Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 72: Hắn bất quá là đồ Bỏ đi




Edit + Beta: Vịt

Vốn tưởng chuyện Hà Tuệ cứ như vậy qua đi, ai biết vẫn chưa xong.

Hôm sau, đám người kia lại order.

Địa chỉ ship đồ vẫn cùng một chỗ, trên ghi chú đơn đặt hàng kia, rất rõ ràng mà viết một hàng chữ: Để chủ quán đích thân đưa.

Hà Tuệ không có biện pháp, nhìn Dư Bảo Nguyên một cái.

Dư Bảo Nguyên nhìn sắc mặt Hà Tuệ là hiểu, trực tiếp quẳng 3 chữ: "Không nhận ord."

Ai ngờ đám người kia không dứt.

Đơn này không nhận, mấy người này lập tức lại ord một đơn, đồ giống nhau, địa chỉ giống nhau.

Duy nhất không giống, chính là nội dung ghi chú. Trên đó viết tên, điện thoại, địa chỉ gia đình, số thẻ căn cước của Hà Tuệ, cùng với 1 hàng chữ: Ông chủ các người đến hay không tùy ý nha, ha ha.

Hà Tuệ nhất thời mặt trắng bệch.

Đây là uy hiếp trắng trợn!

Dư Bảo Nguyên nhìn thông tin ord trên màn hình, trên mặt không tỏ rõ, nhưng trong tay đã xiết chặt bút.

Cậu không biết chọc phải ai, vậy mà sẽ có người nhàm chán như vậy gây sự với cậu, và Hà Tuệ. Dưới tình huống mấy lần từ chối đơn, gửi mấy thứ này đến đây, nói rõ chính là, bọn họ rất rõ ràng tin tức cá nhân của Hà Tuệ, nếu không nhận đơn, bọn họ có rất nhiều cách khiến Hà Tuệ khó chịu.

Đáng hận!

Hà Tuệ không nói chuyện, vừa ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Dư Bảo Nguyên kêu nhà bếp làm đồ. Hai người trầm mặc hồi lâu, Dư Bảo Nguyên lại từ cửa sổ bếp cầm đồ, dùng túi takeaway đựng, trầm mặc mà đi ra quầy, tới trước cửa định kéo cửa đi ra ngoài.

Hà Tuệ vội vội vàng vàng kéo cậu lại: "Ông chủ, đừng đi."

Dư Bảo Nguyên hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng tách tay Hà Tuệ ra, "Em yên tâm, anh biết bảo vệ bản thân, cũng biết chừng mực."

"Em tự đi đưa thôi, ông chủ anh về đi."

Dư Bảo Nguyên đẩy tay cô ra: "Chuyện này phải giải quyết. Em yên tâm, anh biết chừng mực."

Hà Tuệ lo lắng mà nhìn Dư Bảo Nguyên cầm túi takeaway lên chiếc xe hàng nhỏ màu xám sáng kia.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Dư Bảo Nguyên tận lực khiến tâm tình giữ vững bình tĩnh, lái xe tới cửa KTV kia.

KTV này vốn là chi nhánh quan trọng của Ngu Nhạc Thành, đầu tư cực lớn. Chỉ là mặt tiền cửa hàng, vô cùng rộng lớn xa xỉ, trang trí hết sức xa hoa. Thảm sàn đèn trần, không có cái nào không phải trang bị đẳng cấp nhất, sáng lấp lánh, chói mắt vô cùng. Cửa lớn làm thành hình vòm, mỗi bên dùng vài trụ La Mã điêu khắc tinh xảo, khí thế bất phàm, quý khí bức người.

Cậu dựa theo số trên đơn ord gọi qua: "Chào ngài, takeaway của ngài đến rồi, xin hãy xuống lầu lấy."

"Cậu đưa lên, đưa đến trong bao sương."

"Tôi đặt ở lễ tân cho ngài......"

"Đừng nghĩ đặt ở lễ tân, nội dung trong ghi chú đơn vẫn nhớ chứ?" Giọng nam xa lạ bên kia cười tới rất tùy tiện, "Trực tiếp đưa đến trong bao sương, chúng tôi không rảnh xuống, hiểu?"

Dư Bảo Nguyên ở trên xe nắm tay lái, trầm mặc một lúc lâu, mặt lạnh xuống xe.

Quản lý đại sảnh nhìn thấy nhân viên takeaway mặc đồng phục quán trà sữa, nhất thời liền nhíu mày, "Chờ chút! Cậu ở đâu đến? Đồ để ở lễ tân là được, chỗ chúng tôi không phải ai cũng có thể đi vào! Ra ngoài ra ngoài!"

"Người bên trong bảo tôi đưa đến bao sương, nếu không, ngài đưa vào giùm tôi?"

Quản lý đại sảnh kia chau mày, đang muốn quở, ai ngờ thấy số trên đơn hàng trong tay Dư Bảo Nguyên, sắc mặt biết đổi, "À, là mấy vị thiếu gia này à, vậy cậu đưa vào đi, đi đi đi đi."

Dư Bảo Nguyên nhíu mày, trên mặt có một tia trào phúng như có như không, xách đồ đi lên lầu.

Đi tới cửa bao sương lớn kia, cửa bán khép, không có đóng toàn bộ. Lúc này cũng không có ai ở bên trong ca hát, vì vậy có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh người nói chuyện bên trong.

"Cậu ta chính là tên nhà quê không mẹ sinh không cha nuôi, có thể ngang ngược đến đâu! Có phải không, cậu Trần?"

"Cậu Trần của chúng ta chính là ngậm thìa vàng sinh ra, cũng không biết hàng kia ở đâu da mặt dày như vậy, hiện tại cũng chỉ là đồ rác rưởi ship đồ thôi, cũng không dám đến đây so với cậu Trần, tiên sư nó chứ, ông đây thật là bụng cũng sắp cười đau ha ha ha ha."

"Vốn cũng không muốn phản ứng loại hàng này, muốn trách thì trách cậu ta không đàng hoàng về quê nông thôn của cậu ta ở, lại tới đây cản đường của Trần thiếu chúng ta. Ài, loại hàng tham lam này ông đây một cái là có thể nhìn thấu. Ngoài mặt giả bộ thanh cao, các người nói tôi nếu dùng tiền nện cậu ta, cậu ta có thể tại chỗ cởi quần xin tôi chịch hay không?"

"Anh nói tên ngu kia sao không biết xấu hổ như vậy? Còn đang quấn chặt lấy Cố tổng, muốn trèo cao vào hào môn cũng không phải cách trèo cao này chứ! Đệch, ông đây chơi nhiều đàn ông đàn bà như vậy, từng thấy tiện, nhưng chưa từng thấy tiện như cậu ta! Có phải không, cậu Tưởng?"

Dư Bảo Nguyên đứng ở cửa ngừng rất lâu.

Âm thanh bên trong, có chút quen, có chút xa lạ.

Nhưng cậu biết, mấy người này châm chọc miệt thị, e chính là nhắm vào Dư Bảo Nguyên cậu.

Túi cậu cầm trong tay nắm chặt, nắm tới móng tay cũng trắng bệch, một lúc lâu, cậu hít sâu một hơi, trên mặt bình tĩnh, duỗi tay ở trên cánh cửa khép hờ gõ hai cái.

"Chào ngài, takeaway đến rồi."