Ta Quá Tra Nam Phụ Đều Hắc Hóa

Chương 42-2




Mỗi năm rắn đều có kỳ động dục, một ít có linh căn sẽ tu luyện thành xà, cho dù không thường xuyên như vậy hàng năm, nhưng ít nhất ba bốn năm sẽ có một lần, nhưng Thẩm Kinh Diễn cũng đã sống hơn một ngàn năm, nhưng một lần cũng không hề có.

Động vật không giống người, đến thời kỳ kia thì cũng chẳng có hành vi thân mật nào, cũng sẽ không có sự xúc động của nửa người dưới, cho nên Thời Lễ cũng mặc hắn chiếm tiện nghi, dù sao hắn cũng là không được.

Thời Lễ nghĩ một đại nam nhân như vậy, vừa nhìn lại rất âm dương quái khí chanh chua, kết quả lại là cái không được, trên mặt không khỏi lộ ra chút ý cười.

"Rất vui vẻ?" Thẩm Kinh Diễn nhạy bén nhận ra.

Thời Lễ theo đà thẹn thùng cúi đầu: "Đúng vậy, chỉ là nghĩ đến sinh trứng, có chút ngượng ngùng."

"Sinh sản là một việc hết sức bình thường, có gì mà ngượng ngùng cơ chứ?" Thẩm Kinh Diễn quét mắt liếc cô một cái.

Thời Lễ không trông cậy vào hắn có thể hiểu được cảm xúc phức tạp của nhân loại, chỉ phối hợp gật đầu: "Đúng đúng, ngài nói đúng."

Cô nói xong dừng một chút, ngón tay cọ xát ở trên bình: "Thuốc tốt như vậy, lúc lấy ngài có hỏi qua chủ nhân của lọ thuốc không?"

"Tất nhiên là không." Thẩm Kinh Diễn đúng lý hợp tình nói.

Tuy rằng Thời Lễ biết rõ còn cố hỏi, nhưng vẫn bị thái độ của hắn ảnh hưởng đến, im lặng chốc lát rồi nhắc nhở: "Như vậy sẽ không tốt, đều biết ở Quế An môn nhân tài xuất hiện lớp lớp, nếu như trả thù chúng ta thì làm sao bây giờ?"

"Có ta ở đây, tất nhiên không cần lo lắng." Thẩm Kinh Diễn không để trong lòng.

Thời Lễ nghĩ thầm có ngươi mới lo lắng, nhưng thấy bộ dáng tùy ý của hắn, cũng không khuyên tiếp, nhưng đến lượt xà tinh lại bắt đầu tra hỏi: "Ngươi cũng từng ở Quế An môn, chắc cũng quen biết nhau, thế nào, thấy ta cầm đồ vật của bọn họ nên không vui?"

"Không phải không phải, ta cũng không thân với bọn họ." Thời Lễ nhanh chóng phủi sạch quan hệ.

Thẩm Kinh Diễn xuy một tiếng: "Ngươi tốt nhất không nên thân."

Khóe miệng Thời Lễ giật giật, thức thời thay đổi đề tài.

*

Người bên Quế An môn tới còn sớm hơn trong tưởng tượng của cô.

Ngày nọ ngủ dậy, phát hiện mình đang nằm trên đống cỏ khô, không khỏi băn khoan trong giây lát. Trong khoảng thời gian này cô đều ngủ cùng Thẩm Kinh Diễn trên phiến đá, chỉ ban ngày mới được về đống cỏ khô, cô chắc chắn mình không phải là người mộng du, mà Thẩm Kinh Diễn nếu đi ra ngoài, cũng sẽ không tốt bụng đặt cô về lại chỗ, cho nên đã xảy ra việc gì?

Mới vừa có suy nghĩ này, sơn động liền rung lên, Thời Lễ tưởng Thẩm Kinh Diễn lại đi tu luyện, cũng không để trong lòng, nhưng chậm rãi ý thức được điểm không thích hợp.

Lúc hắn tu luyện mà phát giận, tuy rằng sẽ làm núi rung đất chuyển, nhưng khu rừng này dù sao cũng là nơi hắn trú ẩn, hắn tức giận cũng sẽ có chừng mực, sẽ không tổn hại quá nhiều đến nơi này, mà độ rung lắc hiện giờ, rõ ràng là muốn hủy hoại khu rừng.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ miên man, một tảng đá lớn từ trên đỉnh hang rơi xuống, Thời Lễ ôm đầu trong tiềm thức, nhưng trong tưởng tượng không có chút đau đớn nào, khi tảng đá sắp rơi xuống đầu cô thì đột nhiên như va phải cái gì đó, bay ra ngoài cách đống cỏ khô.

Cô sửng sốt, lúc này mới nhớ tới đống cỏ khô đã từng bị Thẩm Kinh Diễn hạ kết giới, căn bản là để phòng ngừa có người cứu cô, không nghĩ rằng hôm nay lại cứu cô một mạng.

Thời Lễ còn chưa kịp thở phào một hơi, bốn phía càng rung lắc lợi hại hơn, từng tảng đá to cứ thế mà rơi xuống, mắt thấy sắp đem cửa cửa động lấp kín, nếu như cô còn ở nơi này, chỉ sợ không bị đá đè chết, thì cũng bởi vì không có đường ra mà bị ngăn trở, rồi sống sờ sờ mà chết đói trong kết giới.

Cô hít sâu một hơi, mạo hiểm chạy ra khỏi đống cỏ khô, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới cửa động. Đá phía cửa động càng lúc càng nhiều, thấy chỉ còn lại một lối nhỏ, chân Thời Lễ bị đá rơi trúng, máu đỏ tươi chảy dọc xuống theo cẳng chân. Cô khẽ căn môi, cố gắng chạy đến phía lối nhỏ, rốt cuộc trước kia bị lấp kín, từ khe hở xông ra ngoài.

Nhưng bên ngoài cũng không tốt hơn trong động bao nhiêu, cây cối đổ rạp, chặn đứng con đường phía trước, ngoài sơn động khi chạy còn phải tránh né cây đổ xuống, quả thực khổ không thể tả.

Cô một bên đi, một bên nôn nóng tìm kiếm Thẩm Kinh Diễn, nếu cô đoán không sai, lúc này hẳn là hắn đã bị thương, cũng không biết có còn đang cậy mạnh mà đấu với nam chính hay không.

Cho nên phế xà cũng chỉ còn một chút tu vi, vì cái gì mà còn ngoan cố cơ chứ! Thời Lễ tức giận mắng một tiếng, lảo đảo lắc lư đi về phía trước, tìm nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được Thẩm Kinh Diễn đang hôn mê nằm bên khe suối.

"Thượng tiên! Thượng tiên tỉnh tỉnh!" Thời Lễ cuống quýt chạy tới, kết quả chạy đến gần hắn chân trái còn dẫm chân phải, trực tiếp ngã trên người hắn, răng cửa đập trên cơ bụng của hắn, Thời Lễ đau đến nhe răng trợn mắt, vẻ mặt thống khổ vỗ vỗ mặt Thẩm Kinh Diễn: "Thượng tiên, ngài tỉnh đi!"

Mày Thẩm Kinh Diễn giật giật, ánh mắt Thời Lễ sáng lên, vội tăng thêm lực đạo trên tay: "Thương tiên mau tỉnh lại đi, động đất!"

Cánh rừng này địa thế quỷ dị, bọn họ lại ở chỗ sâu nhất, nhóm nam chính không thể tìm đến đây nhanh được, đồng dạng Thời Lễ cũng không nên biết tồn tại của bọn họ, đơn giản coi chuyện này thành động đất.

Thời Lễ vỗ hắn vài cái, lại đột nhiên sinh ra chút lạc thú, không khỏi tăng thêm sức mạnh đánh hắn mấy cái, chờ khi bàn tay đau rát, Thẩm Kinh Diễn đột nhiên mở mắt, một bàn tay đánh thẳng về phía cô.

"Thượng tiên tha mạng!" Thời Lễ nhanh chóng nhắm mắt lại.

Bên tai phát ra tiếng vang lớn, Thời Lễ co rúm lại, phát hiện chính mình không bị đánh, cô cẩn thận mở to mắt, sau một lúc lâu liếc mắt sang bên cạnh, chỉ thấy một cây đại thụ không biết đổ xuống từ lúc nào, thân cây vừa vặn thẳng đầu cô, mà thứ Thẩm Kinh Diễn vừa đánh líc nãy, vốn dĩ là muốn đem đầu cô đập nát nhừ.

".. Đa tạ thượng tiên." Ý thức được chính mình vừa lướt quả cái chết, Thời Lễ đều ngốc.

Thẩm Kinh Diễn tối tăm hất thân cây sang một bên, đôi đồng tử đã hóa thành dựng đứng gắt gao nhìn chằm chằm Thời Lễ: "Sao ngươi không ở trong sơn động?"

"Động đất mạnh, cửa động cũng sắp bị lấp kín, ta sợ bị chặn bên trong nên chạy ra." Thời Lễ lạnh run nói.

Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm mắt cô: "Không phải động đất."

".. Vậy là cái gì?" Thời Lễ ra vẻ khó hiểu.

Thẩm Kinh Diễn hít sâu một hơi, Thời Lễ dừng một chút, lúc này mới phát hiện mình đang đè lên thân rắn của hắn, hơn nữa vừa vặn còn đè trên miệng vết thương vô cùng nặng, cô vội vàng từ trên người hắn bò xuống: "Xin lỗi xin lỗi!"

"Là người Quế An môn." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.

Thời Lễ chớp mắt, tiếp theo nghiêm túc nói: "Xem đi thượng tiên, đã nói trước với ngài rồi, không nên lấy loạn đồ của người khác, bây giờ hay rồi, bị người ta đánh đến cửa."

".. Ngươi đang giáo huấn ta?" Vẻ mặt Thẩm Kinh Diễn cổ quái.

Thời Lễ im lặng chốc lát, lấy lòng: "Không dám không dám, chỉ là ta không biết bây giờ nên làm cái gì mà thôi."

"Có cái gì không biết? Bây giờ ta không thể nhúc nhích, có nguy cơ đổ máu bất cứ lúc nào, nếu ngươi không muốn ở bên ta nữa, có thể nhân cơ hội này bỏ trốn, người Quế An môn tất nhiên sẽ bảo hộ ngươi chu toàn." Thẩm Kinh Diễn tùy ý nói.

Thời Lễ mím môi, lôi kéo cánh tay hắn đặt trên vai, một bên ý đồ đem hắn kéo lên, một bên nhỏ giọng nói: "Ta không đi."

"Hử?" Thẩm Kinh Diễn nhìn về phía cô.

Thời Lễ chua xót cười: "Nếu ngài ổn định, ta rất muốn về nhà thăm cha mẹ, nhưng ngài hiện tại nguy hiểm, ta sao có thể ném ngài mà đi.. Thượng tiên đừng sợ, giờ ta mang ngài giấu ở chỗ khác, sau đó tìm chút thảo dược, giúp ngài chữa khỏi vết thương."

Xà tinh bệnh, cô còn lâu mới tin hắn có lòng tốt như vậy, vừa rồi rõ ràng còn có thể tùy ý quật đổ một cây đại thụ, bây giờ lại còn giả bộ nhu nhược trước mặt cô, chỉ sợ nếu cô mà động tâm tư bỏ trốn, bên kia hắn liền vặn gãy cổ cô luôn.

Cô một bên chửi thầm một bên phát lực, nhưng mà một con rắn lớn như vậy, không phải cô dùng sức là có thể nâng dậy được, nhưng Thẩm Kinh Diễn lại chỉ bình tĩnh nhìn cô một lát, búng tay một cái trong tay xuất hiện một viên thuốc viên.

"Ăn." Thẩm Kinh Diễn nói.

Thời Lễ: "..."

Sao lại cho cô uống thuốc rồi.

Cô im lặng trong chớp mắt, nghiêm túc hỏi: "Đây là cái gì?"

"Thuốc này có lực lớn, ăn xong là có thể đỡ được ta." Thẩm Kinh Diễn nghiêm trang.

Thời Lễ: ".. Thần kỳ như vậy à." Cô chắc chắn, hắn đang coi cô là đứa trẻ mà chơi đùa, chắc là cảm thấy trí lực của cô bình thường, cũng nói ra loại lý do thiếu đạo đức như vậy.

Nhưng cũng không muốn chọc tức đại gia, Thời Lễ vẫn rất thức thời nuốt lấy, chờ khi đi đến đỡ Thẩm Kinh Diễn lên, lại có thể dễ dàng nâng lên, thậm chí cánh tay hắn đặt trên người mình, cô cũng không hề cảm thấy nặng.

"Thấy chưa, ta lừa ngươi làm gì." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.

À, tốt nhất cái đuôi của ngài không nên nhúc nhích nữa, ta liền tin.

Thời Lễ mở to đôi mắt vô tội, nỗ lực phối hợp với hắn: "Thượng tiên thật nhiều bảo vật."

"Tất nhiên." Thẩm Kinh Diễn không chút nào khiêm tốn.

Thẩm Kinh Diễn chống bả vai cô, hai người cùng đi về phía trước, mỗi lần vào lúc Thời Lễ sắp ngã xấp xuống, hắn sẽ lơ đãng mà đỡ một cái, hai người tăng nhanh tốc độ đi tới hồ nước, mà bên hồ lại truyền đến giọng nói chuyện của đệ tử Quế An môn.

"Thượng tiên, chúng ta có nên trốn đi không?" Thời Lễ nóng lòng nhìn khắp nơi.

Thẩm Kinh Diễn quét mắt liếc cô một cái, đột nhiên sắc mặt trắng bệch ngã xuống đất, Thời Lễ hoảng sợ, vội đỡ hắn: "Thượng tiên! Thượng tiên!"

Nhưng mặc kệ cô có gọi thế nào hắn cũng không phản ứng lại, nghe giọng nói của mấy người đó càng ngày càng gần, Thời Lễ nói thầm một câu: "Xà tinh chắc sẽ không chết đuối đâu."

Nói xong, cô liền dùng toàn bộ sức lực, đẩy mạnh Thẩm Kinh Diễn vào trong hồ. Thân thể Thẩm Kinh Diễn rơi vào trong nước, chậm rãi chìm xuống dưới, mặt hồ nhanh chóng yên tĩnh lại, giống như chưa từng phát sinh việc gì.

Thời Lễ nghĩ cũng rất đơn giản, chính là giấu hắn đi, với vốn kiến thức hạn hẹp của cô, xà hẳn có thể sống trong nước. Nhưng khi nhìn thấy hắn không ngừng chìm xuống, cô liền hoàn toàn luống cuống, chạy nhanh nhảy xuống nước tìm lại, chỉ là xà tinh cô muốn tìm đã hoàn toàn biến mất.

Thời Lễ thử lặn, nhưng nhiều nhất cũng chỉ lặn xuống được hai mét, xuống chút nữa cũng không được, cô ở trong hồ bơi một vòng lớn cũng không tìm được xà tinh, tức khắc sống không còn gì luyến tiếc bò lên bờ, nương vào địa hình quen thuộc mà núp vào.

Cô vừa mới trốn đi không bao lâu, liền nghe thấy mấy tên đệ tử đó cho nổ tung mặt hồ, nhanh chóng cảm thấy mình may mắn, nếu không bị chết cũng khó coi rồi.

Cô lẳng lặng nghe động tĩnh phía ngoài, không bao lâu suy nghĩ liền có chút phân tán, nhìn đến chỗ mình ẩn núp vừa vặn có thảo dược chữa được vết thương của Thẩm Kinh Diễn, đơn giản chuyên tâm bắt đầu hái thuốc, chờ khi hái được ổn ổn, đột nhiên cảm thấy xung quanh có chút yên tĩnh quá, cô sửng sốt một chút, sinh ra một phần dự cảm không tốt.

Như là chắc chắn với dự cảm của cô, trước mắt cô xuất hiện một đôi ủng, Thời Lễ nuốt nước miếng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, với bộ trang phục thống nhất của bọn họ, đây chính xác là đệ tử của Quế An môn.

Thời Lễ ngượng ngùng cười, yên lặng cho tay về phía sau, đem thảo dược nhét hết vào đai lưng: "Các ngươi.."

"Ngươi là người của xà yêu?" Có một thiếu niên giận dữ nói.

Thời Lễ nuốt nước miếng: "Xà yêu gì cơ?"

"Nói bậy, phạm vi trăm dặm quanh nơi này đều không có vật sống, cố tình lại có một người sống sờ sờ như ngươi, còn dám nói không quen biết xà yêu?" Người nọ trách cứ.

Người bên cạnh châm ngòi thổi gió: "Nàng ta không chừng cũng là yêu quái, chắc chắn tu vi cao hơn tên xà yêu kia, cho nên mới vì tên yêu quái kia giấu giếm."

"Đúng vậy, nhìn mặt nàng ta mà xem, lớn lên chính là khuôn mặt của yêu quái!" Lập tức có người phụ họa.

Thời Lễ: "..."

Nói chuyện thì nói chuyện, sao lại còn công kích cá nhân, chẳng lẽ lớn lên đẹp một chút thì đều là yêu quái sao?

Cô thấy mấy người này càng nói càng tức giận, cuối cùng cũng nhận ra nguy hiểm, vì thế ngập ngừng hỏi: "Các ngươi có muốn chờ đại sư huynh của các ngươi tới phân xử không?"

Mấy tên tiểu tử mới lớn này, đến người cùng yêu quái cũng phân không ra, cô thật sự sợ bọn họ ngộ thương chính mình, cho nên vẫn nhắc nhở bọn họ nên gọi nam chính đến phân xử.

Mọi người sửng sốt, tiếp theo thiếu niên đi đầu tức giận nói: "Đến đại sư huynh của chúng ta mà ngươi cũng biết, còn nói chính mình không phải yêu quái?"

Thời Lễ: "..."

Hai thứ này thì có liên hệ gì à?

Cô vừa muốn tiếp tục giải thích, người nọ liền rút kiếm ra, bay thẳng đâm về phía cô, trong lòng Thời Lễ cả kinh, la lên một tiếng: "Thượng tiên!"

Cô không trông cây vào Thẩm Kinh Diễn đã chìm xuống nước có thể cứu cô, chỉ là nguy hiểm trước mắt theo bản năng phản ứng mà thôi, không nghĩ tới chính mình vừa kêu hắn xong, một trận gió yêu ma đột nhiên thổi tới, đem vài người của Quế an môn hoàn toàn thổi bay, mà cô cũng bị cơn gió yêu ma này bao lấy, phóng về hướng mặt hồ.

Chờ khi cô ý thức được mình đang ở trong lồng ngực của Thẩm Kinh Diễn, đột nhiên hô hấp thông thuận lên, nhưng áp lực vừa nãy cũng đều biến mất. Cô không tin tưởng mở to mắt, phát hiện không biết lúc nào chính mình đã đi vào một cung điện đẹp đẽ, cửa lớn tuy rằng rộng mở, nhưng nước tới cửa liền dừng lại, hình thành một bức tường nước, đến nỗi bên trong cung điện, không khác gì trên mặt đất.

".. Sông lâu rồi đúng là cái gì cũng có thể nhìn thấy." Thời Lễ lầm bầm một câu, tiếp theo nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn, vẻ mặt kích động nói, "Ngài không có việc gì là tốt."

Thẩm Kinh Diễn liếc mắt nhìn cô: "Thấy ta không chết đuối, có phải rất thất vọng hay không?"

"Ta không muốn làm ngài chết đuối, mấy người đó đi tới, ta lại không có chỗ giấu ngài, chỉ có thể tìm cách khác giấu ngài đi, không nghĩ rằng ngài vẫn luôn chìm xuống, thật sự hù ta sợ chết," Thời Lễ thấy tinh thần hắn không tệ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, "May mắn ngài không chết đuối, nếu không ta phải làm sao bây giờ."

Câu nói này là phát ra từ nội tâm, cô còn trông cậy vào việc nhanh chóng tiêu trừ giá trị cừu hận, để sớm một chút rời đi cái thế giới tu tiên chó má này, nếu hắn chết thì cô xong luôn.

Thẩm Kinh Diễn nhìn cô chứa đầy nhiệt tình mà nói, đáy mắt nổi lên tia gợn sóng, nhưng nhanh chóng lại khôi phục bình tĩnh, âm dương quái khí nói: "Ngươi đương nhiên phải sợ ta chết."

Nói xong lại ném cho cô một viên thuốc viên.

Thời Lễ: ".. Đây lại là cái gì?"

"Thuốc giải độc." Thẩm Kinh Diễn nhàn tản trả lời.

Thời Lễ trầm mặc một cái chớp mắt: "Ta vì sao lại phải uống giải dược?"

"Ngươi nói đi?" Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.

Thời Lễ nghĩ đến hắn vừa rồi cho cô ăn thứ thuốc tăng lực gì đó, trong lòng dâng lên xúc động muốn bóp chết hắn. Hắn vừa rồi đã chắc chắn rằng cô không dám cãi lời, mới muốn cô ăn viên thuốc đó, cho cô ăn xong cũng làm tốt tính toán, chỉ cần cô dám bỏ chạy cùng đám người Quế An môn, hắn liền giết chết cô.

Chỉ sợ vừa rồi ngất xỉu cũng là giả vờ đi?

".. Thượng tiên vì ta, thật đúng là làm phiền ngài rồi." Thời Lễ nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Kinh Diễn giống như đang xem sủng vật, biết rõ cô tức giận, còn muốn trêu chọc một câu: "Thế nào, không vui?"

"Tất nhiên không vui, còn muốn đánh ngài một trận cho hết giận," Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng, từ sau eo móc ra thảo dược, "Bây giờ vẫn nên chữa khỏi vết thương cho ngài trước đã, nếu không ta lại lo lắng."

Khuôn mặt yêu nghiệt của Thẩm Kinh Diễn hiếm khi lộ ra vẻ bàng hoàng, như thể hắn là lần đầu tiên gặp được Thời Lễ, từ đầu tới chân đánh giá lại cô một lần.

Lo lắng? Hắn chưa từng được ai lo lắng tới, cảm giác này vậy mà khá thú vị.