Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 107: Biến cố bất ngờ không kịp đề phòng




Edit + Beta: Vịt

Xem xong phòng con trai, cảm giác mong đợi trong lòng Dư Bảo Nguyên lại thêm mấy phần. Lúc xuống tầng, cậu dưới thịnh tình của chú Hà, uống một bát canh gà, mới có thể từ trong nhiệt tình của chú Hà thoát thân.

Cố Phong chở Dư Bảo Nguyên, đến nhà trọ hai bọn họ đang ở.

Lái xe như bình thường, Cố Phong nhẹ nhàng hỏi: "Em hài lòng chứ?"

Hai tay Dư Bảo Nguyên nắm chặt, nhìn cảnh sắc di động ngoài cửa sổ: "Anh rất dụng tâm."

"Đây là con chung của hai chúng ta," Cố Phong nhìn tình hình giao thông phía trước, trong giọng nói cũng không khỏi mang theo mấy phần nhu hòa, "Tôi hi vọng nó từ lúc ra đời, đã là tiểu vương tử hạnh phúc."

Dư Bảo Nguyên đưa tay sờ sờ trên bụng mình: "Tôi sẽ nghĩ mọi cách cho nó thứ tốt nhất."

"Em không cần lo," Cố Phong chuyển động tay lái, "Có tôi."

Xe một đường lái về khu nhà.

Dư Bảo Nguyên về đến nhà, trái tim cũng thả lỏng theo. Cố Phong trước về phòng hắn, nói là xử lý công việc xong lập tức đến.

Bạch Hướng Thịnh đã từ bệnh viện về, lúc này, y đang ngồi trên sofa, lướt điện thoại.

"Hôm nay thế nào?" Bạch Hướng Thịnh cười hỏi.

Dư Bảo Nguyên ngồi xuống bên cạnh y: "Tình hình rất tốt. Cố Phong hôm nay cho tôi xem phòng anh ấy chuẩn bị cho con...... Tôi cảm thấy, rất tốt."

"Tôi nói thật," Bạch Hướng Thịnh bóc trái cây trên bàn, "So với ban đầu, Cố tổng đúng là tiến bộ rất nhiều."

"Có lẽ vậy," Dư Bảo Nguyên cảm thán một tiếng, "Bất quá cũng không có cách nào, tôi với anh ấy duyên phận không tới, rốt cục không có cách nào đi đến bên nhau. Chuyện sau này, nói sau đi."

Bạch Hướng Thịnh khẽ gật đầu, nhưng trong lòng không biết ôm ý nghĩ thế nào.

Y do dự một chút, quyết định vẫn là nói chuyện lần trước với Dư Bảo Nguyên một tiếng: "Lần trước, Cố tổng một mình đến tìm tôi một lần."

"Hửm?" Dư Bảo Nguyên nghiêng đầu qua, "Một mình tìm anh?"

"Ừ," Bạch Hướng Thịnh khẽ gật đầu, "Tìm tôi hỏi tình hình của cậu. Tôi với hắn...... nói chuyện rất nhiều."

Dư Bảo Nguyên cau mày, cũng không biết mình có gì mà phải nói chuyện.

"Tình hình thân thể cậu không có vấn đề gì, chỉ là tôi cảm thấy sống quá ngột ngạt, cậu trước giờ quá khắc chế bản thân, luôn chịu đựng áp lực, không biết phóng thích ra," Bạch Hướng Thịnh đưa thịt quả đã bóc xong tới trong tay Dư Bảo Nguyên, giục cậu ăn, bổ sung ít vitamin, "Cố tổng cũng nghĩ như vậy."

Dư Bảo Nguyên bĩu môi: "Các anh lo lắng quá mức rồi, tôi có thể khống chế tốt tâm tình bản thân."

"Vậy sao?" Bạch Hướng Thịnh xem thường, "Cậu nhịn quen rồi, cho nên khổ sở trong lòng, theo bản năng mà giấu tâm tình đi. Nhưng những tâm tình này giống như tạp chất không hòa tan được. Cậu giấu đi không có nghĩa là nó biến mất. Tâm tình tích lũy đến mức độ nhất định, sẽ bộc phát. Cho nên, tôi nói với Cố tổng, cậu cần phát tiết một trận, cậu cần thải ra toàn bộ tạp chất trong lòng."

Động tác Dư Bảo Nguyên dừng lại.

Cậu nhất thời hiểu tại sao Cố Phong đêm hôm đó thoạt nhìn có chút khác thường, Cố Phong đêm hôm đó vì sao sẽ chấp nhất như vậy mà muốn nghe lời thực lòng của cậu.

Hóa ra muốn dùng cơ hội đó, để cậu phát tiết hết ra ngoài.

Bạch Hướng Thịnh nhìn ánh mắt Dư Bảo Nguyên xoay chuyển, cũng khẽ thở dài một cái.

Giữa hai người, một khoản nợ dai dẳng mà.

Cố Phong đang dần dần ý thức được hắn từng phạm phải bao nhiêu sai lầm, nhưng lúc hắn triệt để ý thức được sai lầm của mình, hắn cũng sẽ thất vọng phát hiện, Dư Bảo Nguyên bởi vì sai lầm của hắn, đã xây lên một bức tường trong lòng.

Nơi từng đi qua tự nhiên, hiện giờ lại muốn tiến vào, khó khăn.

Bạch Hướng Thịnh thở dài.

Đúng lúc này, điện thoại y vang lên. Y nhận điện vừa nhìn, là Mạnh Mãng Long.

"Alo," Mạnh Mãng Long bên kia hẳn là đang lái xe, đeo tai nghe bluetooth nói chuyện với y, "Thịnh Thịnh, đang làm gì thế?"

"Em ở nhà Bảo Nguyên," Bạch Hướng Thịnh nhẹ nhàng đáp, "Còn anh?"

Mạnh Mãng Long nhìn tình hình giao thông phía trước, vững vàng thao tác tay lái: "Anh đang lái xe, lát được một nửa nhớ em quá, liền muốn nghe thấy tiếng em."

"Long ngốc," Bạch Hướng Thịnh giả vờ giận mắng một tiếng, "Anh bao giờ về?"

Mạnh Mãng Long nhìn cảnh sắc quen thuộc xung quanh, cổ họng hơi khô: "Mấy ngày nữa đi, nhanh thôi, tin anh."

"Thật là," Bạch Hướng Thịnh có chút bất mãn lầm bầm, "Đột nhiên nói phải đi công tác, lại đột nhiên sửa sang nhà, hại em chỉ có thể chạy đến nhà Bảo Nguyên ở tạm, em thật muốn mắng anh."

"Mắng, ông xã nên mắng," Mạnh Mãng Long cười hì hì, "Anh còn không cho em mắng sao? Chờ anh về, em muốn giáo dục anh thế nào cũng được."

Bạch Hướng Thịnh cách điện thoại nghe được gã nói như vậy, chút giả vờ giận căng thẳng cũng không nhịn được, phì cái bật cười.

"Bất quá, em giáo dục anh xong, anh cũng phải dạy dỗ em chút," Mạnh Mãng Long rẽ, mắt liếc kính chiếu hậu một cái, "Ông xã ngày nào cũng nghẹn, sau khi về, muốn chịch em một ngàn lần."

Mặt Bạch Hướng Thịnh nhất thời giống như cà chua chín đỏ, đỏ thấu.

Dư Bảo Nguyên ngồi ở một bên nhìn bộ dạng Bạch Hướng Thịnh, chỉ cảm thấy một miếng thức ăn cho chó lạnh lẽo mạnh mẽ bị đổ xuống.

Lần đầu gặp, Bạch Hướng Thịnh lạnh nhạt ít lời; hòa hảo với Mạnh Mãng Long, cũng sau khi giao ở chung, y liền trở nên phá lệ sáng sủa, giống như mặt trời xuất hiện trên dãy núi, tràn đầy sức sống và nhiệt tình.

Hâm mộ thật đấy, Dư Bảo Nguyên cười đến mắt cong cong, trong lòng nghĩ, Mạnh Mãng Long và Bạch Hướng Thịnh, thật sự là trời sinh nên ở bên nhau.

Bạch Hướng Thịnh cách điện thoại nói: "Anh cái tên hư hỏng này, nói lời lẳng lơ gì thế."

"Không phải lời lẳng lơ," Cổ họng Mạnh Mãng Long phát khô, "Thật sự rất nhớ em, rất nhớ em, rất em ôm em, rất muốn thao em."

Bạch Hướng Thịnh đầu điện thoại bên này trợn mắt: "Được rồi, anh lái xe nghiêm túc. Nghe thấy không?"

Đầu kia bỗng nhiên không nói chuyện nữa.

Bạch Hướng Thịnh kỳ quái hỏi lại một câu: "Mạnh Mãng Long, anh cúp điện thoại rồi sao?"

Vẫn như cũ không có hồi âm.

Bạch Hướng Thịnh ngừng lại hô hấp, chợt nghe tiếng hít thở khẩn trương càng ngày càng rõ đầu bên kia điện thoại và tiếng gió càng lúc càng nhanh.

Trong lòng y nhất thời nổi lên dự cảm xấu: "Mãng Long, anh sao thế? Anh không sao chứ?"

Dư Bảo Nguyên kỳ quái quay đầu nhìn sang, Bạch Hướng Thịnh đã không tự chủ đứng lên, giọng nói cũng nhấc cao một nhịp.

Mạnh Mãng Long bên kia, rốt cục trả lời một câu: "Cục cưng, anh không sao. Anh chỉ là......"

Câu này của gã chưa nói xong, Dư Bảo Nguyên bên này, kinh ngạc mà nhìn khuôn mặt Bạch Hướng Thịnh vốn vẫn hồng hào, trong nháy mắt trở nên không có chút huyết sắc, trắng bệch một mảng.

Cậu không biết Mạnh Mãng Long bên kia nói gì, khiến Bạch Hướng Thịnh bỗng dưng biến thành bộ dạng khẩn trương này, nhưng bản thân Bạch Hướng Thịnh, thì rất rõ.

Bởi vì y cách điện thoại, nghe thấy bên Mạnh Mãng Long, truyền đến tiếng nổ mạnh động trời.