Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 248: Cuộc sống mới đang ở phía trước




Edit + Beta: Vịt

Dư Bảo Nguyên nhìn khuôn mặt đẹp trai của Cố Phong gần trong gang tấc.

Lông mày đen đậm sáng sủa, sống mũi cao hẳng, đôi con ngươi thâm thúy, đường cong má rõ ràng, anh tuấn cường tráng, giống như thiên thần.

Đẹp trai vãi luôn.

"Cố Phong," Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng nói, "Anh nói được phải làm được."

"Nhất định," Cố Phong trịnh trọng gật đầu, "Cả đời này, tôi sẽ yêu em đến cùng," Dứt lời, đôi con ngươi hắn bỗng nhiên trầm xuống, tiến tới bên tai Dư Bảo Nguyên: "...... Cũng sẽ ch!ch em đến cùng."

Mặt Dư Bảo Nguyên trong nháy mắt giống quả cà chua luộc, đỏ thấu.

"Đây là bệnh viện," Dư Bảo Nguyên giận dữ nhìn chằm chằm người đàn ông không chút giữ mồm miệng, không có bất kỳ xấu hổ nào này, "Em cảnh cáo anh đó, anh coi chừng em."

Cố Phong giống như không chút để ý khiêu mi, nhìn đôi mắt xinh đẹp và làn da trơn bóng của Dư Bảo Nguyên, trong lòng vốn không có tà niệm gì, vừa nhìn như vậy, vậy mà bắt đầu cảm thấy có luồng nhiệt xông vào bụng.

Kể từ sau khi hắn chia tay với Dư Bảo Nguyên, không cùng ai lên giường quan hệ, cấm dục đến giờ.

Đối với Cố Phong luôn luôn tinh lực tràn đầy như sói mà nói, nhẫn nhịn dục vọng của mình, thật sự không phải chuyện vui.

Lúc này, nhìn người mình yêu nằm bên cạnh mình, hô hấp ấm áp của cậu thở gấp ngay cổ mình.

Con ngươi Cố Phong dần tối lại, nhiễm chút màu sắc khác.

Dư Bảo Nguyên nhạy cảm chú ý tới điểm này, cậu nằm dịch ra sau: "Anh đừng làm loạn cho em!"

"Bảo bối, em không phải đã nói tha thứ cho anh rồi sao?" Cố Phong hơi có chút tủi thân, "Hai chúng ta hẳn coi như người yêu bình thường rồi nhỉ?"

"Đúng vậy," Dư Bảo Nguyên đưa tay ôm Cố Gia Duệ đến giữa mình và Cố Phong, dùng nhóc con làm hàng rào, "Nhưng ai nói người yêu bình thường nhất định phải ở bệnh viện làm? Đây là bệnh viện, nơi cứu tử phù thương!"

Tay Cố Phong ở dưới chăn, bỗng nhiên duỗi tới trong quần áo Dư Bảo Nguyên: "Anh muốn em."

"Đệt," Dư Bảo Nguyên bị hành động không biết xấu hổ của hắn làm xấu hổ đỏ bừng mặt, tức đến nghiến răng kèn kẹt, "Mẹ sư anh thu tay lại cho em!" Cố Phong vuốt ve khối da thịt giữa eo bụng Dư Bảo Nguyên, "Bảo bối......"

"Anh giờ vẫn bị thương đó," Ngữ khí Dư Bảo Nguyên bén nhọn, "Anh xem chân anh kìa, vẫn quấn lớp vải xô dày như vậy, bác sĩ cũng bảo anh đừng lộn xộn. Còn muốn ch!ch người khác, anh bây giờ què cụt, ch!ch được ai hả anh."

Cố Phong nhất thời cảm thấy một ngọn lửa nhỏ trong lòng mình, châm vọt lên.

"Bảo bối," Giọng hắn khàn mà câu người, ở trong phòng bệnh an tĩnh bày ra gợi cảm của đàn ông trưởng thành, "Em đang...... khiêu khích anh sao?"

Dư Bảo Nguyên lườm hắn một cái.

Cố Phong hừ cười, bỗng ghé tới, hôn lên môi Dư Bảo Nguyên, trực tiếp xâm chiếm môi lưỡi cậu, bá đạo không cho cậu chút cơ hội vùng vẫy.

Hôn xong, hắn buông Dư Bảo Nguyên ra: "Em đã nói không làm, vậy ông xã tôn trọng em. Nhưng mà...... bảo bối, em phải biết, em không thoát được đâu, vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng sớm, hửm?"

Dư Bảo Nguyên liếc tên đàn ông đắc ý này một cái, hận không thể đá vào dưới hông hắn một cái. Khốn khiếp!

(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Thời gian dưỡng bệnh, nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm.

Kim giờ xoay từng vòng, mặt trời mọc phía đông lặn phía tây mà tuần hoàn, từng ngày cứ trôi qua như vậy, bệnh tình của Dư Bảo Nguyên cũng sớm đã hồi phục. Chân Cố Phong bởi vì bị thương nặng, cho nên tốc độ lành lại cũng chậm, tốn khoảng 1 tháng, Cố Phong rốt cục cũng dưới kiểm tra cẩn thận của bác sĩ, được cho phép xuất viện.

Ngày xuất viện, là thời tiết nắng ráo hiếm thấy. Trời xanh đến mức khiến lòng người rộng mở, khắp bầu trời cũng không có mấy đám mây, trời xanh chiếu vào kiến trúc cao ốc cao chót vót và thành phố phồn hoa, tất cả tốt đẹp như vậy.

Cố Phong lái xe, mang vợ và con về Cố trạch.

Chú Hà đã sớm đứng cửa chờ, chờ đến gần như mòn mỏi. Lúc ông nhìn thấy xe Cố Phong chậm rãi lái vào gara Cố trạch, vui đến mức nếp nhăn trên mặt cũng nhíu lại vào nhau.

Cố Phong xuống xe, từ cốp sau cầm lấy đồ, một tay xách hành lý, một tay dắt Dư Bảo Nguyên, mà trong tay Dư Bảo Nguyên, còn ôm Cố Gia Duệ.

Người một nhà nhìn đã thuận mắt vừa ý.

Chú Hà cười đến hai mắt cong cong: "Thiếu gia, Dư thiếu, tiểu thiếu gia, mọi người coi như về rồi! Nào, mau vào đi......"

Cố Phong và Dư Bảo Nguyên liếc nhau một cái, đều nhìn thấy nụ cười trong mắt nhau.

Lúc ra khỏi Cố trạch, là hai người có khúc mắc.

Một lần nữa đi vào Cố trạch, khúc mắc đã cởi, mô hình gia đình đã xuất hiện.

Cuộc sống mới đang ở phía trước, Dư Bảo Nguyên hít một hơi thật sâu, cảm thụ nhiệt độ lòng bàn tay Cố Phong, bước nhanh vào Cố trạch.