Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 112: 112: Hoài Niệm





Sau khi mọi người rời đi, Lưu Chí nhìn Vương Cường nằm trên đất nói: "Chị Hồng, giờ xử lý thế nào đây?"
Ngón tay Lâm Yêm chạm nhẹ vào giữa lông mày: "Dù sao cũng ái @n bao năm, tìm một nơi an táng thật tốt đi."
"Dạ." Mấy người cao to khỏe mạnh tiến lên đeo găng tay vào kéo Vương Cường ra ngoài, những người còn lại xách thùng đi lấy nước lau chùi vết máu trên sàn nhà.
Lưu Chí ném tấm thảm dính máu vào trong đống lửa rồi nhìn nó từ từ cháy rụi thành tro.
Lâm Yêm ngồi trong xe, ngón tay vô thức gõ lên đầu gối, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.
Vương Cường chết rồi, tin tức này sẽ nhanh chóng lan truyền.

Bây giờ địa vị của nàng ở hộp đêm Hoan Ca đã không thể lay chuyển, hơn nữa có thể tiếp cận với người lãnh đạo bí ẩn của tổ chức này ngày càng gần.
Bước tiếp theo là phải tìm ra nguồn cung cấp, với số lượng m a túy khổng lồ như vậy thì chắc chắn đằng sau phải ẩn giấu một nhà máy sản xuất vô cùng lớn, nếu không tìm được nơi này, dù có kiểm tra bao nhiêu lô hàng đi nữa cũng phí công vô ích.
"Chị Hồng, mọi việc đều xử lý ổn thỏa rồi." Lưu Chí gõ cửa xe, chạy đến báo cáo.
Lâm Yêm lấy lại tinh thần, nhìn trên trán hắn đổ đầy mồ hồi, khẽ mỉm cười, đưa khăn tay của mình cho hắn.
"Cho cậu, lau đi."
Lúc làm việc với Vương Cường, làm gì được đối đãi ân cần hỏi han thế này.
Lưu Chí do dự, nhìn nàng cứ giữ tay như thế mãi cũng không được, cổ tay kia vừa trắng nõn vừa mảnh khảnh.
Trong lòng hắn nóng bừng, cầm góc khăn tay đưa lên, run run lau mồ hôi, mơ hồ còn có thể ngửi thấy một mùi thơm dễ chịu trên chiếc khăn, sắc mặt lập tức đỏ lên.
"Cảm ơn chị Hồng."
Lâm Yêm nhắm mắt nghỉ ngơi, Lưu Chí ngồi vào ghế lái phụ, ra lệnh cho tài xế lái xe đi, sau đó quay đầu thấp giọng hỏi.
"Chị Hồng, lô hàng kia..."
Lâm Yêm vẫn không mở mắt: "Trả lại cho Lão Hổ đi."
Việc nhỏ không nhịn được, việc lớn ắt sẽ hỏng, xem ra người tên Đỉnh Gia này khó đối phó hơn nàng tưởng tượng.
Lưu Chí khẽ giật mình: "Dạ."
Sau khi trở lại hộp đêm Hoan Ca, Lâm Yêm khóa chặt cửa phòng, dựa vào cánh cửa trượt ngồi xuống, nâng tay lên đỡ trán, trải qua một đêm này, thực sự làm cho nàng mệt mỏi vô cùng.
Bất kể khi nàng quần nhau với bọn buôn m a túy tàn độc kia, hay những khi phải hư tình giả ý với Vương Cường, kể cả lúc đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, cũng không khiến Lâm Yêm hao tâm tổn trí bằng việc gặp lại Tống Dư Hàng.
Ngay lúc nàng nói mình là "Bùi Cẩm Hồng", đôi mắt Tống Dư Hàng chợt lóe lên sự kinh ngạc cùng đau thương, chỉ trong khoảnh khắc nhưng cũng không thể thoát khỏi ánh nhìn của Lâm Yêm.
Rõ ràng người yêu ở ngay bên cạnh, nhưng lại không thể nhìn nhận, không thể ôm, cô đau thấu tim gan nàng cũng cảm nhận được.
Lâm Yêm nghiến răng, tự nhủ mình không được khóc, không được khóc, nhưng đôi mắt vẫn từ từ nóng bừng lên, nàng dùng răng cắn chặt cánh tay mình, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.
Sau một hồi lâu, tiếng nức nở yếu ớt như thú con kêu gào kia mới dừng lại.
Lâm Yêm đứng dậy, đi đến quầy Bar âm tường rót một ly rượu vang đỏ, ấn vào ngăn bí mật bên cạnh tủ đầu giường, một chiếc hộp gỗ bật ra.

Nàng lấy mấy viên thuốc màu trắng bên trong thả vào ly rượu, viền ly nổi lên bọt khí, rồi nhanh chóng biến mất.

Lâm Yêm cầm lên lắc lư hai lần, ngửa đầu uống một hơi cạn, vừa định đứng dậy đi tắm, không hiểu sao lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Nàng từ trên giường bật dậy, chiếc giường vẫn giống như trước khi nàng đi, gối đặt ngay ngắn, bốn góc chăn cũng không có một nếp nhăn nào.
Lâm Yêm bật sáng đèn bàn, vén chăn lên, mò mẫm từng chút một, cuối cùng ngón tay tìm thấy một sợi tóc, nàng đặt xuống dưới đèn bàn tỉ mỉ xem xét, là một sợi tóc ngắn màu đen.
Chị ấy đã đến đây.
Trong lúc nhất thời cảm xúc của Lâm Yêm dâng trào, tròng mắt lại đỏ hoe, nắm chặt sợi tóc kia không động đậy, run rẩy đôi môi.
Nàng thật muốn lao ra ngoài tìm cô biết bao nhiêu, nói với Tống Dư Hàng rằng mình vẫn còn sống, muốn ôm cô hôn cô, muốn cảm thụ được chút hơi ấm trên người cô.

Nơi này thật sự quá lạnh, thời thời khắc khắc đều phải nơm nớp lo sợ, từng phút trôi qua giống như đi trên một lớp băng mỏng.
Không đêm nào nàng có thể ngủ yên giấc, những hôm giữa hè đều sẽ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, rồi sẽ vì cóng mà tự mình tỉnh giấc.
Bác sĩ nói, đây là phản ứng s1nh lý bình thường sau cuộc phẫu thuật lớn, nhưng chỉ có bản thân nàng biết được, nàng chỉ đang mắc một căn bệnh tương tư mang tên "Tống Dư Hàng".

Sau khi đem roi sắt trả lại cho cô, xung quanh nàng không còn bất cứ thứ gì liên quan tới cô, ngay cả một thứ để hoài niệm cũng không có.
Lâm Yêm giãy dụa liên tục, cuối cùng quyết định lấy bật lửa ra, thiêu hủy sợi tóc.
Ngọn lửa cuồn cuộn như muốn nuốt chửng ngón tay nàng, trái tim cũng chết dần chết mòn theo quá trình rực cháy, khóe mắt ngấn nước cuối cùng cũng lăn xuống từng giọt nhỏ.
Mưa suốt một đêm, nàng cũng thức trắng một đêm, sáng sớm hôm sau liền cho gọi người đến giúp nàng chuyển nhà, lúc đầu Bùi Cẩm Hồng ở gần chút để thuận tiện cho việc quản lí hội quán, nhưng bây giờ Vương Cường đã chết, mọi người đều nghĩ rằng nàng nhìn vật nhớ người, nên việc chuyển nhà đi là hợp lý, không có bất kỳ hoài nghi nào.
Lâm Yêm thì đang suy nghĩ, đầu tiên là Tống Dư Hàng đã biết nơi này, khó tránh khỏi việc sẽ đến tìm nàng, như vậy chưa hẳn là an toàn.
Thứ hai, trong hộp đêm có nhiều người rất phức tạp, nếu ở ngoài có thể truyền tin đi dễ dàng một chút, còn về động tĩnh trong hộp đêm, đương nhiên Lưu Chí sẽ giúp nàng theo dõi.
Nơi mà nàng chuyển đến hiện tại cũng là tài sản riêng đứng tên Bùi Cẩm Hồng, một căn hộ chung cư thông tầng nằm trong khu dân cư cao cấp ở thành phố Giang Thành, bảo vệ an ninh túc trực 24/24, hành lang thang máy đều có camera giám sát.
Lâm Yêm rất hài lòng, đứng trên hành lang nhìn thuộc hạ của mình bận rộn ra vào, thầm nghĩ: --- Tên buôn người này có gu thẩm mĩ tốt nhỉ.
"Chị Hồng, mọi thứ đã thu dọn xong rồi." Lưu Chí nâng tay áo lau mồ hôi rồi bước ra ngoài.
"Chị xem thử cần mua thêm gì không, bọn em sẽ làm ngay."
"Vất vả rồi." Lâm Yêm rút ra vài tờ tiền đỏ từ trong ví, hai ngón tay kẹp lấy đưa cho hắn.
"Mời các anh em một bữa ăn ngon."
Những người khác cũng cười: "Vẫn là chị Hồng tốt với chúng em."
Căn phòng hai tầng cộng lại khoảng 200 mét vuông, so với biệt thự trước đây của nàng nhỏ hơn một chút, nhưng tạm thời thì có thể ở được.
Lâm Yêm nhìn xung quanh một vòng, nhặt lên một khung ảnh úp ngược trên bàn bên cạnh tủ TV, bên trong là một bức ảnh đen trắng cũ kĩ, một góc đã bị xé bỏ, chỉ còn lại hình ảnh của một cô bé, trông rất giống Bùi Cẩm Hồng.
Không hiểu sao, nàng luôn cảm thấy bức ảnh này trông rất quen mắt.
Lâm Yêm cau mày.
Lời nói của Lưu Chí cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
"Chị Hồng, thu dọn xong hết rồi, bọn em đi trước nhé."
Miệng hắn nói muốn đi, nhưng chân cứ đứng bất động ở đấy, những người khác đều không thấy đâu, có lẽ là bị hắn đuổi đi cả rồi.
Trong lòng Lâm Yêm cười lạnh, đặt khung ảnh xuống.
"Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi."
Lưu Chí vẫn không nhúc nhích, ngược lại tiến lên một bước, vẻ mặt có chút háo hức: "Chị Hồng, anh Vương mất rồi, em..."
Lâm Yêm ngước mắt lên nhìn hắn, nụ cười ẩn giấu sự sắc bén.
"Thì tôi vẫn là chị dâu của cậu."
"Không phải, em nghĩ..." Nhìn gương mặt Lâm Yêm, nàng mặc váy hai dây, để lộ đôi vai trần trắng nõn như tuyết, Lưu Chí nuốt nước bọt, tới gần đặt hai tay lên vai nàng.
"Chị hiểu ý của em mà, em sẽ đối xử với chị tốt hơn anh Vương rất nhiều."
Nhìn thấy bàn tay hắn nhẹ nhàng kéo dây áo trên vai mình xuống, Lâm Yêm không chút biến sắc, vẫn mỉm cười với hắn.
Nhưng ngay lúc Lưu Chí muốn tiến thêm một bước, một con dao nhỏ đã kề vào trước ngực hắn.
Móng tay đỏ tươi của Lâm Yêm đặt trên ngực hắn, nhẹ nhàng nói.
"Tôi để cho cậu gọi tôi là chị dâu, vì tôi xem cậu như em trai, không ngờ cậu với người anh kia của cậu đều bẩn thỉu như nhau, mù mắt tôi rồi."
Nàng nói xong câu cuối cùng, cả người cũng lạnh xuống, mũi dao đâm vào một li, trên đầu Lưu Chí cũng toát mồ hôi hột, sắc mặt tái nhợt.
"Tôi nghĩ hình như cậu đã quên, tôi không chỉ là chị dâu của cậu, mà còn là 'chị Hồng', 'Cẩm Kê' thủ đoạn ngoan độc, đừng vì tôi đối tốt với cậu làm lý do để được một tấc lại muốn tiến một thước, nghĩ xem anh Vương---"
Lâm Yêm nở nụ cười xinh đẹp, cài nút áo sơ mi lại cho hắn.
"Chết như thế nào?"
Lưu Chí không phải đồ ngốc, chỉ là bị sự mê muội của mình làm cho mù quáng, Lâm Yêm chỉ cảnh cáo hắn nên biết điểm dừng, xem ra hắn vẫn còn hữu dụng.
Sau khi nàng cất dao đi, Lưu Chí cũng lùi lại một bước, thở hổn hển, nhìn nàng với ánh mắt không thể tin được.
Lâm Yêm rút một tờ khăn giấy đưa cho hắn: "Đừng ngạc nhiên như vậy, bất kỳ ai đã từng chết qua một lần đều sẽ thay đổi."
"Chị..." Lưu Chí nghiến răng nghiến lợi, còn muốn nói thêm gì đó.

Lâm Yêm ngắt lời hắn: "Mấy năm nay cậu chưa về nhà lần bao giờ đúng chứ, gần đây cũng không có nhiều việc phải làm, tôi cho cậu nghỉ phép, về nhà thăm ba mẹ đi."

Đồng tử của Lưu Chí co rút lại: "Chị, sao chị có thể..."
Có thể biết hắn có ba mẹ, từ lúc đi theo Vương Cường làm việc tới nay, để không liên lụy đến gia đình, hắn luôn nói với người ngoài rằng mình là trẻ mồ côi.
Làm sao lại biết, đương nhiên là mật báo từ cảnh sát rồi.
Lâm Yêm như cười như không, một tay đỡ hắn dậy.
"Tôi xem cậu như em trai, ba mẹ cậu đương nhiên cũng là chú với dì của tôi, có thể quan tâm cậu một chút cũng tốt."
Nàng đặt vào tay hắn một chiếc thẻ ngân hàng khác.
"Đi theo Vương Cường, chút ít thịt vụn kia không đủ để cậu nhét kẽ răng phải không, bây giờ thì khác, mười phần trăm doanh thu không phải là số tiền nhỏ, làm việc cho tốt, tiền và hàng đều không thiếu phần cậu."
Lời nói của Lâm Yêm vừa dụ dỗ vừa đe dọa, khiến toàn thân hắn ớn lạnh không thôi.
Lưu Chí cầm tấm thẻ, cảm giác như đang ngồi trên bàn chông.
"Chị muốn gì? Đừng động vào ba mẹ tôi."
"Đó là đương nhiên, người chị này của cậu, không có bạc tình phụ nghĩa như vậy."
Lâm Yêm nói, ngồi xuống ghế sofa, đưa tay tìm điếu thuốc.

"Về phần tôi muốn cái gì..."
Nàng nở nụ cười xinh đẹp, nhấn mở bật lửa.
"Cậu nghĩ xem?"
*
Tống Dư Hàng ngồi chờ gần hộp đêm Hoan Ca mấy ngày nay, nhưng vẫn không thể gặp Bùi Cẩm Hồng.
Cô không muốn lại trèo tường như buổi tối hôm đó, hành động này vừa đường đột vừa thiếu tôn trọng Lâm Yêm, nhưng mà trong lòng vẫn còn khúc mắc chưa thể giải, cô dùng tấm thẻ Trịnh Thành Duệ sao chép cho mình đi vào mấy lần cũng không gặp nàng.
Hỏi nhân viên trong quán thì họ đều nói không biết, nếu hỏi thêm nữa sẽ có nguy cơ bại lộ.
Tống Dư Hàng không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, ngày hôm đó sau khi tan tầm, cô muốn đến lần nữa xem có tìm được manh mối gì không, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Cô bắt máy, sắc mặt lập tức lạnh xuống, cần gạt nước cọ qua lại làm xước kính xe, Tống Dư Hàng nhẹ nhàng đạp ga.
"Được, tôi biết rồi, lập tức đến ngay."
Án mạng.
Cấp trên đã cử cô đến xem xét.
Phóng viên cầm ô, khoác áo mưa, đứng đối diện ống kính hét khàn cả giọng: "Vụ án xảy ra tại một công trường xây dựng bỏ hoang ở vùng ngoại thành, bởi vì mưa lớn liên tục mấy ngày nay, đất bị bào mòn trở nên tơi xốp, mới để lộ ra thi thể bị chôn vùi bên dưới.

Gần đây nhà nào có người mất tích chưa tìm thấy, hoặc có manh mối khác giúp phá án, vui lòng kịp thời liên hệ với cảnh sát."
Tống Dư Hàng nhấc dây phong tỏa lên, đeo găng tay trắng vào.
Người bên tổ kỹ trinh đều đang bận rộn, cô đi đến xem xét, nhìn thấy bên cạnh thi thể một bác sĩ pháp y mặc đồ bảo hộ màu trắng.
Tống Dư Hàng liền giật mình, cứ như vậy ngẩn ngơ một lúc, cho đến khi đối phương quay đầu lại, là một người lạ mặt, có lẽ là mới tới.
Tiết Nhuệ bước tới, khóe môi có một vệt cười khổ, vẫn xưng hô như thường lệ: "Tống đội, chị đến rồi, gợi ý giúp tôi vài thứ đi."
Tống Dư Hàng đi tới: "Gọi tôi thế nào cũng được, gọi thế này không thích hợp lắm."
Hắn khẽ giật mình, Tống Dư Hàng đã ngồi xuống đánh giá sơ lược thi thể.
"Phát hiện từ lúc nào?"
Đoạn Thành nhìn thấy cô rõ ràng có chút kích động, vội vàng cầm camera trả lời: "Lúc bốn giờ chiều, người ở đồn cảnh sát đang lấy lời khai."
Người phát hiện ra thi thể là một người dân sống gần đó, đến công trường để nhặt một ít sắt thép.
Tống Dư Hàng đại khái hiểu rõ tình tiết vụ án, sau đó đến nhìn thi thể kia một chút.

Vô cùng thê thảm.
Toàn thân bị thiêu đến cháy đen, giống như một khối than, hoàn toàn không thể nhận dạng được, thậm chí là nam hay nữ cũng nhìn không ra.
Đối với những thi thể dạng này, cho dù là pháp y kinh nghiệm phong phú cũng thúc thủ vô sách.
"Được rồi, được rồi, trời mưa lớn quá, chúng ta mang về giải phẫu đi."
Mấy người chung tay đem thi thể bỏ vào túi bọc thi.
Trận mưa lớn này gần như đã xóa sạch mọi dấu chân và vết tích.
Sau khi khiêng người đi, Tống Dư Hàng bốc một nắm đất bên trong vũng bùn, đưa lên chóp mũi ngửi.
"Chất đất rất cứng, mưa lớn chỉ cuốn trôi lớp đất tơi xốp phủ trên bề mặt, đất trong hố không có dấu hiệu bị lửa thiêu, nơi này không phải hiện trường vụ án đầu tiên."
Tiết Nhuệ giật mình: "Ý của chị là, người này bị gϊếŧ ở một nơi khác, sau đó bị vứt xác ở đây?"
"Không sai, chờ kết quả giải phẫu thi thể đi." Tống Dư Hàng phủi đất bám trên tay rồi đứng dậy, lặng lẽ thở dài, nếu là Lâm Yêm, chắn chắn bây giờ có thể nói cho cô biết nguyên do.
"Đầu tiên phải tìm ra danh tính của thi thể, kiểm tra camera giám sát, hỏi thăm những người dân xung quanh, sau khi tìm được danh tính thì điều tra quan hệ xã hội, khoanh vùng nghi phạm, xác minh từng người một."
Đến hiện trường chưa bao lâu, Tống Dư Hàng gần như đã sắp xếp xong phương án điều tra cho bọn họ.
Trong đầu cô chợt lóe lên hình ảnh một chiếc đồng hồ đen nhánh trên cổ tay thi thể.
Có thể đốt mà lại không cháy, khả năng là một thương hiệu đắt tiền nổi tiếng.
Tống Dư Hàng suy nghĩ một chút, nói việc này ra.
"Trên cổ tay phải của thi thể có một chiếc đồng hồ, lửa đốt không cháy, có lẽ là hàng hiệu, mua được những thứ xa xỉ thế này, nơi bán nhất định sẽ lưu lại thông tin khách hàng, cậu trở về điều tra đi."
Nhờ có khoảng thời gian ở bên Lâm Yêm, Tống Dư Hàng đối với cuộc sống của những người giàu biết thêm chút ít.
Đôi khi hoài niệm là một điều rất kỳ diệu, rõ ràng đang làm một việc không hề liên quan đến cô ấy, đột nhiên vẫn có thể nhớ đến cô ấy.
Có lẽ đây chính là khắc cốt ghi tâm.
Đáy lòng Tống Dư Hàng cười khổ một tiếng.
Tiết Nhuệ bị lời nói của cô làm cho bừng tỉnh, hai mắt lập tức sáng lên: "Cũng may hôm nay có Tống đội giúp đỡ, nếu không tôi thực sự không tìm được manh mối nào về vụ án này."
Tất cả đều là đồng đội cũ, có mấy người cộng sự thấy cô trở về, lần lượt tiến lên chào hỏi, thậm chí còn muốn mời cô một bữa ăn.
Tống Dư Hàng xua tay từ chối, tháo găng tay bỏ vào túi.
"Không được rồi, tôi còn có việc, xin phép về trước, mọi người cũng đang bận rộn mà, có việc gì cần thì đến tìm tôi."
Đoạn Thành đuổi theo: "Đợi đã, Tống đội..."
Phương Tân kéo hắn lại: "Được rồi, được rồi, chúng ta làm việc trước đi."
Những người khác cũng đang xì xào bàn tán.
"Mọi người có cảm thấy Tống đội giống như biến thành một con người khác không?"
"Ừa, trước kia cô ấy rất hay cười, còn bây giờ tính khí cứ lầm lầm lì lì, nghe nói ở đồn cảnh sát cũng không có bạn bè nào."
"Bạn gái của anh mất xem anh có cười ra tiếng được nữa không?"
"Miệng quạ, đừng rủa tôi được không?"
"Thành thật mà nói, trước đây tôi đã nghi ngờ Tống đội với Pháp y Lâm là một đôi, nhiều lần nhìn thấy hai người họ liếc mắt đưa tình trong văn phòng, không ngờ lại là thật."
"Ừm, thật đáng tiếc cho Tống đội, tương lai rộng mở như vậy, tuổi còn quá trẻ, có thể đạt được trình độ này cũng không có mấy người."
...
Tống Dư Hàng nhếch môi, thu ô lại ngồi vào trong xe, đạp ga lái thẳng đến nghĩa trang.
Như thường lệ những lúc không có việc bận, cô đều muốn đến gặp nàng mỗi ngày, nhưng lại không ngờ đến, hắn cũng đang ở đây.
Lâm Khả cầm một chiếc ô màu đen, trước tấm bia có một bó hoa cúc trắng tươi, nghe tiếng bước chân đến gần, hắn hơi cong khóe môi lên.
"Cô đến rồi."
Tiếng nói nhỏ gần như tiếng thở dài.
Tống Dư Hàng nhìn bó hoa cúc trắng phía trước tấm bia, sau đó nhìn hắn, gật đầu: "Thì ra là anh."
So với bó hoa tươi đắt đỏ mà Lâm Khả mang đến, trên tay Tống Dư Hàng chỉ có vài nhánh cúc dại tiện tay hái ven đường với vài đóa hồng trắng, bởi vì ướt mưa nên có chút mảnh dẻ và tồi tàn.
Lâm Khả mỉm cười: "Em ấy sợ cô đơn."
Tống Dư Hàng gật đầu, cúi người xuống, kéo tay áo lau sạch nước mưa trên tấm bia, đem ô của mình nhẹ nhàng che trên đỉnh đầu nàng.
"Vậy nên tôi rất thường xuyên đến đây."
Lâm Khả nghiêng đầu nhìn cô, màn đêm buông xuống, rõ ràng là hắn đang cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
Hắn nói đùa: "Vậy cô xuống dưới cùng em ấy đi."
Tống Dư Hàng gật đầu: "Sẽ như vậy, nhưng không phải bây giờ."
Lâm Khả mở ô rồi quay người: "Tốt nhất là vậy."

Cơn mưa này, không, đúng hơn là cái chết của Lâm Yêm, để giữa hai người vốn dĩ đã có một số ngăn cách giờ càng trở nên rõ ràng hơn.
Lâm Khả xé bỏ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa, cô cũng không cần phải giả vờ rộng lượng nữa.

Tống Dư Hàng không quay đầu lại, nhìn tấm ảnh của nàng.

"Lúc cô ấy còn sống, lời nói cuối cùng là đồng ý làm vợ tôi, cô ấy mất rồi, cũng là người vợ đã khuất của tôi, trăm năm sau này, chúng tôi sinh cùng chăn chết cùng mộ."
"Hiện tại tôi còn sống, không phải vì tham sống sợ chết."
Cô nắm chặt tay, nước mưa xuôi theo gương mặt gầy gò chảy dài, từng câu từng chữ đều chắc như đinh đóng cột.
"Mà là vì---"
Tống Dư Hàng hơi ngẩng đầu lên: "Báo thù cho cô ấy."
"Mặc kệ người đó là ai."
Khóe mắt khẽ lướt qua, thân thể Lâm Khả có chút cứng đờ.
Hắn quay lại, nở nụ cười châm chọc.
"Nếu như cô thật sự có khả năng này, em ấy đã không ra đi như vậy."
Sau khi hắn rời đi, bàn tay nắm chặt của Tống Dư Hàng mới thả lỏng ra, cô tiếp tục ngồi xổm xuống, cầm bó hoa của Lâm Khả ném thật xa, quét tước sạch sẽ trước tấm bia, đặt bó hoa của chính mình lên, mang theo đầy tình yêu trĩu nặng.

Tống Dư Hàng chạm vào dòng chữ khắc trên tấm bia, hai mắt nóng bừng.
--- Quyền người được sống, nói thay người chết.
Quả nhiên cô vẫn dùng câu này làm văn bia.
"Em biết không? Hôm nay Cục thành phố có nhờ tôi làm cố vấn cho một vụ án mạng, pháp y bọn họ không nhìn được gì ở hiện trường cả, tôi liền nhớ đến em."
Tống Dư Hàng tự lẩm bẩm.
"Em đó, trước đây luôn muốn nói thay người đã khuất, nhưng bản thân lại không biết cách nào biểu đạt, kể cả lúc bệnh vẫn gấp hạc giấy, cũng chưa từng nói cho tôi biết, đến khi không thể giấu nữa, tôi mới biết được."
Tống Dư Hàng thì thầm, hít mũi một cái, tựa vào cạnh tấm bia.
"Bây giờ tôi chỉ hy vọng, có thể tồn tại cỗ máy thời gian, đưa tôi trở về quá khứ, về những ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Tôi nhất định sẽ không gay gắt đối chọi với em, nhất định sẽ không chặn em trước cổng, ngươi quyền ta cước."
"Tất cả tôi đều nghe theo em, em...!có thể quay về được không?"
Mưa rơi trắng xóa, Tống Dư Hàng cũng không biết mình đang khóc hay đang làm gì, tầm nhìn rất nhanh trở nên mơ hồ.
Cô không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu, đến khi nửa người tê dại, mới bị ai đó nhẹ nhàng lay tỉnh.
Người quản lý nghĩa trang: "Cô ơi, cô ơi, mưa lớn như vậy, đừng ngồi ở đây."
Tống Dư Hàng ngẩng đầu nhìn, trời đã tối mịt.
Đối phương che ô cho cô, trên tay cầm đèn pin.
Tống Dư Hàng đứng dậy, toàn thân đều ướt đẫm, có thể hình dung là ướt như chuột lột.
Cô lau nước mưa trên mặt.
"Cảm ơn."
Nói rồi vừa định bước ra ngoài.
Người quản lý nghĩa trang thắc mắc hỏi: "Người đang yên nghỉ ở đây là ai vậy, mưa gió thế nào cũng thấy cô đến đây?"
Tống Dư Hàng quay đầu, khẽ mỉm cười.
"Vợ tôi."
Cô vừa ngồi vào trong xe, tóc còn chưa kịp sấy, điện thoại bị ném bên ghế lái phụ vang lên, tin nhắn tới chính là của Tiết Nhuệ.
"Danh tính thi thể đã truy được, nạn nhân là Vương Cường, giám đốc công ty TNHH Vận tải công nghiệp Hạo Nhiên, có tiền sử lạm dụng m a túy."
Phía dưới liệt kê một danh sách dài các mối quan hệ xã hội của Vương Cường.
Tống Dư Hàng lướt xuống từng cái tên, ngón tay bỗng nhiên dừng lại, nhìn gương mặt quen thuộc này mà khϊếp sợ không nói nên lời.
Tình nhân – Bùi Cẩm Hồng.
Lại là cô ấy.
Tống Dư Hàng nghiến răng nghiến lợi..