Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 215: Quang minh chính đại dắt tay em




Cố Phong lái xe, chở Dư Bảo Nguyên và nhóc thối nhà hắn về Cố trạch.

Bôn ba cả ngày, Dư Bảo Nguyên cũng có chút mệt mỏi, định tắm rửa sớm một chút rồi đi ngủ. Mắt cậu đã tốt hơn nhiều, cũng có thể nhìn rõ đồ vật, không đến mức để mình đụng ngã, vì vậy cậu từ chối để Cố Phong đi vào cùng cậu, đóng cửa rầm một cái, chặn người đàn ông thất vọng đầy mặt ở bên ngoài.

Đợi đến lúc cậu tắm xong đi ra, chỉ thấy trong phòng ngủ im ắng, Cố Phong đang chơi với Cố Gia Duệ.

Hoặc là nói...... Là Cố Phong đang một mình chơi với Cố Gia Duệ vẫn chưa có bất kỳ năng lực phản kháng nào.

Chỉ thấy hắn giang hai tay Cố Gia Duệ ra, kéo nhóc múa máy trên dưới mấy cái như chim con, lại sờ đầu Cố Gia Duệ, để nhóc lắc lư hai bên. Còn chưa đã ghiền, Cố Phong cầm chân nhỏ ú thịt của Cố Gia Duệ lên, cau mày cẩn thận quan sát.

Một lớn một nhỏ hai họ Cố, cũng không biết ai ấu trĩ hơn ai.

Dư Bảo Nguyên ho khan hai tiếng, lập tức phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

Cố Phong lập tức đặt con xuống, cười đi về phía Dư Bảo Nguyên: "Tắm xong rồi?"

"Ừ," Dư Bảo Nguyên đi tới bên giường con, nhìn Cố Gia Duệ nằm bên trong, ánh mắt ngập nước nhìn Dư Bảo Nguyên, còn giống như có chút tủi thân, "Anh chơi với con à?"

"Ừ, Duệ Duệ ăn vạ anh chơi, không có cách với nó." Cố Phong nói láo không cần bản thảo.

Ngay cả Cố Gia Duệ cũng không nghe nổi nữa, ở giữa giường sơ sinh động động tay nhỏ, u sui kêu một tiếng.

Dư Bảo Nguyên sau khi dỗ người ngủ, duỗi lưng một cái, nằm lên giường.

Cố Phong cũng nằm bên cạnh cậu, duỗi tay ra, ôm người qua: "Mệt à?"

"Hơi hơi." Dư Bảo Nguyên ngáp một cái.

Cố Phong gật gật đầu, ôm Dư Bảo Nguyên nằm vào trong ổ chăn ấm áp. Dư Bảo Nguyên buồn ngủ, chỉ cảm thấy lơ mơ, ngủ mất.

Cố Phong nghe tiếng hít thở nhàn nhạt đều đặn của cậu, chỉ cảm thấy tối nay vô cùng an tâm.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Lộ Dương ngủ không sớm như vậy, hắn vẫn chờ Lục Dương về.

Hắn gục trên cửa sổ, hết sức mở to đôi mắt đã tràn ngập buồn ngủ nhìn xung quanh. Đến lúc nhìn thấy chiếc xe quen thuộc chậm rãi lái đến gần, hắn mới giống như cả người tỉnh lại, lập tức từ bên cửa sổ đứng dậy.

Đợi một lát, rốt cục nghe thấy tiếng bước chân đùng đùng vang lên trong hành lang, Lộ Dương vội vàng mở cửa, bóng dáng thon dài mặc chính trang của Lục Dương xuất hiện trước mắt.

"Không phải bảo em đi ngủ trước sao," Lục Dương nhìn thấy Lộ Dương đứng ở cửa, ngoài ý muốn khơi mày, "Lại bướng bỉnh?"

"Muốn chờ anh về." Lộ Dương cười hì hì gãi gãi đầu.

Lục Dương đi vào trong hai bước, dắt người về phòng khách.

Đợi đến lúc hai người ngồi xuống, Lộ Dương nhìn kỹ, chân mày bỗng cau lại.

Vừa nãy đèn hành lang rất mờ, vì vậy cũng không thấy rõ, nhưng bây giờ dưới ánh đèn phòng khách, hắn mới phát hiện, khóe miệng Lục Dương rõ ràng có viết thương tím bầm!

Lộ Dương mở to mắt, đưa tay muốn sờ khóe miệng Lục Dương: "Đây là sao?"

Lục Dương thấy không thể gạt được, cúi đầu rót chén nước cho mình: "Bị đánh chứ sao."

"Đang yên đang lành sao lại vậy," Lộ Dương thẳng người, âm thanh vừa kinh ngạc vừa đông cứng, "Anh vừa nãy không phải nói mẹ anh bảo anh về một chuyến sao?" "Đúng vậy, về nhà," Lục Dương chỉ chỉ khóe miệng bầm tím của mình, "Đây chính là món quà về nhà."

Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lộ Dương, Lục Dương mới buông chén nước trong tay xuống, sờ sờ đầu Lộ Dương: "Ba anh đánh."

"Ba anh sao lại......"

"Còn có thể là chuyện gì," Lục Dương mệt mỏi nằm nghiêng trên sofa, vừa nghỉ ngơi vừa nói, "Còn không phải bởi vì, Lục Nham sau khi thượng vị Lục thị, tình hình Lục thị gần đây rất thảm, vẫn cứ sống nhờ thế lực cũ, nhiều công ty văn hóa, giải trí, quản lý dưới trướng đều đã đóng cửa. Ba anh cảm thấy nó bị anh tính toán, cho nên tức giận, đánh anh một cái."

Lộ Dương đứng vọt lên, trong đôi mắt kia tràn đầy lửa giận: "Mẹ nó cái quái gì vậy! Lục Nham cướp công ty của anh, sau đó làm thành bộ dạng rối tung bây giờ còn muốn anh đi thu dọn? Anh không đi ba anh còn muốn đánh anh? Mẹ nó quá đáng!"

"Em đừng tức giận," Lục Dương kéo Lộ Dương qua, ôm vào ngực mình, "Ba anh chính là người như vậy, ông ấy căn bản không chịu được bị người khác tính kế. Nhưng ông ta có thể làm sao được? Ông ta tức, vậy thì cứ tức. Mấy trưởng bối này cũng có lúc sống chết không rõ, anh cho ông ta chút thời gian, để ông ta tự mình suy nghĩ kỹ."

Lộ Dương thở dài, từ trong phòng lấy ra ít thuốc nước, dùng tăm bông chấm, tỉ mỉ lau cho Lục Dương.

"Yên tâm đi, Dương Dương," Lục Dương sờ sờ đầu Lộ Dương, "Anh nhất định, nắm lấy tay em, quang minh chính đại dẫn em vào Lục gia."

Lộ Dương buông thuốc nước trong tay xuống, nhìn đôi mắt nghiêm túc và khóe miệng hài hước được bôi thuốc của Lục Dương.

Hồi lâu, thân thể hắn chợt động, cả người nhào vào trong ngực Lục Dương.