Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 303: (PN - 7) Trung khuyển năm đó là băng sơn




Edit + Beta: Vịt

Cô Lý nhìn trên dưới người đàn ông này một cái.

Quần áo không mặc chỉnh tề, giống như mặc vội, vì vậy còn có chút nếp nhăn, bên trên lại đi đôi dép lê, cực kỳ không hài hòa.

Khuôn mặt người này ngược lại trắng nõn, đôi con ngươi lộ ra chút mùi vị lạnh lùng, khiến người ta cảm giác người này hẳn không dễ thân cận.

"Không cần phục vụ phòng!" Trong thanh âm cô Lý mang theo mấy phần tức giận, lặp lại một lần.

"Không, tôi không phải phục vụ phòng," Bạch Hướng Thịnh nhẹ nhàng cười một tiếng, "Xin hỏi Mạnh tổng ở bên trong sao?"

Cả người cô Lý bỗng nhiên chấn động.

Anh ta sao lại biết Mạnh Mãng Long ở bên trong?

Chẳng lẽ Mạnh Mãng Long làm gì rồi sao?

Không được, không thể để anh ta đi vào!

Trong lòng cô Lý đại loạn, không chút suy nghĩ, đưa tay muốn đóng cửa lại.

Bạch Hướng Thịnh tay mắt lanh lẹ, chặn lại ngón tay Lý tiểu thư ý muốn đóng cửa: "Tiểu thư, chờ chút đã."

"Anh nói Mạnh tổng nào, tôi hoàn toàn không biết," Cô Lý mở mắt nói dối, không chút đỏ mặt, "Anh tìm nhầm chỗ rồi, anh đến chỗ khác đi."

Bạch Hướng Thịnh đã từ trong phản ứng của người phụ nữ này nhìn ra chút không đúng. Y vẫn duy trì bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, xin hãy để tôi vào."

"Anh còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát, nói anh quấy rối tình dục tôi!" Cô Lý bỗng nhiên lên giọng, âm thanh này ở trong hành lang, lộ vẻ cực kỳ đột ngột.

Bạch Hướng Thịnh cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, sau đó mặc kệ cô Lý cố gắng ngăn cả, cắn răng, đẩy thân thể cô ra liền đi vào trong phòng. Vừa đi vào trong, đã phát hiện không được bình thường.

Ánh đèn cực kỳ ảm đảm, trong loại u ám này, còn hàm chứa ám muội tràn đầy. Trong không khí hoa mai lơ lửng, nghe khiến lòng người cũng cảm thấy ngứa.

Đi vào trong thêm vào bước, liền nhìn thấy, trên chiếc giường rộng rãi, một người đàn ông cường tráng, giống như thoát lực nằm vật trên giường.

Quần áo hắn đã cởi ra hơn nửa, thân thể lộ ra, biểu hiện đỏ không bình thường. Tiếng hô hấp của hắn cũng phá lệ dồn dập, thở dốc không ngừng.

Mắt Bạch Hướng Thịnh siết chặt, đây không phải Mạnh Mãng Long gặp ở yến hội ngày đó sao?

Cô Lý vọt tới bên cạnh Bạch Hướng Thịnh, đã có chút mất kiên nhẫn: "Anh rốt cuộc là ai? Tôi cảnh cáo anh, anh nếu còn tiếp tục ở đây, tôi sẽ lập tức liên hệ cảnh sát!"

"Cô đã muốn liên hệ cảnh sát, vậy thì liên hệ đi," Bạch Hướng Thịnh nhìn thấy Mạnh Mãng Long tình cảnh như thế, trong lòng ngược lại chắc chắn, "Xem đến cùng là tội tôi lớn, hay tội cô lớn."

"Anh!"

Bạch Hướng Thịnh không tiếp tục dây dưa nữa, mà đi lên trước, dìu Mạnh Mãng Long dậy.

Bước chân Mạnh Mãng Long hư nhược, căn bản không đứng vững, còn đè hơn nửa người mình lên người Bạch Hướng Thịnh mới miễn cưỡng đứng thẳng.

"Anh muốn làm gì? Anh muốn dẫn người đi? Anh mơ à!" Cô Lý có chút thất thố.

"Nếu cô không hi vọng tôi bây giờ lập tức báo cảnh sát, vậy thì, cô có thể cản," Sắc mặt Bạch Hướng Thịnh nghiêm túc trước nay chưa từng có, giọng cậu mang theo cảnh cáo, "Lát chờ Mạnh tổng tỉnh táo hẵng nói."

Dứt lời, y cật lực đỡ Mạnh Mãng Long đi ra ngoài.

Thằng cha này, lưng hùm vai gấu, không hổ là cơ bắp đầy người, đủ nặng!

Phía sau vang lên tiếng thét chói tai của cô Lý, Bạch Hướng Thịnh cũng không để ý tới những thứ này, đi thẳng ra khỏi phòng.

Nhưng...... dẫn người đi đâu mới được đây?

Y trong lúc nhất thời lâm vào khó khăn.

Y cũng không biết Mạnh Mãng Long ở đâu, lúc này nơi khác cũng đều đã đóng cửa, nếu nói dẫn Mạnh Mãng Long về nhà mình, cũng không quá thích hợp.

Bạch Hướng Thịnh suy nghĩ kỹ một lát, bỗng nhiên đưa tay, vỗ mạnh đầu mình.

Mình đây không phải ngu sao!

Y giờ đang ở đâu? Là ở khách sạn đó!

(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Thuê phòng, đặt người ở đây đợi sáng mai hắn tỉnh, tự mình giải quyết, đây không phải phương pháp xử lý tốt nhất sao?

Nghĩ như vậy, y trước giao Mạnh Mãng Long cho phục vụ phòng đi qua, mình nhanh chóng xuống tầng cầm giấy chứng nhận thuê phòng, lại đi thang máy lên mở cửa phòng, dìu Mạnh Mãng Long tiến vào.

Đến lúc ném tên đàn ông hùng tráng Mạnh Mãng Long này trên giường, y mới thở phào.

Mệt thật.

Y tiến tới bên cạnh Mạnh Mãng Long: "Mạnh tổng, anh tỉnh chưa? Có thể nghe tôi nói chuyện không?"

Mạnh Mãng Long gật gật đầu, nhọc nhằn mở mắt ra, âm thanh phù phiếm: "...... Có thể."

"Tôi đã đưa anh đến một chỗ khá an toàn, chỗ này là phòng tôi thuê, không có ai khác, anh yên tâm đi," Bạch Hướng Thịnh nói, "Anh cảm thấy thế nào?"

Hầu kết Mạnh Mãng Long chuyển động trên dưới, cổ họng vô cùng khô, cực kỳ khó chịu.

"Nóng," Mạnh Mãng Long nói, "Ngứa......"

Bạch Hướng Thịnh mặc dù là bác sĩ khoa sản, nhưng hồi đó học y, các phương diện đều phải lược một lần.

Trước mắt, nhìn bộ dạng Mạnh Mãng Long, y đương nhiên hiểu, nhất định là thứ dược tính mãnh liệt nào đó dẫn đến.

Y nhíu nhíu mày, sau đó hít sâu một hơi: "Mạnh tổng, đừng trách tội."

Dứt lời, y cũng thò tay, cởi tất cả quần áo trên người Mạnh Mãng Long.

Sau khi cởi sạch Mạnh Mãng Long, y dìu hắn vào phòng tắm, để hắn tựa vào trên tường sứ trắng, đứng dưới vòi sen, đưa tay mở nước.

Nước lạnh tưới xuống, trực tiếp tưới vào trên đầu Mạnh Mãng Long.

Mạnh Mãng Long trong lúc hoảng hốt cảm thấy thần trí thanh tỉnh chút.

Bạch Hướng Thịnh thờ ơ, nhưng lúc ánh mắt y chuyển tới nửa người dưới Mạnh Mãng Long, không nhịn được lúng túng dời tầm mắt.

Loại thuốc này, đều sẽ có hiệu quả dẫn đến phản ứng sinh lý.

Bạch Hướng Thịnh đã sớm biết mình là đồng tính luyến, vì vậy, y mặc dù dời tầm mắt, nhưng vẫn tự động liếc mấy cái.

Hô hấp Mạnh Mãng Long nặng nề, âm thanh khản đục.

Hắn duỗi tay kéo Bạch Hướng Thịnh: "Giúp tôi."