Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 224: Tình yêu như sao đầy trời




Trái tim Cố Phong đặt xuống hơn nửa, sắc mặt cũng hòa hoãn chút: "Vừa nãy là ngữ khí tôi thái quá. Hai các anh tiếp tục ăn, tôi đi trước." Tưởng Hạo nhìn Cố Phong đi tới quầy, lấy mấy phần đồ ăn, sau khi đóng gói xong, bước vững vàng ra khỏi phòng ăn.

"Người anh em, ăn cơm đi," Lý Kha ở dưới mặt bàn đá Tưởng Hạo một cái, "Mắt nhìn gì thế?"

Dứt lời, Lý Kha ló đầu nhìn quanh bên ngoài phòng ăn như chuột đồng: "Ơ, chính là tình địch của mày nhỉ?"

"Còn tình địch gì nữa, người ta đã sớm nude rồi," Tưởng Hạo cười khổ lắc lắc đầu, xiên lên một cọng mì nhúng sốt, "Tao á, cũng biết khó khăn trên mặt tình cảm là vị gì."

"Trước không nói," Lý Kha nuốt mì xuống, uống ngụm nước ép trái cây, "Tình địch của mày, đẹp trai hơn mày."

Tưởng Hạo không vui căng mặt, trách mắng: "Mày nói gì?"

Lý Kha thấy chân mày nhăn lại và đôi mắt trợn to của Tưởng Hạo, lập tức lại có kích động gọi bố, hắn nuốt ngụm nước, yếu ớt giải thích: "Không đúng không đúng, ý tao là, mày là kiểu dương quang kiện khí, hắn là thành thục anh tuấn, hai bọn mày không cùng một phong cách."

Tưởng Hạo lúc này mới thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm đĩa mì Ý của mình: "Tối nay uống rượu với tao đi."

"Lại uống rượu?" Khuôn mặt nhỏ của Lý Kha lập tức cau chặt, "Mày lần trước vừa uống say, giờ lại muốn say rượu? Mày không thể uống nữa, nếu không tao có số mẹ mày, tao......"

Ánh mắt Tưởng Hạo lườm qua, hắn không dám nói tiếp.

"Ít nói nhảm, tao cũng chỉ có cơ hội này uống, tâm trạng không tốt, mày để tao nghẹn chết à?" Tưởng Hạo tàn bạo cầm lấy cốc nước trái cây, uống một hơi cạn sạch.

"Không thì......" Lý Kha do dự một lát, "Ghẹo tiểu mỹ nữ giúp mày nhé, tao vừa nãy nhìn thấy có người tóc vàng mắt xanh, ngực nhấp nhô như núi Himalaya vậy......"

Tưởng Hạo nói: "Tao là gay!"

"À đúng đúng," Lý Kha vỗ vỗ đầu mình, hắn cứ quên vụ này, "Vậy không bằng đi tìm tiểu soái ca? Tao vừa thấy có người tóc vàng mắt xanh, túi phồng lên bên dưới giống như nhét tàu sân bay vậy......"

"Tao mẹ nó chỉ muốn uống rượu," Tưởng Hạo rất không có khí phách gầm nhẹ một tiếng, "Dù sao tối nay tao không muốn đi đâu cả, chỉ uống rượu đến khi tao thoải mái. Nếu tao say, mày phải dìu tao về khoang thuyền, hiểu chưa?"

Lý Kha cắn chặt môi, muốn phản kháng, không có can đảm, hồi lâu, chỉ có thể ừ một tiếng.

Ai bảo hắn sợ chứ.

Tối muộn, tiệc đính hôn của Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long rốt cục bắt đầu.

Lần này người lên thuyền tham dự tiệc đính hôn và du lịch đính hôn của bọn họ, đều là người quen của Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long.

Bạch Hướng Thịnh mời tới không nhiều, cũng chỉ mấy đồng nghiệp thân thiết và đám Dư Bảo Nguyên, Mạnh Mãng Long thì không có cách nào, từ bé đến lớn chơi với một đống anh em tốt, còn có một đám tử đảng trên thương trường, hơn nữa mấy người này dẫn theo bạn trai bạn gái, tràng diện không tính là náo nhiệt, nhưng tuyệt đối không buồn tẻ.

Đại sảnh tầng 8 đã dựa theo bố trí và chỉ thị của Mạnh Mãng Long trước đó, thay đổi thành rất lãng mạn.

Trong đại sảnh khắp nơi trang trí hoa tươi đủ màu sắc, trong đó còn đặt con búp bê nhân vật anime mà Bạch Hướng Thịnh thích nhất. Trong hội trường ánh đèn nhu hòa lại mang theo chút tình cảm, âm nhạc chuyển động chậm rãi, ưu nhã khiến người ta say mê.

Dư Bảo Nguyên và Cố Phong ôm nhãi thối cùng đến hội trường.

Lúc này phần chính thức của đính hôn vẫn chưa bắt đầu, trong hội trường bóng người đan xen, không gian chính giữa trải thảm, đã có người dưới chuyển động của ánh đèn, nhảy khiêu đôi.

Đúng lúc này có ánh sáng chiếu tới đây, chiếu vào khuôn mặt Cố Gia Duệ. Nhóc con đang ngủ say lập tức bị đánh thức từ trong mộng đẹp, há to miệng khóc oa oa.

Trong hội trường vốn âm nhạc ưu nhã an bình, Cố Gia Duệ vừa khóc như vậy, không khí nhất thời bị quấy nhiễu.

"Tôi ra ngoài dỗ nó ngủ trước." Cố Phong gật gật đầu với Dư Bảo Nguyên, ra khỏi phòng ăn trước.

Đến khi Cố Phong ôm con về, vừa lúc Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long lên sân khấu.

Dưới chiếu rọi của ánh đèn, Bạch Hướng Thịnh được thợ trang điểm làm tạo hình, cao quý tuấn mỹ giống như thiên thần. Hắn mặc chính trang màu trắng, tôn lên cả người đều oai hùng tràn trề.

Mạnh Mãng Long bên cạnh cũng kêu thợ trang điểm xử lý qua, vẫn là hình tượng rắn rỏi kia, nhưng vẻ ngoài đã ưu nhã hơn trước rất nhiều. Hắn mặc chính trang màu đen bao lấy thân thể cường tráng kia, ánh mắt chỉ nhìn thẳng vào một mình Bạch Hướng Thịnh.

Cố Phong từ từ đi tới bên cạnh Dư Bảo Nguyên, hắn vừa quay đầu, liền thấy Dư Bảo Nguyên nhìn hai người kia, trong đôi mắt phát sáng lấp lánh, giống như bầu trời đầy sao.