Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 214: Dường như chỉ có cơn gió đến




Dư Bảo Nguyên yêu cầu như vậy, Cố Phong căn bản không nỡ từ chối, trong lòng mừng thầm, ngồi bên cạnh Dư Bảo Nguyên.

Dư Bảo Nguyên nhíu mày: "Ngồi xa vậy làm gì?"

"Tôi sợ ngồi gần, quấy rầy em nói chuyện với mẹ." Cố Phong giải thích.

"Qua đây ngồi." Dư Bảo Nguyên chỉ chỉ mảng đất trống bên cạnh.

Cố Phong vội vàng dịch chỗ qua.

Dư Bảo Nguyên và Cố Phong chỉ ngồi như vậy, ngồi một lát, Dư Bảo Nguyên bỗng nhiên dịch sang bên Cố Phong một chút: "Anh vươn tay ra."

Cố Phong cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn làm theo, đưa hay tay ra.

Dư Bảo Nguyên mím môi, ôm con cùng chui vào ngực hắn: "Mệt quá, để tôi dựa một lát."

Cả người Cố Phong chấn động, vui mừng khôn xiết từ trong lòng vọt thẳng lên trên.

Lần thứ hai rồi!

Hắn cúi đầu nhìn người đàn ông nhắm mắt lại trong ngực, nhìn đường cong gò má dịu dàng của cậu, nhìn nhóc thối nho nhỏ trong ngực cậu, trong lòng mềm mại, giống như được thứ gì đó lấp đầy.

"Ngoan," Cố Phong sờ sờ đầu Dư Bảo Nguyên, "Em muốn dựa bao lâu, thì dựa bấy lâu."

Dư Bảo Nguyên hừ hừ một tiếng: "Miệng ngọt vậy, không giống anh."

Cố Phong cười cười, nhìn một bia đen bóng bên cạnh Dư Bảo Nguyên, hồi lâu, trong đôi mắt bỗng nhiễm một tia cảm xúc phức tạp, chậm rãi nói: "Xin lỗi."

"Gì cơ?"

"Tôi nói...... xin lỗi," Giọng Cố Phong mang theo trịnh trọng, "Trước đây làm nhiều chuyện sai trái như vậy, làm tổn thương em sâu như vậy, xin lỗi."

Dư Bảo Nguyên muốn nói chuyện, nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy không nói ra được gì, dứt khoát giữ yên lặng.

Cố Phong nghe tiếng lá cây như sóng biển, nói: "Trước kia luôn cảm thấy em mãi mãi cũng sẽ không rời đi, cảm thấy em sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh tôi, tôi coi như là bị em chiều hư, còn làm tổn thương em nhiều lần như vậy. Đến lúc đánh mất em, tôi mới phát hiện, tôi không có cách nào chấp nhận em không ở bên cạnh tôi, một ngày cũng không được."

Cố Phong cúi đầu, ở trên mặt Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng hôn một cái: "Tôi thấy em đi cùng người đàn ông khác, trong lòng tôi rất chua, thập chí muốn lập tức kéo em từ chỗ khác về, buộc chặt vào bên cạnh tôi, để em không đi đâu được nữa, chỉ được nhìn tôi, nghĩ đến tôi. Tôi nhìn thấy em nấu cơm cho người khác, đừng nói trong lòng muốn ăn cỡ nào, dùng mấy vạn mấy chục vạn đổi lấy một miếng cơm em nấu tôi cũng vui lòng, em biết không?"

Dư Bảo Nguyên trốn trong ngực Cố Phong, ấm áp.

"Tôi đã mua lại hết những thứ em tặng tôi từ chỗ Anna. Người phụ nữ kia cũng thật khôn khéo, từ chỗ tôi cầm đi khoảng 1 triệu, nhưng tôi không cảm thấy đau lòng chút nào, tôi ngược lại cảm thấy có thể dùng giá tiền ít như vậy mua lại toàn bộ đồ của em đến bên cạnh tôi, tôi lời lớn. Đó là em tặng tôi, đều là tâm ý của em, bỏ đi một món tôi cũng cảm thấy đau lòng vô cùng."

Dư Bảo Nguyên ở trong ngực Cố Phong bỗng nhiên cười một tiếng, giương mắt lên: "Anna lấy 1 triệu tiền bán đồ cho anh...... nhưng mà, chị ấy chuyển cả 1 triệu vào thẻ tôi, nói là mẹ nuôi giữ lại mua quà vặt cho Duệ Duệ. Tiền đó giờ đang ở trong thẻ tôi, tôi vẫn không biết làm sao cho phải đây."

Cố Phong khẽ cau mày, cười nói: "Xem ra tôi nên cảm ơn cô ấy."

"Thật ra tôi vẫn rất may mắn," Gió đêm hiu hiu, Dư Bảo Nguyên thoải mái tự vào ngực Cố Phong, cảm nhận nhiệt độ lồng ngực anh, trong nháy mắt giống như thư giãn tâm tình, "Nói là cô đơn, thật ra cả con đường luôn có người vô cùng vô cùng tốt đi cùng tôi. Anh trước kia mặc dù tra đến mức khiến tôi muốn một súng bắn nát đầu anh, nhưng bây giờ anh...... ừm......"

Cố Phong nghe thấy cậu không nói ra lời, cúi đầu nhìn đầu tai cậu khẽ đỏ lên.

Hắn buồn cười nhéo tai Dư Bảo Nguyên: "Tôi dạo này biểu hiện tốt không?"

"Rất tốt," Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, "Tốt hơn trước kia rất nhiều rất nhiều. Ít nhất, không tùy hứng bá đạo như vậy nữa, không lãnh khốc ích kỷ vậy nữa, tôi thật ra đều cảm nhận được."

"Vẫn chưa đủ," Cố Phong hôn lên tai Dư Bảo Nguyên một cái, "Còn lâu mới đủ. Tôi vẫn muốn đối tốt với em hơn, tôi còn muốn cưng chiều hai cha con em và Duệ Duệ mỗi ngày đều giống như ngâm mình trong hũ mật, tôi muốn đem thứ tốt nhất cho hai người, bảo bối, tôi muốn cho em một gia đình ấm áp nhất, yên tâm nhất."

Dư Bảo Nguyên ngẩng đầu, đôi mắt phát sáng kia nhìn thẳng vào Cố Phong.

Cố Phong cúi đầu nhìn cậu, cười nói: "Không như dường như làm nền không tệ...... hôn môi?"

Dư Bảo Nguyên không nói, chỉ từ từ ghé tới.

Cố Phong khẽ cúi đầu, trực tiếp chiếm lấy đôi môi Dư Bảo Nguyên.

Bọn họ ở trong gió đêm hơi lạnh hôn môi.

Môi lưỡi Cố Phong bá đạo xâm chiếm Dư Bảo Nguyên, hắn một tay nâng ót Dư Bảo Nguyên, bá chiếm chặt chẽ lấy cậu, hồi lâu, bọn họ mới chậm rãi tách ra, trán vẫn tựa vào nhau.

"Bảo Nguyên, em và con, tôi muốn bảo vệ cả đời. Tôi có thể để mọi người, để thời gian, đến chứng kiến lời hứa của tôi, thật đó."

Dư Bảo Nguyên ừ một tiếng.

"Cho nên...... có thể khai ân," Ngữ khí Cố Phong mang theo chút ý cười, nhưng bên trong lại là trịnh trọng và mong chờ vô cùng, "Cho tôi cơ hội...... hoặc là, cho tôi hi vọng không? Nhé?"

Dư Bảo Nguyên hít sâu một hơi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên rất nhiều rất nhiều hình ảnh.

Hình ảnh cuối cùng, là nụ cười và câu nói dịu dàng cuối cùng của bà lúc còn sống với cậu: "Bảo Nguyên, nếu con tìm được người con thật sự thích, nhất định phải...... nhất định phải dùng sức nắm lấy. Mẹ đi trước, mẹ tin, nhất định sẽ có người đi cùng con rất nhiều năm còn lại."

Người này...... sẽ là Cố Phong sao?

Dư Bảo Nguyên im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Cố Phong cho rằng cậu đã sắp ngủ, cậu mới chầm chậm mở miệng nói: "Vậy thì...... chúng ta làm một đôi tình nhân tiêu chuẩn, thử xem?"

Cố Phong giống như bị thứ gì đánh trúng, cả người không thể nhúc nhích.

Hồi lâu, hắn mới hồi phục lại, âm thanh run rẩy, ngay cả ngón tay cũng bắt đầu khẽ run: "Được...... được, cám ơn, Bảo Nguyên, cám ơn em......"

Tình nhân tiêu chuẩn, nói cách khác, Dư Bảo Nguyên sẵn lòng mở lòng với hắn.

Chỉ là vẫn cần khảo nghiệm một thời gian.

Hắn dày vò lâu như vậy, chờ mong lâu như vậy, nhung nhớ lâu như vậy, rốt cục để hắn nhìn thấy ánh rạng đông thắng lợi, đang ở trước mắt.

Cố Phong kích động đến nhiệt huyết sôi trào, trong đôi mắt toàn là tia sáng: "Cái đó, Bảo Nguyên, mặc dù em khảo nghiệm tôi, tôi cũng không sợ. Tôi sau này sẽ làm một bạn trai tiêu chuẩn, thật yêu em thương em, tìm cơ hội, nhất định khiến em cam tâm tình nguyện u0027cất nhắcu0027 tôi làm bạn trai chính thức, được không?"

Dư Bảo Nguyên hơi vén mắt lên, đôi con ngươi kia anh khí câu người: "Vậy thì...... hôn môi?"

Vừa dứt lời, một nụ hôn đầy yêu thương của Cố Phong vội vàng rơi xuống.

Hai bọn họ ở trước mộ nói liên miên rất nhiều, Dư Bảo Nguyên mới nhớ tới thời gian, rốt cục đứng dậy. Cố Phong càng thêm ân cần chân chó đúng phong độ bạn trai, theo trước theo sau bảo vệ Dư Bảo Nguyên và nhãi con nhà hắn đi ra ngoài nghĩa trang.

Trước bia mộ mẹ Dư Bảo Nguyên, bó hoa cúc trắng bị gió thổi bay, cánh hoa rơi xuống đầy đất.

Cả nghĩa trang trống vắng, cũng yên tĩnh.

Lá cây kêu xào xạc, dường như chỉ có cơn gió đến.