Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 238: Có lẽ đã biến mất dưới biển sâu




Edit + Beta: Vịt

"Bạch tiên sinh, Mạnh tiên sinh," Một người đàn ông mặc đồng phục, sắc mặt ngưng trọng, âm thanh nặng nề, "Đội tìm kiếm cứu nạn đã đến biển tiến hành cứu viện, dựa theo định vị của ngài, chúng tôi đã tiến hành lục soát điểm kinh độ hoành độ cùng với phạm vi nhỏ xung quanh Dư tiên sinh và Cố tiên sinh rơi xuống nước để vớt."

Bạch Hướng Thịnh níu chặt tay áo Mạnh Mãng Long, suýt nữa thất thanh: "Tình huống thế nào?"

"Không tìm thấy," Người đàn ông kia hơi cúi đầu xuống, trên mặt có chút áy náy, "Dựa theo miêu tả cả ngài và số liệu ở trung tâm khí tượng, đêm đó ở trên biển xảy ra bão đối lưu mạnh, trong khoảng thời gian ngắn lượng mưa rất lớn, vì vậy tốc độ chảy của nước biển cũng rất nhanh...... Cho nên, chúng tôi xác định bước đầu, Dư tiên sinh và Cố tiên sinh...... đã bị nước biển đẩy tới chỗ rất xa."

Bạch Hướng Thịnh suy sụp chán nản ngồi xuống ghế, y dựa đầu vào bàn tay mình: "Cứu viện không thể ngừng, phải tìm, nhất định phải tìm!"

"Tôi hiểu," Người đàn ông kia gật gật đầu, "Cố gia cũng phát lực lượng khá lớn tìm kiếm trên biển, ngài yên tâm, chúng tôi nhất định tận tâm tận lực."

Bạch Hướng Thịnh muốn nói gì đó, nhưng lời nói kẹt trong cổ họng, hồi lâu, cũng không thể nói ra một câu, chỉ vô lực gật gật đầu.

"Bạch tiên sinh......" Người đàn ông kia nhìn sắc mặt Bạch Hướng Thịnh, âm thanh yếu ớt mở miệng nói, "Tôi nghĩ, vẫn phải báo trước một tiếng với ngài thì tốt hơn."

"Anh nói."

"Dưới tình huống biển rộng tồi tệ như vậy, Dư tiên sinh và Cố tiên sinh rơi xuống biển, tỷ lệ còn sống...... cực thấp," Người đàn ông cắn răng, cuối cùng nói ra hai chữ khó khăn này, "Cứu viện chỉ có hai kết quả, hoặc là, Dư tiên sinh và Cố tiên sinh may mắn còn sống, khả năng này cực kỳ thấp. Hoặc là...... chỉ có thể chờ thi thể bị ngâm trướng, nổi lên mặt nước......"

Thật ra còn một kết quả, hắn không nói.

Kết quả kia chính là, thi thể của Dư Bảo Nguyên và Cố Phong, trực tiếp bị động vật dưới nước gặm cắn xé rách, như vậy, hai bọn họ ngay cả thi thể cũng không tìm được, vĩnh viễn biến mất trong biển rộng.

Bạch Hướng Thịnh yên lặng nhìn người đàn ông kia, hồi lâu, không nói một câu, đi vào phòng mình.

Mạnh Mãng Long thở dài nặng nề, ngoắc tay để người đàn ông kia đi trước, mình đứng trước cửa phòng Bạch Hướng Thịnh, trong lòng lo lắng, nhưng cũng không dám gọi y.

Vì Dư Bảo Nguyên và Cố Phong, Bạch Hướng Thịnh vẫn luôn kiên cường, đã không biết rơi bao nhiêu nước mắt.

Bạch Hướng Thịnh trong phòng, nhìn Cố Gia Duệ nằm trên giường sơ sinh, trong lòng chua xót khổ sở vô cùng.

Tiểu Duệ Duệ à, con chắc cũng biết, hai người cha của con lúc này sinh tử chưa rõ, có lẽ đã vĩnh viễn biến mất trong biển rộng, bị nước biển nhấn chìm, bị bầy cá nuốt chửng......

Tiểu Duệ Duệ à, con nhớ dáng vẻ của hai người cha con không? Bọn họ rất yêu con, nếu như bọn họ thật sự biến mất, tương lai con sẽ quên bọn họ......

Tiểu Duệ Duệ, con có phải cũng nhớ ba và daddy rồi không?

Nghĩ đi nghĩ lại, một giọt nước mắt bỗng lăn xuống từ hốc mắt Bạch Hướng Thịnh.

Y lau nước mắt, từ giữa giường sơ sinh ôm lấy Cố Gia Duệ.

Trong đầu y lại bắt đầu hiện ra dáng vẻ trước kia Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ.

Khi đó, Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ, giống như đang nâng trên tay bảo bối quý giá nhất trên đời này. Trong ánh mắt đó toàn là yêu thương, toàn là ôn nhu. Cố Phong cũng bồi bên cạnh một lớn một nhỏ, một bên bận rộn pha sữa bột cho Cố Gia Duệ, một bên vẫn không quên mắng con trai mình một câu nhãi thối.

Đó là một gia định sắp thành hình mà!

"Nhãi thối," Mắt Bạch Hướng Thịnh đỏ bừng sờ sờ hai má Cố Gia Duệ, "Cùng cầu với chú Bạch, cầu cho hai cha của con không chết, cầu xin cho bọn họ vẫn có thể an toàn quay về, được không?"

Cố Gia Duệ duỗi tay nhỏ mập mạp, u oa kêu loạn.

Bạch Hướng Thịnh nhìn một màn này, nước mắt cũng không ngăn được nữa, giống như hạt câu đứt dây, tuôn xuống không ngừng.

Trên hoang đảo thời tiết hết sức kỳ lạ, vừa nắng ráo hai ngày, bỗng nhiên lại bão tố không ngừng, từng giọt nước mưa giống như đạn xuyên tường, khiến người ta khó có thể chống đỡ.

Dư Bảo Nguyên đã lui sốt rất nhiều, tinh thần cũng tốt hơn.

Hai ngày trước cậu từ một nơi trên đảo tìm được ít nước ngọt, dùng loại lá cây cực to trên đảo đựng rất nhiều mang về hang, vấn đề nước coi như giải quyết tạm thời.

Cố Phong trong hai ngày nắng ráo phơi khô áo sơ mi của mình, phơi khô lượng nước trong bật lửa, lại vào núi lấy rất nhiều củi khô, tìm được rất nhiều trái cây, nhưng trái cây đó không biết là thứ gì, Dư Bảo Nguyên ăn luôn cảm thấy đau bụng, Cố Phong cả ngày lo lắng thân thể Dư Bảo Nguyên, liền ném toàn bộ trái cây.

Ném trái cây đi, hắn bắt đầu suy nghĩ vấn đề thức ăn của hai người.

Đội cứu viện nếu quả thật có thể tìm được bọn họ, vậy cũng phải một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này, bọn họ phải có thức ăn tiếp viện.

Sau một phen suy nghĩ, Cố Phong quyết định tự mình đi bắt cá.

Cả đời Cố Phong đều là điều kiện sinh hoạt cực kỳ hậu đãi, tới giờ chưa từng làm những chuyện này. Vì vậy, quá trình hắn bắt cá vô cùng khó khăn, dùng hết khí lực, thu hoạch mỗi ngày cũng chỉ như vậy.

Hôm nay đổ mưa to, thu hoạch của Cố Phong rốt cục cũng tốt hơn chút, hắn kéo lê thân thể ướt đẫm toàn bộ, ôm một bọc cá dùng áo đựng, đi tới cửa hang.

Lúc đi tới cửa hang, hắn bỗng nhiên dừng lại, trong cơn mưa to đi tới cạnh hang, lén xắn quần lên.

Vết thương nghiêm trọng hơn, có nhiều chỗ cũng bắt đầu xuất hiện thối rữa......

Đau đớn đương nhiên cũng càng dữ dội, mỗi một ngày, Cố Phong đều cảm giác chân mình giống như có ngàn vạn cây kim đang đâm.

Hắn cắn răng, buông ống quần xuống.

Đến trên đảo, chỉ có hắn và Dư Bảo Nguyên, hắn phải trở thành chỗ dựa mạnh mẽ của Dư Bảo Nguyên, hắn không thể lộ ra chút yếu đuối.

Nghĩ đến đây, hắn nhẫn nhịn đau đớn bứt rứt, ôm cá, tận lực tự nhiên đi vào hang, tới bên cạnh Dư Bảo Nguyên ngồi xuống.

Dư Bảo Nguyên đang cầm điện thoại của Cố Phong ngẩn người.

Điện thoại của Cố Phong, mấy ngày không dùng đều tắt máy, để kéo dài thời gian sử dụng pin. Mà lúc này, Dư Bảo Nguyên mở máy ra, ngẩn người với ảnh Duệ Duệ trong album.

Cố Phong thở dài, để cá qua một bên, chịu đựng đau đớn ngồi xuống ôm lấy Dư Bảo Nguyên: "Nhớ con à?"