Tà Quân Sủng Thê

Chương 3: 3: Khu Rừng Nguy Hiểm 3





Lạc Khinh Ca thấy khuôn mặt hắn lộ vẻ nghi hoặc, ánh mắt lấp loé, hơi mất tự nhiên cười ha hả: “À, cái kia, vừa nãy đầu óc ta bị động kinh, nên quên mất.

”“Đầu óc động kinh?” Tiểu tử lặp lại mấy từ này, khoé môi không khỏi co giật, từ này thật đặc biệt.

“Ha ha, đúng vậy, ta đang lên cơn động kinh.

” Lạc Khinh Ca thản nhiên thừa nhận, như thể ‘động kinh’ là một lời khen ngợi.

Tiểu tử này tuy rằng tuổi không lớn, nhưng là nhi tử của thân thể này, khẳng định biết rõ về nàng, lời hắn nói hẳn là sự thật.

Hoá ra thân thể này lại có công hiệu ngăn cản rắn tới gần, không nghĩ tới lần này sống lại kiếm được món hời, ha ha ha! Lạc Khinh Ca âm thầm đắc ý, tuy nhiên, cho dù đắc ý đến mấy nàng vẫn không quên tình cảnh nguy hiểm lúc này, tốc độ dưới chân không dám chậm nửa giây.


Nghiêng đầu liếc thấy một con sói sắp vồ tới, nàng không dám chần chừ, lập tức rẽ ngoặt, chạy như điên về phía tiểu tử kia nói.

Đám sói kia đuổi sát phía sau, làm sao chúng có thể từ bỏ miếng mồi ngon sắp đến bên miệng cơ chứ.

Nhìn món ngon đang chạy phía trước, chúng càng thêm hưng phấn, bầy sói chạy loạn xạ, rung lá cây xào xạc bay xuống, cành khô lá rụng bay tứ tung.

Lạc Khinh Ca đang chạy vội, nhưng bỗng dưng nàng cấp tốc dừng lại, dừng ngay bên mép hố không hề nhúc nhích.

Nhìn những vật thể vặn vẹo mềm oặt bên dưới hố, dạ dày nàng như sóng biển quay cuồng, không cách nào bình ổn đi xuống, “Tiểu tử, cơ thể của ta có thể ngăn được rắn thật không, ngươi đảm bảo chúng sẽ không cắn ta chứ?”Trước mắt là một cái hố thật lớn, liếc mắt không nhìn thấy đáy, bên trong có vô số rắn đang quấn vào nhau, xoắn thành một đống, lớp da rắn trơn bóng dưới ánh trăng chiếu rọi hiện lên tia lạnh lẽo.

Thi thoảng còn nhìn thấy chúng phun ra cái lưỡi màu đỏ, âm thanh xì xì rít vang lên bên tai, khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy.

Cái hố này rất lớn và trải dài vô tận.

Phía trên lơ lửng một tầng khí tức ô uế, điều này khẳng định đám rắn này chứa độc tính cực mạnh, sau khi bị chúng cắn, có lẽ không sống đến vài giây, Hắc Bạch Vô Thường sẽ lập tức tới đây câu hồn đi luôn.

“Không thể.

” Thanh âm giòn vang, sạch sẽ dứt khoát, không chút do dự vang lên.

Sắc mặt Lạc Khinh Ca lập tức tối sầm lại, “Không thể bảo đảm còn bắt ta nhảy xuống, người muốn hại chết ta chứ gì.

”“Độc vật không dám tới gần ngươi, nhưng bị chọc tức chúng cũng sẽ cắn ngươi.


”“! ”Ngay khi bọn họ đang mải mê thảo luận, một con sói hung ác đang đuổi theo phía sau cũng phải dừng lại cách Lạc Khinh Ca mười mét, bởi vì phía trước có bầy rắn độc, cho nên chúng không dám đuổi về phía trước.

Lúc này con sói độc ác chậm rãi tiến lên mấy bước, đột nhiên ra sức nhảy lên, lao về phía hai người Lạc Khinh Ca.

Ánh mắt tiểu tử nằm trên vai Lạc Khinh Ca khẽ chuyển, giơ bàn tay nhỏ bé vỗ lên người nàng, “Sói nhào tới rồi, nhảy xuống mau!”“Không nhảy.

” Lạc Khinh Ca nhìn bầy rắn đang trườn bò bên dưới, lại cảm thấy những con sói phía sau cũng không đáng sợ như vậy, nàng thà chiến đấu với sói chứ không muốn nhảy vào trong ổ rắn dưới chân.

Chiến đấu với đàn sói đói, có lẽ còn có một có hội sống sót.

Lạc Khinh Ca hạ quyết tâm, vừa định xoay người tránh đi công kích của sói, thì đột nhiên toàn thân tê dại, ngã nhào vào hố rắn độc.

Nàng muốn lật người ổn định cơ thể, nhưng đáng tiếc cả người không có tí sức lực nào.

Thôi xong, mới được sống lại đã lập tức phải chôn vùi trong bụng rắn, Lạc Khinh Ca muốn chửi mẹ nó.


Không có đau đớn như trong tưởng tượng, những con rắn độc nằm dưới cơ thể nàng đang chạy trốn tứ phía, chúng hoảng loạn chạy trốn, như thể đang gặp đại địch vậy.

Chỉ trong một thời gian ngắn, những con rắn độc xung quanh bọn họ đã tháo chạy ra phía xa, một số con bị Lạc Khinh Ca đè dưới thân cũng đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng.

Mặc dù những con rắn độc này bị nghiền nát dưới thân Lạc Khinh Ca, nhưng không con nào dám cắn nàng, mà chỉ muốn chạy thoát khỏi nàng, tránh nàng như hồng thuỷ mãnh thú.

Những con sói đói nhào theo phía sau đều bị rơi xuống hố, bọn chúng vừa mới rơi xuống hố, cả đàn rắn độc trườn qua.

Trong nháy mắt, một con sói to lớn đã biến thành bộ xương trắng, thậm chí còn chưa kịp gầm rú tiếng nào.

.