Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 11: Chương 11





Tiệc Đoan Ngọc lần này, phu thê Trần Đình Giám đều cho rằng con dâu công chúa của họ sẽ không lộ diện, cho nên ghế vẫn được sắp xếp như trước.

Cũng chính là phu thê Trần Đình Giám và phu thê Trần Đình Thực ngồi song song hai bên chủ vị, hai hàng ghế bên trái phải lần lượt là Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông, Trần Kính Tông, Trần Kế Tông và thê tử của từng người, đám hài tử thì ngồi ở bàn nhỏ phía sau lưng phụ mẫu.

Nếu Hoa Dương đã đến đây thì thân phận của nàng mới là tôn quý nhất.

Trần Đình Thực căng thẳng, đầu óc Tề thị linh hoạt hơn ông ta nhiều, sau khi chào hỏi, bà ta lấy lòng cười cười với Hoa Dương, sau đó nói với Tôn Thị: “Đại tẩu, để công chúa ngồi ở chủ vị đi, chúng ta đi xuống dưới.

”Tôn Thị nhìn về phía trượng phu, công chúa hẳn nên ngồi ở chủ vị, nhưng đó không phải là lão tứ nhà bà sao, hắn không biết xấu hổ mà lướt qua thúc phụ và các ca ca sao?Không đợi Trần Đình Giám mở miệng, Hoa Dương chủ động nói: “Người trong nhà chỉ bàn về già trẻ, ta theo phò mã ngồi là được rồi.

”Trần Kính Tông nghe xong, thì dẫn nàng đến cái bàn bên trái gần cửa thính đường.

Trần Đình Giám thấy vậy, cười cười: “Công chúa không câu nệ tiểu tiết, vậy ngồi như vậy đi.


”Mọi người lại ngồi xuống.

Bởi vì sự xuất hiện của Hoa Dương, không khí đã không còn nhẹ nhàng như lúc trước được nữa, nhìn thấy không khí tẻ ngắt như vậy, Uyển Nghi ngoan ngoãn đi đến bên người Hoa Dương, cầm trên bàn tay trắng nõn là vòng tay ngũ sắc: “Tứ thẩm, đợt ăn tết Đoan Ngọ lần này, ta có làm một ít vòng tay ngũ sắc, tặng tổ mẫu, đường tổ mẫu và mẫu thân của ta, cái này là ta làm tặng thẩm, thẩm nhìn xem có thích không?”Nghe nói dịp tết Đoan Ngọ đeo vòng dây ngũ sắc, thì có thể trừ tà, còn có thể cầu phúc nạp tài.

Lúc Hoa Dương bảy tám tuổi cũng từng thắt vòng tay ngũ sắc như vậy, khi lớn thì không còn hứng thú nữa.

“Ta thích, tay nghề Uyển Nghi càng ngày càng tốt.

”Ánh mắt Uyển Nghi sáng lên: “Để ta đeo cho Tứ thẩm nhé.

”Hoa Dương cười duỗi tay ra.

Nàng hơi vén tay áo lên, lộ ra cỗ tay trắng nõn như tuyết, nhưng mà vị trí thấp hơn bàn tiệc, đúng lúc có Trần Kính Tông cao to ngồi bên cạnh che chắn.

Cho nên, cổ tay xinh đẹp như vậy, chỉ có thúc cháu Trần Kính Tông thấy được.

Trần Kính Tông không nhịn được nghĩ đến hình ảnh diễm lệ khi hai cổ tay xinh đẹp này đã bị hắn nắm lấy đặt trên đỉnh đầu nàng.

Trên bàn bày trà lạnh, Trần Kính Tông cầm lấy một ly trà lên, ngửa đầu uống cạn.

Hào phóng thì hào phóng, nhưng không thích hợp trong hoàn cảnh này.

Trần Đình Giám mờ mịt trừng mắt nhìn hắn, thật đúng với câu “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”, công chúa cao quý như vậy, sao lão Tứ không biết xấu hổ mà tay chân thô lỗ như thế.

Tôn thị nhân cơ hội tán gẫu với Tề thị, để hòa hoãn bầu không khí.


Tam Lang tham ăn kéo kéo tay áo mẫu thân, La Ngọc Yến lắc lắc đầu với nhi tử, để tiểu tử này tiếp tục chịu đựng.

Sau thời gian uống một chén trà nhỏ, Tôn thị phân phó đại nha hoàn đến phòng bếp báo tin truyền cơm.

Rất nhanh, nhóm tiểu nha hoàn bưng từng khay đồ ăn ngay ngắn đồ ăn, mỗi chiếc bàn được đặt một dĩa có bốn cái bánh chưng được bọc bằng lá trúc, một dĩa bánh đậu xanh, ngoài ra còn có bốn dĩa đồ ăn chay.

Bánh chưng lá trúc mới ra nồi, bốc lên từng làn khói trắng, tiểu nha hoàn thuần thục mà gỡ từng lá trúc xuống, sau đó cúi đầu lui ra.

Bốn cái bánh chưng, một cái không có nhân có thể chấm đường ăn, một cái nhân đậu, một cái nhân mứt táo, còn một cái nhân lòng đỏ trứng.

Trần Kính Tông hỏi Hoa Dương: “Nàng ăn loại nào?”Hoa Dương gắp cái bánh chưng nhân mứt táo, thấp giọng nói: “Ta ăn một cái là đủ rồi.

”Nàng thong thả ung dung ăn cái bánh, Trần Kính Tông cũng nỗ lực tưởng tượng cái bánh chưng trong miệng là nhân thịt, nhưng hắn vẫn không ăn ra mùi vị gì, bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng nức nở, giống tiếng gà rừng bị người ta bóp lấy họng, đột nhiên im bặt,Hai vợ chồng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.

Bên phải chủ vị, Tề thị đang dùng khăn bụm mặt, thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào bà ta, bà ta không thèm che giấu nữa, khóc ra tiếng.

Trần Đình Thực thấy mặt bà ta đỏ như vậy, luống cuống trách mắng: “Đang ăn tết vui vẻ, ngươi khóc cái gì?”Tề thị thút tha thút thít hai tiếng, vừa lấy khăn lau khóe mắt, vừa nức nở nói: “Ta nhớ lão thái thái, mỗi năm vào ngày lễ tết bà ấy đều nhắc đến cả gia đình chúng ta, năm nay thật vất vả mới đoàn tụ đủ, lão nhân gia lại nhìn không thấy.


”Từ lúc Hoa Dương nghe thấy tiếng khóc thì buông chiếc đũa trên tay xuống, lúc này nhìn về phía cha chồng, thì thấy cha chồng rũ mắt tĩnh tọa, từ từ đỏ hốc mắt.

Không quan tâm Tề thị có phải diễn trò hay không, lời này của bà ta khiến mấy hiếu tử sao có thể chịu được?Hoa Dương từng nghe nói, công công xuất thân nhà nghèo, mới vừa vào Kinh thành thì ở lại quan xá, là một tiểu viện có hai gian nhà đơn giản, đến khi cha chồng đứng vững gót chân ở kinh thành mới có một tòa nhà, thì lập tức mang mẫu thân, huynh đệ thê nhi đến đây.

Nhưng lão thái thái càng thích sự tự tại ở quê hương hơn, hơn nữa bà ấy không thích ứng với khí hậu ở kinh thành, công công không thể không đưa lão thái thái về quê.

Kinh thành và Lăng Châu cách quá xa, dù dịp tết quan lại ở Kinh thành có một tháng được nghỉ, nhưng cha chồng vẫn không thể trở về, khó có thể báo hiếu được.

Cảm xúc nặng nề như thủy triều mà lan tràn ra bên ngoài, Tôn thị khóc, đại tẩu Du Tú, tam tẩu La Ngọc Yến cũng cầm lấy khăn lau nước mắt, Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông cũng rũ đầu xuống, dù không rơi nước mắt, nhưng hốc mắt vẫn hồng.

Hoa Dương quan sát như vậy, chợt thấy Trần Kính Tông bên cạnh nàng cầm đũa kẹp cái bánh chưng không nhân, xem như không có việc gì mà chấm chấm đường, rồi đưa đến trước mặt, cắn một ngụm hết nửa cái bánh.

.