Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 149: Con cáo già bại trận thảm hại




Edit + Beta: Vịt

"Tên khốn!" Ngô lão ở trên hành lang bệnh viện, tức đến hai mắt đỏ bừng, tờ giấy cầm trong tay trực tiếp đập lên đầu cấp dưới, "Chỉ một chút dư luận internet như vậy, các cậu cũng không đè được, còn khiến nó lan càng ngày càng rộng, các cậu là phế vật sao? Là phế vật sao?"

"Xin lỗi," Cấp dưới áy náy cúi đầu, "Là chúng tôi không làm tốt."

Ngô lão ở trên ghế dài bên cạnh mặt giận dữ ngồi xuống, hồi lâu, dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt cấp dưới, "Liên lạc xong xuôi với các kênh truyền thông lớn chưa?"

Cấp dưới nặng nề chút: "Đều...... đã liên hệ."

"Đều đã liên hệ với bọn họ, vậy thì để bọn họ nhìn vào mặt mũi tôi, tối nay trước 12h xóa hết tất cả tin tức có liên quan đến thuốc cấm, tôi có thể không truy cứu chuyện bọn họ lúc trước viết bậy."

Mồ hôi lạnh chảy trên mặt cấp dưới càng ngày càng nhiều, hắn run rẩy nhìn Ngô lão, "Tôi quả thực đã liên hệ với truyền thông, cũng muốn xin bọn họ xóa tin, nhưng mà...... nhưng mà bọn họ nói, tin tức của bọn họ chứng cứ đầy đủ, bình luận khách quan, không có bất kỳ ý xóa nào."

Ngô lão xoạt cái đứng lên, hung hăng dùng ngón tay chỉ đầu cấp dưới: "Cậu lặp lại lần nữa cho tôi."

"Truyền thông...... truyền thông không chịu xóa bài."

Mặt Ngô lão đều có chút xanh mét: "Sao có thể như vậy?"

"Phía sau Cố gia, Mạnh gia và Tưởng gia đều có người, bọn họ cùng xuất lực, chúng ta khả năng cũng không cách nào làm gì được bọn họ," Sắc mặt cấp dưới trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, "Ngô lão ngài lúc trước cũng có gây thù chuốc oán, lần này, 3 nhà Cố, Mạnh, Tưởng còn phát động bọn họ cùng nhau gây khó dễ với ngài."

Ngô lão oán hận dùng tay đập mạnh vách tường.

Lần này là ông ta lỗ mãng, ông ta quả thực không ngờ, một mình ông ta đấu với Cố Phong, lại còn sẽ dẫn tới nòng cốt tiên minh như Mạnh gia và Tưởng gia liên minh với Cố Phong. Ông ta cho rằng mình nắm chắc phần thắng, vô luận như thế nào, ít nhất cũng sẽ không thua, nhưng bây giờ xem ra, tình thế thay đổi trong nháy mắt, tình cảnh của ông ta trở nên vô cùng bất lợi.

Nếu như, nếu như hạng mục của Phương Giang Lâm lại bởi vì sự chỗ lần này chết yểu......

Vậy cố gắng của ông ta có thể nói uổng phí hơn nửa! Tài chính không cách nào thu về, không có cách nào làm chính hội, quả thực là sắp quyên đi hết nền tảng tích lũy nhiều năm như vậy!

Cấp dưới nhìn khuôn mặt hiện đầy nếp nhăn của Ngô lão đang phát run, biết Ngô lão đang ở ranh giới tức giận bộc phát, càng không dám nói, trốn ở một bên, chờ đợi thời cơ rời khỏi chỗ này sớm.

Cửa phòng giải phẫu bị đẩy ra, bác sĩ bên trong đi ra.

Ngô lão vội vàng xoay người, lại cũng chỉ lạnh lùng nhìn người nằm trên giường một cái, cau mày: "Tình hình hắn thế nào?"

Bác sĩ lấy khẩu trang xuống: "Mắt trái đã hoàn toàn hoại tử, chúng tôi đã bỏ nhãn cầu trái của hắn đi. Tình hình mắt phải cũng không lạc quan lắm, trước mắt vẫn cần quan sát thêm."

Ngô lão lạnh lùng hỏi một câu: "Còn có hi vọng khôi phục không?"

Bác sĩ trầm mặc một hồi, khẽ cúi đầu: "Rất khó nói, khả năng phải bỏ ra nỗ lực cực lớn."

Hắn mặc dù không có nói rõ, nhưng Ngô lão đã nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.

Phương Giang Lâm sau này sẽ là người mù.

Một người mù, sao làm nghiên cứu cho ông ta!

Hạng mục sinh học hoàn toàn là do Phương Giang Lâm chủ đạo, bây giờ tổ trưởng hạng mục biến thành bộ dạng này, vậy hạng mục còn có thể tiến hành tiếp thế nào!

Ngô lão dường như nhìn thấy vô số tiền giấy phấn hồng đang hóa thành tro bụi trước mặt mình, dường như nhìn thấy con đường làm quan mình đi lên bị phong kín từ từ, ông ta tức trợn mắt, tim nhất thời truyền đến từng đợt đau âm ỉ.

"Ngô lão, ngài ngài ngài đừng nóng, đừng tức giận," Cấp dưới vội vàng đỡ Ngô lão, "Thân thể quan trọng hơn, nào, vào phòng bệnh nghỉ ngơi chút."

Cấp dưới đỡ Ngô lão đến trên ghế trong phòng bệnh ngồi xuống. Ngô lão thở dốc một lúc lâu, mới từ trong cảm giác lạnh buốt cả người vùng vẫy ra.

Cấp dưới đang thở phào một cái, điện thoại đặt trong túi quần hắn run mạnh một hồi.

Hắn cầm lấy điện thoại nhìn, là một tin nhắn. Hắn đọc cẩn thận một lần, sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi.

Ngô lão chú ý tới sắc mặt của hắn, hừ lạnh: "Lại là tin gì?"

Cấp dưới do dự một lát: "Vừa nãy truyền đến tin tức, chuyện thuốc cấm đã bị người của cấp trên chú ý tới, phái tổ chuyên án...... đến điều tra."

Ngô lão run run rẩy rẩy đứng lên, sắc mặt u ám giống như người chết. Hồi lâu, ông ta bỗng đá mạnh một cái vào chiếc ghế nhỏ, nhưng nền ở bệnh viện trơn, thân thể ông ta đột nhiên ngã xuống.

Cấp dưới cuống quít muốn xông lên đỡ lấy, nhưng đã không kịp, Ngô lão đã giống như bao cát đập mặt trên mặt đất.

"Rắc rắc."

Cấp dưới nghe thấy xương của Ngô lão, đang thống khổ rên rỉ.

Đợi đến lúc bác sĩ đến, sắc mặt Ngô lão đã đen không có cách nào nhìn.

Bác sĩ ở trên đùi Ngô lão ấn hai cái, không có gì bất ngờ mà nghe thấy gào thét thống khổ của ông ta. Bác sĩ lắc lắc đầu: "Phải đi chụp X-quang, xem xem có phải có tình huống gãy xương nứt xương không."

Ngô lão tức đến siết chặt nắm đấm.

Ông ta ở giới chính trị được người ta tâng bốc, được người ngẩng đầu nhìn nhiều năm như vậy, dường như số lần vấp phải trắc trở khắp nơi khoảng thời gian này, một tay cũng có thể đếm được! Ông ta chẳng những hiện tại đã trở thành một trong những đối tượng bị tổ chuyên án điều tra, còn bởi vì không bình tĩnh đá đồ, ngược lại làm mình ngã vồ ếch, nói không chừng còn phải chống gậy khoảng thời gian dài......

Cái này bị đám cáo già giới chính trị nghe thấy, ông ta cũng đừng lăn lộn ở giới chính trị nữa! Debut làm ngôi sao hài!

Cấp dưới đúng lúc đưa tới một chén nước: "Ngô lão, ngài bớt giận, thân thể mới là tiền vốn. Nào, ngài nuốt chén nước!"

"Quả nhiên là phúc bất song chí, họa vô đơn chí," Ngô lão cười lạnh nhận lấy nước, "Khoảng thời gian này thật đúng là quá xui xẻo, làm gì cái đó không thành, khiến tôi nuốt nước bọt cũng ê răng!" Vừa nói, ông ta ực mạnh một hớp, vừa đặt chén xuống, liền đau đến bịt kín quai hàm.

Cấp dưới nhất thời trợn tròn mắt, đây là...... ê răng?

Bác sĩ thấp giọng ho một cái: "Hẳn là nước lạnh kích thích thần kinh răng, không có chuyện gì."

Không khí trong phòng đóng băng, khí thế lạnh buốt cả người Ngô lão, khiến mấy người thở mạnh cũng không dám thở một tiếng. Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vững vàng vang lên. Ngô lão ngẩng mắt nhìn, cửa bị chậm rãi mở ra, một bóng người thon dài xuất hiện ở cửa. Mắt Ngô lão cau chặt lại: "...... Cố tổng."

Cố Phong khẽ mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh: "Nghe nói tiến sĩ Phương xảy ra chút ngoài ý muốn, tôi đến thăm hắn. Tình hình Tiến sĩ Phương thế nào?"