Tà Quân Sủng Thê

Chương 2: 2: Khu Rừng Nguy Hiểm 2





“Nếu ngươi không nghe lời, lão nương sẽ trừng phạt ngươi!” Lạc Khinh Ca nói như lẽ đương nhiên, ngữ khí giống như nghiêm mẫu đang giáo huấn nhi tử không nghe lời.

Tiểu quỷ tức giận đến nỗi lỗ mũi phập phồng, muốn nổi trận lôi đình, nhưng nghĩ đến hiện tại đang phải chạy trối chết nên cũng đành bỏ qua.

Hít sâu một hơi, hắn đè nén lửa giận nói: “Cách hướng đông không xa có một bầy rắn độc tụ tập ở đó, ngươi dụ đàn sói này đi qua! ”Hắn cón chưa nói xong, “Chát!” Mông lại ăn một cái tát nữa.

“Ngươi.

” Mông tiểu quỷ liên tiếp bị ăn hai cái tát, khuôn mặt nhỏ bị chọc tức vặn vẹo biến dạng.

Nữ nhân đáng chết này, vậy mà dám đánh vào mông hắn hai lần liên tiếp.


“Ngươi ngươi cái gì, tiểu quỷ ngươi nghĩ ra ý tưởng gì đấy, biết nơi đó có rắn độc, lại còn bảo ta đi qua, không phải là đi tìm chết à?” Lạc Khinh Ca bất đắc dĩ thở dài, nàng thông tuệ như vậy, sao lại có một nhi tử ngốc nghếch như vậy chứ.

Ách, không đúng, huyết chảy trên người hắn là của thân thể này, không liên quan gì tới nàng, nàng chỉ là một sợi u hồn lạc tới dị thế này mà thôi.

Đầu óc ngu xuẩn cũng không sao, sau này chỉ cần giáo dục hắn thật tốt, nhất định sẽ có tiền đồ, có một vị thiên tài như nàng ở đây, còn lo không dạy được hắn thành tài hay sao.

Đứa bé này nói cũng không sai.

Trong không khí có từng luồng tanh hôi độc khí xộc vào trong mũi, khiến người ta muốn ngẹt thở.

Mùi hôi tanh kinh tởm này minh chứng cách đó không xa có một bầy rắn độc đang kích động, loáng thoáng còn nghe được âm thanh xì xì phát ra của chúng.

Xem ra nhóc con này không đơn giản, tuy tuổi còn nhỏ nhưng trong tình huống bị sói truy đuổi, cũng không khóc không nháo, lại còn có thể phân biệt được bầy rắn gần đây, ngay cả người lớn bình thường cũng không làm được.

Lạc Khinh Ca có nhận thức mới với đứa bé mềm mại đang ngồi trên vai mình, tuy nhiên chuyện tìm tòi nghiên cứu hài tử này vẫn nên để qua một bên, điều quan trọng nhất bây giờ là chạy thoát khỏi miệng sói trước đã.

Lạc Khinh Ca thấy mình sắp chạm tới đại thụ trước mặt, vừa định nhảy lên nhưng đột nhiên chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.

Nàng vội vàng xoay người, lúc này mới ổn định được cơ thể, để không bị ngã xuống đất.

Với thân thể này, nàng không thể sử dụng thuật khinh công, nên muốn dùng trợ lực để nhảy lên trên cây, nhưng bởi vì chân mềm vô lực mà thất bại, xem ra phải bò lết lên đó rồi.


Lạc Khinh Ca ném đứa trẻ trên vai lên lưng, đang định ôm cây trèo lên thì con sói đang chạy đầu đàn đã lao về phía họ.

“Chết tiệt!” Lạc Khinh Ca đành phải từ bỏ leo cây, vội vàng né tránh trốn đi.

Con sói kia bỏ lỡ một đòn duy nhất, giây kế tiếp, nó nhanh chóng quay lại và vồ lấy lần nữa.

Lúc này trước mắt nàng xuất hiện một cây trâm bằng ngọc, không chút nghĩ ngợi, nàng chộp lấy rồi đâm vào đầu của con sói, đây chính là chỗ hiểm của nó.

Sau khi có cơ hội lấy hơi, Lạc Khinh Ca không dám dừng lại nữa, mà cõng đứa trẻ trên lưng chạy như điên.

Trâm ngọc vừa nãy là do tiểu tử kia đưa cho nàng, xem ra nhi tử tiện nghi của nàng cũng không ngốc.

“Chạy về hướng đông, có nghe thấy không?” Thấy nàng vẫn không biết suy nghĩ tình thế hiện tại mà vẫn chạy như điên lao về phía trước, đứa bé nổi giận gào lên.

“Chát!” Sau khi tiểu tử nào đó rống to một tiếng, trên mông lại ăn ngay một cái tát nữa, “Ngươi gào cài gì mà gào, lại gào nữa ta ném ngươi cho bầy sói ăn luôn.


”Lúc này, Lạc Khinh Ca nghiễm nhiên trở thành kế mẫu độc ác.

Đầu óc nữ nhân này vẫn ngu xuẩn như trước, tiểu tử cau mày, tức giận nói: “Cứ chạy về hướng đông đi, thể chất của ngươi đặc thù, đám rắn độc kia sẽ không dám cắn ngươi.

”“Ngươi nói cơ thể của ta có thể ngăn cản rắn? Rắn sẽ không cắn ta?” Lạc Kinh Ca kinh ngạc hỏi lại.

“Ngươi không biết?” Tiểu tử kia lắp bắp kinh hãi, nghi hoặc nhìn nàng một cách khó hiểu.

Chuyện này cũng không phải là bí mật, nàng phải biết mới đúng, sao lại!.

.