sinh thêm đứa thứ hai."
"Gả vào mấy năm, con trai cũng không sinh được, đồ gà mái không biết đẻ trứng!"
"Chết vậy là tử tế sạch sẽ lắm rồi."
Mấy câu nói của mẹ Tôn Hướng Minh nói lúc ở nhà tang lễ bất ngờ chui vào đầu, Tống Dư Hàng lập tức xoay người, sải bước vào trong phòng thấm vấn một lần nữa.
"Được, tôi đã biết."
Mấy cảnh sát bận rộn cả đêm không ăn không uống, Tôn Hướng Minh đã được ăn một chút, trong tay lúc này là ly sữa đậu nành, trước mặt còn có hai cái bánh bao nóng hổi.
Hắn một ngụm cắn bánh bao, chậm rãi nuốt xuống, nhìn thấy có người tiến vào liền giơ tay đưa đến trước mặt cô: "Tống cảnh sát, chắc chưa ăn gì đi, tôi có hai cái này?"
Tống Dư Hàng ngồi xuống đối diện với hắn: "Không cần, ăn no rồi sao? Nếu chưa no tôi sẽ cho người mua thêm cho anh hai cái."
Tôn Hướng Minh như gió cuốn mây tan nuốt trọn hai cái bánh bao, cùng một ly sữa đậu nành, hắn tức thì cảm thấy cả người tràn đầy sinh lực, cực kỳ thoải mái.
Hắn ợ một cái, giương mắt nhìn đồng hồ treo tường: "No rồi, khi nào thì có thể thả tôi ra?"
"Đừng vội, còn sớm mà, tôi vẫn còn chút vấn đề muốn thỉnh giáo Tôn tiên sinh." Tống Dư Hàng ngồi thẳng sống lưng, sửa lại tư thái vốn thả lỏng, vẻ mặt trở nên lạnh băng thâm trầm.
"Đinh Tuyết ngoại tình."
Cô dùng câu nói khẳng định nói mấy chữ này, Tôn Hướng Minh vừa nghe đồng tử co rúm lại, vẫn không chịu hé răng.
"Anh sở dĩ không chịu nói cho chúng tôi biết người đó là ai vì thực chất anh cũng không biết đi."
"Để tôi đoán xem, hắn có tiền hơn anh, biết chăm sóc hơn anh, thông minh hơn anh, lại biết dỗ dành hài tử vui vẻ, quan trọng hơn là.... đến trêи giường anh cũng thua hắn."
"Đinh Tuyết có phải rất lâu rồi không cho anh chạm vào, từ sau khi sinh hài tử."
Giọng nói cô cực thấp, bên ngoài cuồn phong mưa lớn cùng vài đạo tia chớp, nghe qua giống như đang nói chuyện lừa thần gạ quỷ.
Lúc hoàn tất âm cuối cùng, Tôn Hướng Minh môi mím thành một đường thẳng tắp.
"Tôi nghĩ lúc mới kết hôn anh có lẽ thực sự thích Đinh Tuyết, nhưng chịu ảnh hưởng từ mẹ mình, ngày qua ngày, anh bắt đầu cảm thấy Đinh Tuyết không sinh con là một tổn thất, thật vất vả lắm mới có hài tử, lại là nữ hài, anh muốn nàng sinh thêm đứa con thứ hai, nhưng nàng không đồng ý đúng không?"
"Tôi không biết cô đang nói gì." Tôn Hướng Minh lần đầu kịch liệt phản bác: "Phải, tôi thừa nhận tôi có chút trọng nam khinh nữ, nhưng tôi thật sự không giết nàng, không tin cô cứ điều tra đi, lúc cô ấy rời khỏi nhà vẫn còn rất tốt không phải sao?"
Tống Dư Hàng mỉm cười: "Anh rốt cuộc nói ra."
Tôn Hướng Minh ngẩn người: "Cô-----"
Tống Dư Hàng lần nữa thả lỏng tựa vào lưng ghế: "Vấn đề chính là buổi tối hôm đó, lúc cô ấy ra khỏi nhà, bộ dáng hoảng loạn không biết đang lo lắng điều gì, tôi vẫn không nghĩ ra sao nàng lại sợ hãi như vậy, nguyên lai là sợ anh."
"Anh không trực tiếp giết chết cô ấy, mà gián tiếp giết người!" Cô từ trong bao thuốc rút ra một điếu, trong làn sương khói lượn lờ nhìn rõ sắc mặt thay đổi của Tôn Hướng Minh.
So với vẻ mặt mị hoặc lúc hút thuốc của Lâm Yêm hoàn toàn bất đồng, Tống Dư Hàng một khi hút thuốc, vẻ ngoài càng thêm cường đại tự tin, gây cho đối phương tâm lý sợ hãi, như là không gì có thể qua được pháp nhãn của cô.
"Để tôi đoán nhé, tối hôm đó, anh muốn làʍ ȶìиɦ với cô ấy, nhưng cô ấy lại cự tuyệt và nói để lần sau đi. Hai người đã cãi nhau trước mặt hài tử, rất nghiêm trọng, hài tử đã khóc lên, anh càng tức điên không kềm chế mà tát nó."
"Đinh Tuyết chất vấn anh vì cái gì lại trút giận lên đứa nhỏ, nói anh là kẻ không có tiền đồ, kẻ bất lực, kiếm không được tiền, cũng không phải là một ba ba tốt, chưa bao giờ quan tâm đến gia đình, nàng có phải còn nói-----"
"Anh mà còn như vậy, muốn sinh thêm đứa thứ hai, nằm mơ đi!" Tống Dư Hàng vênh mặt hất cằm, giả tư thái gần giống như bộ dáng của Đinh Tuyết lúc đó mà cô suy nghĩ.
Tôn Hướng Minh bắt đầu hít thở dồn dập, hai tay bên dưới bấu chặt, thái dương cũng nổi gân xanh.
"Nữ nhân nổi giận, đa số đều sẽ nhắc lại chuyện cũ, bất luận vẻ ngoài của cô ấy có nho nhã ôn nhu bao nhiêu thì trước mặt người mà nàng ta không yêu đều giống nhau."
"Nàng xuất thân thôn dã lại quở trách anh là người đàn ông không biết cầu tiến, rồi lại trách anh giống hệt mẹ mình trọng nam khinh nữ, nàng thậm chí còn nói---- gả cho anh, quả thực xúi quẩy tám đời."
Tống Dư Hàng trong mắt truyền ra cảm xúc thương hại, cũng không biết là dành cho ai, cô chậm rãi phả ra một làn khói mờ ảo.
"Đáng tiếc cô ấy đã quên, một người đạo mạo trung hậu bao nhiêu, thì khi tức giận càng biến thái bấy nhiêu."
Lúc cô nói lời này, khó tránh khỏi nhớ tới hôm đó vặn bẻ cổ tay Lâm Yêm, vô tình hơi nhíu mày, thuận tay dụi tắt tàn thuốc.
Toàn bộ quá trình chưa tới ba giây, cô đã thực thi cực kỳ suông sẻ.
Vô luận là mấy cảnh sát cùng cô tra hỏi Tôn Hướng Minh hay bản thân hắn đều không phát hiện được chút tia dị thường trong mắt cô.
Lớp nguỵ trang hoàn mỹ của Tôn Hướng minh bắt đầu rạn nứt, hai tay hắn bấu vào cạnh bàn, mất tự chủ dùng sức cào cấu vụn gỗ.
Tống Dư Hàng hơi cúi người, cho hắn đòn trí mạng cuối cùng: "Anh thích cô ấy như vậy, làm mọi cách để có được cô ấy, nhưng nàng trước nay chưa từng yêu anh, ngay cả con gái cũng là do anh cưỡng ép nàng mà có đi."
Ánh mắt thương hại của cô dần tiến lại gần, ở trước mặt Tôn Hướng Minh cực kỳ chói mắt.
"Anh quá đáng thương, đến lúc sắp chết cô ấy cũng không nói cho anh biết người đó là ai."
Phanh.... tiếng còng tay gõ mạnh xuống bàn, Tôn Hướng Minh bật người đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Không quan tâm đến gia đình là cô ta, ngoại tình cũng cô ta! Cô ta đáng chết! Đáng chết."
Tống Dư Hàng lẳng lặng nhìn hắn phát điên, khoé môi gợi lên chút ý cười.
Mấy cảnh sát nhanh nhẹn áp chế hắn ngồi lại ghế, Tôn Hướng Minh bắt đầu bụm mặt khóc.
"Ha ha ha-----" Trong miệng hắn phát ra tiếng cười thê lương, Tống Dư Hàng nghĩ hắn đang khóc, rồi hắn chợt dịch đôi bàn tay lộ ra ánh mắt đầy tơ máu, nhìn nàng cười quái dị.
Mấy cảnh sát ngồi bên cạnh nàng bất ngờ nổi cả gai ốc, lớn tiếng quát: "Cười cái gì? Có gì đáng cười."
Hắn không hề thoát ly dáng vẻ hoá điên, bụm mặt cười to, kim đồng hồ điểm chỉ qua 0h, bắt đầu reo.
Tôn Hướng Minh thả xuống đôi tay đang che mặt, bình tĩnh nhanh đến mức như hoá phép, giờ người thả lỏng chính là hắn, nghiêm chỉnh lại là Tống Dư Hàng.
Hắn nhìn cô với ánh mắt trêu ngươi đầy thách thức.
"Biết được thì thế nào, vân tay, vết máu, lông tóc.... Phàm là chứng cứ có thể chứng minh tôi giết người thì các người cứ việc tìm đi, có tìm cũng không ra...."
Hắn hơi cúi đầu, tiến sát lại gần Tống Dư Hàng: "Đến khi trời sáng, các người cũng phải thả tôi đi thôi."
-----------------
-----------------