Ẩn mình trong bóng tối, Tống Dư Hàng đi tới con hẻm phía sau hộp đêm Hoan Ca.
Cô giẫm lên ống dẫn nước trên tường, nhanh nhẹn trèo lên lầu hai, nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ căn phòng trong cùng, nghiêng người nhảy vào.
Trong phòng không bật đèn, một màu tối đen như mực, trên giường phủ chăn bông, Tống Dư Hàng nắm chặt cây gậy baton trong tay, rón rén đi qua lật tung chăn lên.
"Cô rốt cuộc có phải..."
Lời còn chưa dứt, đồng tử của cô co rút lại, không có ai!
Lâm Yêm đương nhiên là không có ở đây.
Cô vừa đi không lâu, Lão Hổ đã quay trở lại, hai phe cầm vũ khí lạnh lùng đối chọi nhau bên trong khu xưởng ở vùng ngoại thành.
Bên phía Lâm Yêm do Lưu Chí dẫn đầu, cầm súng trong tay, bảo hộ nàng ở giữa, nhìn chằm chằm đối phương.
Trên tay Lâm Yêm cầm điếu thuốc, ngồi tựa vào một chiếc ghế sofa cũ nát, nhưng cảm giác như thể đang ngồi trên ghế sofa khách sạn năm sao hạng sang.
Cô búng tay gạt bớt tàn thuốc, bình chân như vại, đợi cho đến khi Lão Hổ mất kiên nhẫn, kìm nén tức giận mà mở miệng.
"Lô hàng kia, rốt cuộc cô giấu ở đâu?"
Khóe môi Lâm Yêm câu lên một nụ cười khinh bỉ: "Tôi còn chưa hỏi Hổ ca, vì sao lại đột nhiên thay đổi thời gian giao hàng, vì sao chân trước các người vừa đi, chân sau cớm lập tức xông đến."
Lão Hổ nổi nóng: "Cái đó ai mà biết được, trùng hợp như vậy cũng chưa chắc là như vậy, hơn nữa, thời gian nhận hàng do người mua và Đỉnh Gia quyết định, tôi nói thì không tính."
"Thật trùng hợp." Lâm Yêm ném tàn thuốc vào gạt tàn, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, khẽ cười một cái.
"Nói như vậy, là Đỉnh Gia muốn chúng tôi chết sao?"
Nàng vừa nói xong đám người đối diện vô cùng phẫn nộ, có người cầm súng răng rắc một tiếng lên nòng, nhắm vào nàng chửi ầm lên.
"Mẹ nó cô dám phỉ báng Đỉnh Gia, chuyện hôm nay không có liên quan gì tới Đỉnh Gia, nói không chừng là do các người tự biên tự diễn, gián điệp lại chính là người của cô mà ra!"
"Mày đang nói ai đó? Thử mắng lại một câu nữa xem!" Mấy người trong hộp đêm Hoan Ca do Lưu Chí cầm đầu cùng lúc kích động lên, nhao nhao không cam lòng yếu thế chào hỏi mười tám đời tổ tông nhà đối phương.
Lưu Chí xô ngã người đang lên tiếng kia, hai phe lao vào nhau giằng co kịch liệt.
Lâm Yêm nhấn bật lửa "cạch" một tiếng, làn khói bốc lên khiến gương mặt nàng càng thêm trầm lặng.
"Được rồi, tất cả dừng tay lại đi, dù sao chúng ta cũng chỉ là mấy tên lính nhỏ, chịu thiệt thòi còn ít sao?"
Lâm Yêm nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn Lão Hổ, trong mắt có chút ai oán: "Lão Hổ, anh nói một câu công bằng đi, nếu trong hộp đêm Hoan Ca có gián điệp, đoán chừng là hắn muốn tất cả chúng ta đều phải ngồi tù rục xương."
"Gϊếŧ địch một ngàn, tổn hại tám trăm, hà tất phải như thế."
Lão Hổ nhất thời không biết làm sao trả lời, sự việc hôm nay thật sự rất kỳ lạ, nhưng khi hắn nhìn thấy Lâm Yêm đang ngồi ở chỗ Vương Cường hay ngồi, thuộc hạ bên người cũng nghe lời răm rắp, một linh cảm khác lạ chợt lóe lên trong đầu.
"Hôm nay lẽ ra phải là Vương Cường đến dàn xếp chứ, tại sao lại là cô?"
Lời này vừa nói ra, Lâm Yêm cũng phát giác được có chỗ không đúng, Lão Hổ không biết Vương Cường bị bắt, như vậy rất có khả năng, không phải Đỉnh Gia làm?
Lâm Yêm cười lạnh: "Tôi cũng đang thắc mắc đây, trước giờ giao hàng mười lăm phút, đồn cảnh sát đột nhiên gọi cho tôi, nói anh Vương đi chơi gái bị bắt quả tang."
Hai từ "chơi gái" nhẹ nhàng được thốt ra, đám người lập tức xôn xao bàn tán.
"Thật bị bắt rồi sao?"
"Không thể nào."
"Anh Vương không thể bất cẩn như vậy chứ?"
"Cùng ai vậy?"
"Còn có thể là ai chứ, không chỉ có vậy...!Khà khà."
"Sớm đã làm sau lưng chị dâu rồi."
"Anh ta bị bắt rồi liệu có khai chúng ta ra hay không?"
Cuối cùng cũng có người hỏi vào trọng điểm vấn đề.
Sắc mặt Lão Hổ tái xanh: "Vậy tin tức vẫn từ chỗ các người tiết lộ ra ngoài?"
Lâm Yêm vội vàng xua tay ngăn lời hắn nói: "Này Lão Hổ, anh nói như vậy tôi nghe không vui đâu, anh ta là anh ta, tôi là tôi, đừng đem anh ta với tôi gom lại thành một chỗ."
"Có phải vậy không, các anh em?"
Khóe môi Lâm Yêm khẽ cong lên cười, thỏa mãn nghe những người phía sau sững sờ ba giây, rồi nhanh chóng phủi sạch quan hệ, đám người đồng tình phẫn nộ.
"Đúng, đúng, chị Hồng là chị Hồng, anh Vương là anh Vương."
"Chúng tôi đều làm việc cùng chị Hồng, không liên quan gì đến anh Vương."
"Anh Vương xảy ra chuyện gì là việc của anh ta, đừng đội nồi lên đầu chúng tôi."
...
Lúc này còn không đứng về phía Lâm Yêm, xem như không kịp nữa rồi.
Ngược lại là Lâm Yêm đem điếu thuốc dập tắt vào trong gạt tàn rồi lên tiếng.
"Lão Hổ, anh cũng đừng vội phán xét ai là gián điệp, những năm qua anh Vương đối với Đỉnh Gia không có công lao cũng có khổ lao, tôi thấy việc này, cần phải tìm được anh ta trước, sau đó lại bàn bạc kỹ hơn."
Lời này của Lâm Yêm muốn uy nghiêm có uy nghiêm, muốn nhẹ nhàng có nhẹ nhàng, quan trọng nhất vẫn là hợp tình hợp lý, vừa đủ thuyết phục, ngay cả mấy người đứng bên cạnh Lão Hổ cũng hai mắt nhìn nhau, có người còn bước lên nhỏ giọng thì thầm với Lão Hổ.
"Anh Hổ...!Người phụ nữ này nói không sai, hàng của chúng ta còn trong tay cô ta, nếu như không có, chỉ sợ không biết ăn nói làm sao với Đỉnh Gia."
Khóe môi Lâm Yêm khẽ nhếch lên, trước đây nàng từng truyền tin tức ra ngoài, nói rằng Vương Cường khả năng cao sẽ không quay về được nữa, về phần lô hàng kia, Lâm Yêm cũng đã có dự định khác.
Thế nhưng Lâm Yêm đắc ý chưa được bao lâu, bên ngoài truyền đến một tiếng động lạ.
Dây thần kinh của tất cả mọi người đều kéo căng lên, Lưu Chí dẫn đầu lên đạn hướng về phía cửa: "Ai?"
"Tôi." Giọng nói có chút trầm thấp của người đàn ông từ ngoài cửa truyền vào, mang theo vài tiếng bước chân nhịp nhàng, một nhóm người cao to vạm vỡ tay cầm AK, trên vai đeo dây đai băng đạn của binh sĩ ngoại quốc bước vào."
Người dẫn đầu, chính là Khố Ba.
Tất cả mọi người trong phòng đều bỏ súng xuống, khẽ cúi đầu.
"Nhị Gia."
Xét về chức vị, hắn là phụ tá đắc lực của Đỉnh Gia, xưng hô thế này rất tương xứng với vị thế của hắn.
Chỉ có Lâm Yêm nhàn nhã ung dung phả ra một vòng khói, dáng vẻ tĩnh lặng mà cẩn trọng.
"Nhị Gia đến rồi."
Khố Ba từ lâu đã quen với thái độ không mặn không nhạt này, khẽ gật đầu một cái rồi đi thẳng vào vấn đề.
"Người cô cần, tôi mang đến cho cô."
Bàn tay đang cầm điếu thuốc của Lâm Yêm ngừng lại, rồi lập tức bình tĩnh mỉm cười.
"Hửm, vậy thì tốt quá."
Vương Cường bị trói chặt tay sau lưng, kéo lê như chó chết ném xuống đất.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, phía trên toàn là vết máu, phía dưới chỉ mặc underwear, hai chân đầy vết bầm tím, mặt mũi cũng sưng húp cả lên, nhân dạng cũng nhìn không ra được.
"Anh Hổ, anh Hổ, Nhị Gia, Nhị Gia, không phải tôi, không phải tôi! Việc tôi ra ngoài vốn dĩ không ai biết cả!"
Hắn quỳ gối lê lết từng bước tới bên chân Khố Ba, rồi dụi mặt vào ống quần của Lão Hổ, cuối cùng đảo mắt nhìn qua nàng.
"Cẩm Hồng, Cẩm Hồng, em nói giúp anh một câu đi!"
Tin tức Lâm Yêm truyền ra mấy ngày trước đó là cảnh sát muốn thừa cơ lần giao dịch này, lấy cho được mẫu thử của "Túy mộng", nhân tiện bắt giữ những nhân vật chủ chốt như Lão Hổ, chứ không phải muốn đến hiện trường giao dịch một mẻ hốt gọn tất cả bọn họ.
Lúc nàng nghe tin thời gian giao dịch bị thay đổi sớm hơn thì liền sinh nghi, cho đến khi nhìn thấy người đến không phải đội phòng chống m@ túy mà là Tống Dư Hàng, ý nghĩ bị người khác gài bẫy càng rõ ràng hơn.
Chỉ sợ cảnh sát cũng đang mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lâm Yêm suy tính, mặc kệ người gài bẫy nàng là ai, tóm lại, lúc này phủi sạch mọi liên quan tới Vương Cường là một quyết định đúng đắn.
Sau khi cân nhắc rõ ràng điểm này, trên mặt nàng tràn đầy vẻ oán giận.
"Anh Vương đang nói gì vậy, anh ra ngoài mây mưa với người khác, thật sự tôi hơi đau lòng đấy, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, anh không niệm tình này đã đành lại còn muốn lấy mạng tôi, muốn cùng ả ta tự do tự tại hưởng khoái lạc sao?"
"Cẩm Hồng, Cẩm Hồng, cô..." Vương Cường như bị nghẹn một ngụm máu tươi trong cổ họng, nuốt xuống không được mà nhả ra cũng không xong.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhìn gương mặt nàng chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh không thôi.
Hắn không sống được, người khác cũng phải chết!
"Cô đừng tưởng tôi không biết, lần trước từ lúc cô trở về đã..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Yêm chụp cái gạt tàn trên bàn đập mạnh vào trán hắn, máu chảy ròng xuống nền đất.
Vương Cường hét lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất, hắn bổ nhào qua ôm chân Khố Ba, vừa khóc vừa la.
"Gϊếŧ người rồi, gϊếŧ người rồi, Nhị Gia, Nhị Gia, cứu tôi với, mau cứu tôi với, cô ta là nội ứng, cô ta muốn diệt...!diệt khẩu!"
Lâm Yêm chậm rãi vuốt v e móng tay của mình, nhẹ nhàng hít một hơi.
"Nếu muốn diệt khẩu, tôi trực tiếp nổ súng là được rồi, ném cái gạt tàn này làm gì, tôi đánh anh vì anh không biết xấu hổ, vui đùa với người phụ nữ khác sau lưng tôi, lão nương nuốt không trôi cục tức này."
Khố Ba vỗ tay cười lớn: "Không hổ là 'chị Hồng', ân oán rất rõ ràng."
"Vương Cường nói cô là nội ứng, cô lại nói anh ta tiết lộ tin tức, vậy chúng ta cùng chơi một ván đi."
Hắn hướng phía sau lưng ra hiệu, thuộc hạ đưa đến một khẩu súng lục ổ xoay.
"Bên trong khẩu súng này chỉ có một viên đạn, bắn trúng ai thì thì người đó là nội ứng, đương nhiên, không muốn đánh cược mạng sống của mình, cũng có thể là nội ứng."
Khố Ba dừng lại một chút, từ từ đặt khẩu súng lên bàn.
"Hai người...!Ai đến trước?"
Ánh mắt Lâm Yêm rơi xuống khẩu súng trên bàn, cười khẩy một tiếng: "Nhị Gia đang nói đùa sao, tôi chết rồi, sẽ không còn ai biết lô hàng kia ở đâu."
"Không sao, Đỉnh Gia nói, có thể từ từ tìm."
Ý cười trên khóe môi Lâm Yêm dần dần biến mất, nàng nhìn Vương Cường, rồi lại nhìn khẩu súng kia, sắc mặt càng thêm lạnh xuống.
Vương Cường nuốt nước bọt, nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn Khố Ba, lao về trước muốn chiếm thế thượng phong.
Lâm Yêm một chân đá đổ cái bàn, khẩu súng bay lên, nàng bắt lấy nắm vững trong tay.
Vương Cường bắt hụt, quỳ rạp xuống dưới chân nàng.
Một tiếng "cạch" vang lên, đạn đã lên nòng, Lâm yêm không có nhắm miệng súng vào mình, mà lại nắm tóc hắn kéo lên, hướng mũi súng vào ngực hắn.
"Nội ứng không có tư cách ở đây chơi trò này, anh Vương, thật xin lỗi, năm sau Cẩm Hồng nhất định sẽ đốt giấy vàng cho anh."
Nàng nói lời này vừa nhanh vừa độc, một loạt hành động nhất thời khiến mọi người không kịp chuẩn bị.
Người của Khố Ba còn chưa kịp phản ứng, Lâm Yêm đã bóp cò.
Sự im lặng ngột ngạt qua đi, Vương Cường mở to hai mắt nhìn, không chết, hắn không chết!
Hắn thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, còn chưa kịp vui mừng bao lâu.
"Phốc—" Lưỡi dao sắc bén xuyên qua ngực, máu tươi nhuộm đỏ quần áo hắn.
Khố Ba thu tay lại, liếʍ vết máu trên con dao.
Vương Cường bịch một tiếng ngã dưới chân nàng, chết không nhắm mắt.
Trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ, Phùng Kiến Quốc đã nói nàng không được gϊếŧ người, cho dù là tội phạm cũng phải đưa ra tòa xét xử, sống chết là do pháp luật quyết định.
Nếu là nàng ra tay thì người này còn có một chút hi vọng sống.
Lâm Yêm từ từ đặt súng xuống, trong mắt đúng lúc tràn ngập đau buồn.
Khố Ba đem con dao găm cất lại vào đôi giày tác chiến của mình, ném khẩu súng trong tay nàng qua cho thuộc hạ, vô nhẹ vai nàng, cười lớn nói.
"Trong súng này không có đạn, chỉ kiểm tra thử xem ai sẽ trung thành hơn, làm rất tốt, Đỉnh Gia sẽ ban thưởng."
Thay vì nói ai trung thành hơn, chi bằng nói là, ai tàn nhẫn hơn.
Sau một lúc ngắn ngủi đau buồn, Lâm Yêm khôi phục sắc mặt bình thường.
"Mười phần trăm doanh thu."
Khố Ba sảng khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề."
"Sau này việc giao dịch sẽ do người của tôi sắp xếp." Câu này là muốn ám chỉ Lão Hổ cũng có hiềm nghi không tránh khỏi.
Hắn tiến lên một bước: "Cô—"
Người của Lâm Yêm đồng loạt rút súng ra chắn phía trước nàng.
Khố Ba đưa tay ngăn lại, ra hiệu tất cả lui ra.
"Không thành vấn đề, Cẩm Hồng từ nay về sau chỉ cần một tuyến liên lạc với tôi."
Lâm Yêm bạo gan đưa ra thêm một yêu cầu.
"Tôi muốn gặp Đỉnh Gia."
Theo Bùi Cẩm Hồng nói, cô ta qua lại hai bên rất nhiều lần, nhân vật quan trọng nhất từng gặp chỉ có Khố Ba, người chỉ huy đứng thứ hai.
Người bí ẩn tên "Đỉnh Gia" vẫn là thần long kiến thủ bất kiến vĩ.
*Thần long kiến thủ bất kiến vĩ - Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi: Là một câu thành ngữ, tùy ngữ cảnh mà ám chỉ những người có hành tung bí ẩn, hay những sự việc, con người mờ ám, bất định.
Nếu có thể tìm ra danh tính, lai lịch của Đỉnh Gia, đem băng nhóm tội phạm này một mẻ hốt gọn, vậy mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Những tên lính nhỏ này chắc chắn không muốn gặp Đỉnh Gia, Khố Ba mỉm cười, ra hiệu cho các anh em của mình rút lui.
"Bây giờ vẫn chưa được, một ngày nào đó cô sẽ gặp được Đỉnh Gia thôi, được rồi, tên này giao cho các người xử lý."
Dứt lời, hắn dẫn theo người của mình rời đi.
Lâm Yêm: "Lô hàng kia, không cần nữa sao?"
Khố Ba xua tay: "Đỉnh Gia nói, đưa cho Cẩm Hồng xem như quà gặp mặt."
*
Sau khi tìm khắp nơi mà vẫn không có kết quả, Tống Dư Hàng đành phải khôi phục căn phòng về trạng thái ban đầu, theo đường cũ trở về.
Lúc này trăng đã lên cao, nhưng cô lại không cảm thấy buồn ngủ, dứt khoát lái xe đi thẳng đến nghĩa trang.
Cô thường xuyên đến đây, mộ bia đều được lau sạch không tì vết.
Tống Dư Hàng ngồi xuống bậc thềm, đưa tay lấy bao thuốc lá trong túi ra tự châm một điếu, toàn bộ phần còn lại đặt ở trước tấm bia của Lâm Yêm.
Gió đêm thanh mát xua tan làn sương mù khắp bốn phía, Tống Dư Hàng vuốt v e tấm ảnh của nàng, đôi mắt ửng đỏ, lẩm bẩm một mình.
"Lâm Yêm, em...!vẫn ổn chứ?"
Không ai đáp lại cô, chỉ có cơn gió vắng lặng thổi mấy tờ tiền giấy trong chậu đồng bay lên khắp trời.
Tống Dư Hàng ngậm điếu thuốc trong miệng, run rẩy nhóm lửa đốt một tờ giấy, bỏ vào chậu đồng rồi nhìn nó từ từ cháy hết, cứ một tờ lại thêm một tờ.
Cách vài ba hôm cô sẽ đến đây ngồi một lần, lúc tâm trạng không tốt sẽ đến thường xuyên hơn.
Ngồi bên cạnh nàng, Tống Dư Hàng tựa như có một loại cảm giác lá rụng về cội, cô vừa ngồi đốt tiền giấy vừa liên miên tâm tình với nàng, trò chuyện một chút về tình hình gần đây.
Cứ như vậy cô ngồi đến hơn nửa đêm, cho đến khi phía đông lộ ra màu trắng bạc, đến lúc phải trở về, cô đứng dậy rời đi.
Ngón tay Tống Dư Hàng xoa nhẹ lên tấm ảnh của Lâm Yêm, tâm trí luôn cảm thấy gương mặt này thật sự rất đẹp.
Mặc dù Lâm Yêm rất ít khi cười, nhưng đôi mắt luôn tràn đầy sự tự tin, kiên định, bất khuất và rất chính trực.
Không giống người phụ nữ kia, mặc dù khuôn mặt có nét gì đó hao hao giống Lâm Yêm, nhưng lại pha lẫn một chút gợϊ ȶìиᏂ, toàn thân đều toát ra một luồng khí nguy hiểm, giống như một con rắn độc, xảo quyệt, nham hiểm, khó lường.
Tống Dư Hàng cảm thấy áy náy vì sự mềm lòng thoáng qua của bản thân trong hộp đêm Hoan Ca.
Cô nghiêng người hôn lên tấm bia: "Tôi phải đi rồi, buổi tối lại đến gặp em."
*
"Đỉnh Gia, không còn cách nào xác định rốt cuộc ai mới là nội ứng, đã vậy, sao không gϊếŧ hết bọn họ cho rồi?"
Khố Ba trở lại chỗ đứng, Đỉnh Gia vẫn chưa ngủ, run rẩy vịn tay Khố Ba đứng dậy, ngồi bên cửa sổ đánh cờ.
"Vậy thì thật nhàm chán." Ông lão nhặt lên những quân cờ đen đã thua trận, bỏ vào lại bên trong cái hủ trúc.
"Đã dọn dẹp sạch sẽ chưa?"
"Ngài yên tâm."
Nếu đúng như dự đoán của ông, sau khi Vương Cường bị cảnh sát bắt, sẽ có một cuộc thẩm vấn, nhất định hắn sẽ thú nhận điều gí đó để tự cứu mạng mình.
Vậy nên ông liền phái người phục kích trên đường áp giải hắn đi, giữa đường chặn xe cướp người.
Về cuộc gọi thông báo của cảnh sát kia, thực sự là một nước đi sai lầm, nhưng cũng là một cơ hội tuyệt vời giúp Lâm Yêm lập được uy danh.
Nắm bắt không tốt, sẽ phải chết.
Nắm bắt tốt, uy danh nâng cao thêm một bậc.
Cẩm Hồng người này thật sự thủ đoạn ngoan độc, xem chừng thật sự có chút tài năng.
Ông lão đem tất cả quân cờ đập mạnh xuống bàn.
"Được rồi, cậu lui xuống đi, lô hàng kia cứ nói cho Lâm Khả biết."
Khố Ba khẽ gật đầu, lui ra ngoài: "Vâng, Đỉnh Gia.".