Ta Quá Tra Nam Phụ Đều Hắc Hóa

Chương 43-1




Thẩm Kinh Diễn thả lỏng người, lại ngửi được mùi máu tươi, theo mùi máu nhìn về phía chân cô, phát hiện vết thương nơi đó đã bị nước rửa trắng bệch.

"Sao lại bị thương?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ dừng một chút, lúc này mới nhớ ra là mình bị thương, cảm giác đau đớn đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt cô đau đớn khuỵu xuống, "Lúc đi tìm ngài thì bị thương, đau quá, ta cảm giác lúc này chính mình muốn chết.."

Thẩm Kinh Diễn nhướng mày: "Rất đau? Thế sao vừa rồi không nói?"

"Còn không phải là lo lắng cho ngài sao, cho nên mới quên mất mình đang bị thương." Thời Lễ lẩm bẩm một câu.

Thẩm Kinh Diễn nghe được là bởi vì chính mình, cái loại cảm xúc vi diệu lại nhảy ra, chỉ là không chờ hắn nhớ lại, suy nghĩ đã bị tiếng hô đau của Thời Lễ đánh gãy.

".. Thương có một chút mà kêu lớn như vậy?" Thẩm Kinh Diễn cạn lời hỏi.

Trên mặt Thời Lễ ra đầy mồ hôi, suy yếu mở mắt nhìn hắn: "Thượng tiên, ta là phàm nhân, ngài có hiểu phàm nhân đâu, chỉ một vết thương nhỏ cũng có thể chết, vô cùng yếu đuối."

"Ta không hiểu, nhưng ta cũng biết, nếu không có vết thương, thì sẽ không có khả năng đau." Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói.

Thời Lễ ngẩn người, theo bản năng cúi đầu nhìn cẳng chân, chỉ thấy chỗ vết thương vừa nãy, lúc này đã biến mất, căn bản không có vết thương nào.

"Thượng tiên.." Vẻ mặt cô cảm động.

Thẩm Kinh Diễn quét mắt liếc cô một cái: "Ngoan ngoãn, ta tất nhiên sẽ không làm ngươi bị thương."

"Đa tạ thượng tiên." Thời Lễ từ trên mặt đất đứng dậy, cảm giác đầy máu sống lại.

Cô cầm đống thảo dược trong tay nhìn xung quanh, không tìm thấy được cục đá nào thích hợp để giã thuốc, dứt khoát nhét vào trong miệng nhai, hương vị chua chát nhanh chóng kéo đến. Cô một bên nhai một bên mặt ủ ê lẩm bẩm: "Thượng tiên, không nên ghê tởm ta, ta thật sự không tìm thấy dụng cụ giã thuốc.."

Lúc nói, nước thuốc tràn ra ngoài, cả đôi môi cô đều nhiễm màu xanh lè, mặt Thẩm Kinh Diễn lộ ra vẻ ghét bỏ, duỗi tay hứng lấy đống nước thuốc đó, búng tay một cái liền biến thành hỗn hợp, trực tiếp đắp trên miệng vết thương.

Cổ họng Thời Lễ giật giật, không cẩn thận nuốt vào một chút, nhanh chóng nôn đống thuốc đó ra, kêu khổ với Thẩm Kinh Diễn: "Thượng tiên có nước không? Ta cảm giác muốn nôn."

"Bên ngoài đều là nước." Thẩm Kinh Diễn liếc nhìn cô một cái, liền đi vào trong cung điện.

Thời Lễ do dự nhìn hắn, cuối cùng cũng không đi theo mà bước tới cửa lớn cung điện, cố gắng vươn tay ra thì phát hiện toàn bộ cánh tay của mình đã chìm trong nước, mắt sáng lên vốc nước lên súc miệng, nhưng những dòng nước này như có hạn chế gì đó, làm thế nào cũng không thể xuyên qua cửa lớn.

Cô thử vài lần đều thất bại, dứt khoát thật cẩn thận cho miệng ra bên ngoài, sau khi môi đụng vào bức tường nước, nhanh chóng hút một ngụm, rồi lui về, lặp lại hai ba lần, cuối cùng cũng súc miệng sạch sẽ.

Cô thở nhẹ một hơi, dọc theo con đường vừa nãy Thẩm Kinh Diễn vừa đi. Vốn dĩ cô muốn đi tìm Thẩm Kinh Diễn, nhưng đi quanh nửa ngày cũng không tìm thấy, mà còn phải tìm ở trong cung điện to như vậy, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa đang mở.

"Thượng tiên? Thượng tiên ngài ở đâu?" Cô kêu lớn vài tiếng cũng không thấy ai đáp lại, liền biết chắc là con rắn kia cố tình trốn đi.

Một khi đã như vậy, thì cô cũng dứt khoát không tìm tiếp, trực tiếp đi qua cánh cửa đang mở.

Là một gian thư phòng, bên trong xếp đầy sách về tu tiên.

Thời Lễ đến trước kệ sách tuần tra một vòng, tùy tiện cầm lấy mấy quyển đi đến góc xem, vốn là muốn giết thời gian, nhưng càng đọc lại càng thấy thú vị, nhịn không được mà xem chăm chú.

Cô chọn một cuốn sách giới thiệu về việc tu tiên, bắt đầu giống như nhân loại ở thế giới này tu luyện tiên thuật, nhưng cô phí cả nửa ngày, đến đan điền ở đâu cũng không tìm được.

"Người không có chút linh căn nào như ngươi, tốt nhất là đừng xem loại sách này, đỡ phải lãng phí thời gian." Bên tai truyền đến giọng nói của Thẩm Kinh Diễn.

Thời Lễ vội ngẩng đầu: "Thượng tiên?"

Nhưng trước mặt lại không hề có một bóng người. Cô mím môi, trong lòng chợt thất vọng.

"Ta muốn bế quan, khả năng sẽ mất ba hoặc năm ngày, ngươi tốt nhất nên thành thật, không nên chạm đồ lung tung, cũng đừng tự tiên rời khỏi đây, không có ta che chở, ngươi không thể lặn được, chỉ có thể chết đuối mà thôi." Thẩm Kinh Diễn chậm rãi dặn dò, sau khi nói xong còn cảm thấy hôm nay mình nhiều lời, không khỏi thấy chút bất mãn.

Thời Lễ lập tức gật đầu: "Ta sẽ ngoan ngoãn, thượng tiên cứ an tâm bế quan."

Nói xong cũng không còn nghe thấy thanh âm của Thẩm Kinh Diễn, Thời Lễ dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến hắn bế quan có phải giống phim truyền hình hay không, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

"Thượng tiên?" Cô nhỏ giọng kêu một tiếng.

Không có người trả lời cô.

Thời Lễ nở nụ cười: "Hóa ra thượng tiên không nghe thấy, vậy ta an tâm rồi, ta sớm đã muốn nói, thượng tiên nhà ta trời sinh tuấn lãng, dáng người cũng tốt, tuy rằng thân rắn có chút dọa người, nhưng nhìn cẩn thận cũng thấy rất đẹp, chắc chắn ở trong đám rắn là loại hình đẹp nhất, ta rất là thích.."

"Thời Lễ, không nên nghĩ mình thông minh." Thẩm Kinh Diễn buồn bã nói.

Thời Lễ nhanh chóng ngậm miệng, sau một lúc lâu lúng ta lúng túng gật đầu: "Đã biết."

Thẩm Kinh Diễn xuyên qua linh kính có thể nhìn rõ ràng vẻ mặt của cô, khóe môi không khỏi cong lên, chờ hắn ý thức được sự biến hóa của chính mình, hắn lại nhanh chóng mặt vô cảm, ngồi xuống bắt đầu thiền định.

Thời Lễ biết rõ Thẩm Kinh Diễn tuy rằng đang bế quan, nhưng cũng vẫn đang giám thị mình, liền thành thật làm tròn bổn phận, một mình ngoan ngoãn ở trong thư phòng, ngẫu nhiên khát thì chạy đến cửa lớn uống mấy ngụm nước, nếu mà đói bụng thì lại lấy Tích Cốc Đan ra ăn, một viên có thể trụ được năm ngày.

Ở dưới nước cũng mất đi khái niệm thời gian, Thời Lễ không biết mình đã ở dưới này bao lâu, chỉ biết Thẩm Kinh Diễn nói muốn bế quan ba năm ngày, nhưng trên thực tế cô cũng đã ăn bốn viên Tích Cốc Đan, lại không thấy hắn ra ngoài.

Một mình ngồi đợi tinh thần dễ bị hỏng, Thời Lễ vì để chính mình không bị hóa điên khi ngồi đợi, liền bắt đầu lấy sách từ thư phòng ra xem, ngẫu nhiên cũng sẽ luyện tập theo cách dạy trong sách, chỉ là vẫn không có dùng được.

Cứ như vậy mà trôi qua, chờ đến khi ăn hết viên Tích Cốc Đan cuối cùng, cảm xúc chết lặng của Thời Lễ bắt đầu luống cuống, cô thử kêu tên của Thẩm Kinh Diễn mấy lần, mấy lần đều không được đáp lại, lúc sau kêu hắn cũng mang theo tiếng khóc: "Thẩm Kinh Diễn, ngài đâu rồi? Tích Cốc Đan ta cũng ăn hết rồi mà ngài vẫn chưa ra, qua mấy ngày nữa ta chết đói thật đấy."

"Chết đói sẽ không thể đẻ trứng cho ngài, trứng lớn trắng trẻo mập mạp, ngài không muốn nữa sao?"

"Thẩm Kinh Diễn, ngài ở đâu.."

Giọng nói Thời Lễ càng lúc càng đau thương, khóe mắt cũng có nước mắt, cô thậm chí còn cảm thấy thân thể của mình không còn chịu khống chế, mỗi một phút giây đều muốn đi về hướng bức tường nước kia. Mà cô gọi Thẩm Kinh Diễn hai ngày, cuối cùng cô cũng đi đến đó, lúc đi trong đầu không phải nghĩ đến việc ra ngoài, mà là hủy diệt.

Hủy diệt đi, cô không cần làm nhiệm vụ, cũng không trở về nhà, chỉ cần có thể kết thúc loại quá trình thống khổ này, cô hốt hoảng, chậm rì rì đi đến cửa lớn của cung điện, chân vướng vào nhau suýt nữa ngã xấp, cũng không thể ngăn cản xúc động cô muốn đi đến đó.

Cô máy móc đi đến bức tường nước, không có ý dừng lại mà tiếp tục đi, lúc sau cả người đều đi vào trong nước. Áp lực nước rất lớn ép vào cơ thể, cô lại giống như không biết đau, chỉ có cảm giác rốt cuộc cũng kết thúc.

Khi cô nhắm mắt lại an tâm chờ chết, một cánh tay hữu lực ôm lấy eo cô, mang theo cô hướng lên trên mặt nước, đuôi rắn to lớn đong đưa trong nước, làm đáy nước nổi lên một trận dao động, chờ thân ảnh bọn họ biến mất, trong hồ nước lại khôi phục sự yên tĩnh.

Thẩm Kinh Diễn đưa Thời Lễ đang hôn mê lên bờ, nhìn lỗ tai của cô xuất hiện vệt máu, ghét bỏ nói một tiếng: "Phàm nhân, thật yếu ớt."

Dứt lời, hắn liền duỗi tay mơn trớn mặt Thời Lễ, cảm giác đau đớn trong cơ thể đột nhiên biến mất. Miệng cô phun ra một ngụm nước, sau đó cả người bò trên mặt đất, kịch liệt ho khan.

Vẻ mặt Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô ho khan, cho đến khi cô phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

"Thượng tiên." Thời Lễ lẩm bẩm một câu.

Thẩm Kinh Diễn liếc cô một cái: "Cũng chỉ để ngươi chờ thêm mấy ngày, lại còn sinh ra ma chướng, thật đúng là một phế vật vô dụng bình thường.."

Nói còn chưa dứt lời, thân thể hắn liền bị chấn động, Thời Lễ giống như mũi tên lao vào lồng ngực hắn, ôm hắn ngao ngao khóc: "Thượng tiên! Ngài đã đi đâu! Ta không thể nào tìm thấy ngài đâu hết.."

Người trong lồng ngực tuy rằng vừa từ trong nước ra, nhưng trên người nóng hầm hập, tuy gầy yếu nhưng xúc cảm khá tốt, ghé vào trong ngực hắn run run khóc, thế mà lại có chút chọc người khác.

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, cố mà đem tay đặt sau lưng cô: "Ta nghe thấy ngươi gọi ta, chỉ là vội vàng tu luyện, nên không muốn quản ngươi."

Ai biết thế mà lại sinh ra tâm ma, chui vào trong nước để mình tự chết đuối, phàm nhẫn hắn nuối này thật sự quá yếu ớt.

Thời Lễ không biết đánh giá của hắn với mình, chỉ ở một bên khóc. Trong khoảng thời gian này cô vẫn duy trì tâm lý khỏe mạnh, vẫn luôn cưỡng chế áp lực cảm xúc của chính mình, lúc này rốt cuộc cũng có thể phát tiết ra, liền cố sức mà khóc.

Thẩm Kinh Diễn lúc đầu còn có kiên nhẫn, nhưng từ từ nghe thấy giọng cô khàn đi, trong lòng đột nhiên có chút nóng nảy, nhẫn nại mà an ủi hai câu, thấy cô không những không nghe, ngược lại còn khóc to hơn, dứt khoát trực tiếp đánh ngất vác người lên vai, đưa tới thôn trang ngoài khu rừng.

Thời Lễ ngủ đến trời đất tối sầm, chờ cô tỉnh lại thì bên ngoài đã tối đen hoàn toàn, cô chấn động thần trí hồi lâu mới nhớ lại chuyện lúc trước, tức khắc nghĩ lại mà sợ.

"Tỉnh?" Một giọng nói sâu kín truyền đến từ trong góc.

Thời Lễ dừng một chút, ngẩng đầu liền nhìn thấy đầu rắn to lớn.

".. Sao ngài lại hóa thành nguyên hình vậy?" Thời Lễ im lặng trong chốc lát, lại không có sự sợ hãi như trước kia, xem ra trong khoảng thời gian này điều trị cũng không tồi.

Đại xà nghe được lời cô nói, không nhanh không chậm trườn đến gần cô, tuy rằng thân mình rất dài, nhưng lúc trườn trên đất lại không hề phát ra tiếng, làm người khác không rét mà run.

Hắn tới trước mặt Thời Lễ, giống như rắn hổ mang dựng thẳng thân trên của mình, đôi mắt đỏ nhìn cô chằm chằm: "Thế nào, sợ sao?"

"Có một chút, nhưng vẫn sợ ngài đi dọa người khác hơn, nếu như lại kéo người bên Quế An Môn tới thì làm sao?" Thời Lễ nói, duỗi tay sờ sờ đầu rắn.

Cô làm xong động tác này, một người môt xà đều sửng sốt, cô không nghĩ rằng, chính mình sẽ làm ra động tác trấn an nam phụ khác dùng ở trên người xà tinh, đối với xà tinh này mà nói, hắn sinh ra từ linh khí trời đất, lúc mở mắt đã có trong thân xà ba trăm năm tu vi, chưa bao giờ có người nào lại dám dùng động tác đối với đứa trẻ mà dùng lên người hắn.

".. Ta không phải cố ý sờ ngài." Thời Lễ nhanh chóng giải thích.

Thẩm Kinh Diễn im lặng trong chốc lát: "Ngươi sờ thêm lần nữa."

Thời Lễ: "?"

"Sờ." Thẩm Kinh Diễn ra lệnh.

Thời Lễ giật giật khóe miệng, do dự mà vươn tay ra. Đầu rắn mềm hơn thân rắn một chút nhưng cũng không mềm hơn là bao, giữa các vảy có khoảng trống, sờ vào có cảm giác rất thô, cô thử dúng cách sờ những chú chó mà sờ xà, xà tinh ngoài ý muốn lại có chút hưởng thụ, cuối cùng còn trực tiếp đặt đầu lên đùi cô.

* * *Không phải cô nói, chỉ đơn giản cái đầu này, cũng phải nặng đến hơn trăm cân. Trong lòng Thời Lễ kêu khổ, trên mặt lại không dám để lộ nửa phần, chỉ yên tĩnh xoa hắn, cho đến khi hắn vừa lòng thì kết thúc.

"Thượng tiên, hiện tại chúng ta đang ở nơi nào vậy?" Thời Lễ sợ hắn lại nhắc tới những yêu cầu kỳ quái, nhanh trước một bước đem đề tài kéo đi.

Vừa rồi khi cô tỉnh lại, cảm thấy nơi này hẳn là nơi con người sinh sống, lúc sau càng nhìn càng cảm thấy mình phán đoán chính xác, đây là một gian phòng để vật dụng, cách bài trí đều thể hiện đây là một gian phòng ở nông thôn.

Thẩm Kinh Diễn đã biến về nửa người nửa xà, nghe thấy vậy tùy ý trả lời: "Chỉ là tùy tiện tìm một gian phòng nông hộ."

"Ồ.. Chúng ta đang ở đâu, vậy nhà họ thì sao?" Thời Lễ lại khẩn trương, lần này xà không phải lại giết chết gia đình này chứ?

Thẩm Kinh Diễn quét mắt nhìn cô một cái: "Giả quỷ dọa bọn họ bỏ chạy rồi, bọn họ chắc đang tìm đạo sĩ về, nếu ngươi đã tỉnh, chúng ta liền đi thôi."

".. Ngài thật lợi hại." Thời Lễ khô khan nịnh hót một câu, muốn nói kỳ thật không phải tốn nhiều sức để đóng giả ma như vậy, chỉ cần cái đuối to này của ngài vung, là ma cũng phải dọa chạy.

Dù sao cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng cô, cũng không dám nói ra ngoài miệng, chỉ cười ha ha hai cái, liền xuống giường rời đi cùng hắn.

Cô ngồi ở mép giường cúi đầu, muốn tìm giày của chính mình, nhưng còn chưa tìm được, cả người đã bay lên không trung, cô có chút sửng sốt, phát hiện lần này thế nhưng không phải bị đuôi rắn cuốn, mà là ôm kiểu công chúa.

Đãi ngộ đặc biệt này khiến cô thật quá kinh ngạc.

"Đồ phiền phức." Thẩm Kinh Diễn không vui nhìn cô một cái, ôm cô ra khỏi đây.

Thời Lễ cạn lời ôm chặt cổ hắn, đem mặt dán ở trên ngực hắn, nửa ngày sau mới dám đề nghị: "Thượng tiên, nếu ngài đã hóa thành hình người rồi, có thể mặc y phục hay không?"

Cô lúc này mới nhớ lại, Thẩm Kinh Diễn kỳ thật vẫn luôn ở trạng thái lõa thể, thật là.. Không biết nên nói gì.

"Không mặc, quá phiền." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.

Khóe miệng Thời Lễ giật giật: "Nhưng vẫn nên mặc vào, nếu không người khác sẽ chê cười."

"Ai dám cười nhạo ta liền giết." Thẩm Kinh Diễn nhẹ nhàng bâng quơ.

Thời Lễ buông tiếng thở dài: "Bây giờ ngài không mặc thì cũng được, nhưng về sau nếu có thể biến về trạng thái con người hoàn chỉnh, thì nhất định phải nhớ nên mặc, nếu không đi ở trên đường lớn, mặc dù không ai dám chê cười ngài, nhưng cũng nhìn sẽ không hợp mắt."

Cô nghĩ đến hình ảnh gió thổi lạnh mông Thẩm Kinh Diễn, nhịn không được đau đầu.

"Biến thành người hoàn chỉnh? Ngươi có biết việc này khó bao nhiêu không?" Thẩm Kinh Diễn trào phúng hỏi.

Thời Lễ dừng một chút: "Có bao nhiêu khó?"

"Ta bây giờ không thể hóa hình hoàn toàn, là do lôi kiếp đánh xuống khi độ thiên kiếp, chỉ có thể khỏi được vết thương đó, mới thu hồi được hơn nửa tu vi bị áp chế, thoát khỏi trạng thái nửa người nửa xà hiện giờ, nhưng nếu muốn khỏi được, phải lấy linh lực tẩy tủy, quá trình đau đớn như thiên đao vạn quả, hơn nữa có khi còn cửu tử nhất sinh, nếu không đến nông nỗi vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không làm như vậy." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.

Thời Lễ trầm ngâm: "Không còn biện pháp khác sao?"

"Biện pháp khác?" Thẩm Kinh Diễn cúi đầu nhìn về phía cô, sau khi cùng cô đối diện liền gợi lên khóe môi: "Có chứ, nếu như ngươi cam tâm tình nguyện lấy máu tưới cây Cam Tâm, tưới đủ bảy bảy bốn chín ngày, thì có thể tạo ra quả Cam Tâm, thứ đó có thể cứu được mạng của ta, chẳng qua thọ mệnh của ngươi sẽ giảm đi một nửa, mà một nửa dư lại cũng sẽ triền miên trên giường bệnh, ngươi có bằng lòng hay không?"

"Đi đâu có thể tìm được cây Cam Tâm?" Thời Lễ lập tức hỏi.

Thẩm Kinh Diễn ngẩn người, ngay sau đó nhíu mày: "Lời ta vừa nói ngươi không nghe sao, cũng không phải tưới nước là được, mà là tưới máu, hơn nữa sẽ thiệt hại.."

"Ta nghe rõ, ngài không cần lặp lại," Thời Lễ bất đắc dĩ nhìn hắn, "Ta thật sự muốn cứu ngài."

Thẩm Kinh Diễn nhìn đôi mắt đen của cô, chỉ cảm thấy ngực giống như bị xé rách một góc, có thứ gì đó trộm đi vào, khiến hắn cảm thấy bực bội. Hắn thu lại suy nghĩ, xuy một tiếng nói: "Quên đi, cho dù ngươi muốn trồng, ta cũng không dám ăn, ai biết ngươi có thật lòng không chứ."

Thời Lễ: "..."

Cô biết ngày mà, loại xà tinh thối này sẽ không tin tưởng cô, cho dù cô thật sự trồng ra, hắn cũng sẽ không ăn.

Trong lòng cô buồn bực, kế tiếp cũng không nói gì nữa, chờ khi hắn buông mình ra, hai người đã tới một khu rừng mới. Thời Lễ hít sâu một hơi, không khỏi cảm thán: "Nơi này không khí thật tốt, thoải mái hợp lòng người, rất thích hợp cư trú."

"Thứ ngươi nói là linh khí," Thẩm Kinh Diễn nói xong dừng một chút, "Nhưng với một người không có thiên phú như ngươi mà nói, có thể cảm giác được không khí không tệ đã xem như tốt."

Thời Lễ nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, đối với hắn lộ ra một nụ cười giả dối.