Trong lúc đầu óc còn đang trống rỗng, chỉ cảm thấy mấy rễ cây gối dưới đầu đột nhiên trườn ra, sự lạnh lẽo và thô ráp khiến cổ cô đau đớn, cô vừa muốn nâng cổ lên một chút, liền đối diện với đôi mắt màu đỏ sâu kín.
Thời Lễ: "..."
"Tại sao không nói gì?" Một cái đầu rắn to nhô ra trước mắt cô, khi nói chuyện lưỡi đỏ phun ra thu vào, mỗi lần phun ra, lưỡi đều như vô tình lướt qua gương mặt cô, cảm giác ướt lãnh làm Thời Lễ run bần bật.
* * *Quá dọa người rồi, cô muốn từ bỏ. Thời Lễ sống không còn gì luyến tiếc mở miệng: "Ngươi, ngươi sẽ giết ta sao?"
"Không chắc chắn được, còn phải xem tâm trạng của ta, nếu tâm trạng tốt thì coi như bỏ qua chuyện này." Lưỡi xà tinh phun ra.
Thời Lễ nuốt xuống nước miếng: "Vậy bây giờ tâm trạng của ngươi tốt chứ?"
"Không tốt lắm." Đầu rắn như muốn chế tạo sự sợ hãi, đến giọng nói cũng mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Eo Thời Lễ bị thân rắn cuốn lên, hơn nữa còn có thể cảm giác được hắn đang dần dần dùng sức, chỉ cần tăng thêm chút lực đạo nữa thôi, cô có thể trực tiếp bị cắt thành hai đoạn.
Trong khoảnh khắc tử vong sợ hãi, Thời Lễ đột nhiên bùng nổ khát vọng sống sót, cô run rẩy đối diện với đầu rắn: "Vì sao không tốt?"
"Bởi vì con mồi ta nuôi lại dám chạy trốn." Đầu rắn trả lời cô.
Thời Lễ: ".. Bỏ qua chuyện này đi, ngươi cảm thấy bây giờ ta nên làm thế nào mới khiến tâm trạng ngươi tốt hơn?"
Đầu rắn trầm tư một lát: "Giết con mồi chạy trốn?"
"Không, không được, không phải là nói bỏ qua chuyện này sao?" Thời Lễ khóc không ra nước mắt.
Đầu rắn tê tê phun ra lưỡi, Thời Lễ muốn né tránh nhiều lần nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, tiếp theo liền cảm giác được một đồ vật lạnh lẽo luồn vào quần áo của cô, Thời Lễ run lập cập, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn: "Ngươi ngươi ngươi lấy cái đuôi ra mau!"
"Không phải muốn tâm trạng ta tốt hơn sao?" Đầu rắn lười biếng nói, "Vậy hầu hạ ta tốt đi."
Thời Lễ: ".. Bây giờ sao?"
"Không được?" Đầu rắn hỏi lại, khi nói chuyện một đoạn đuôi rắn đã chạm đến đùi của cô.
Da rắn mặt ngoài nhìn khá bóng loáng, kỳ thật lại rất thô ráp. Đặc biệt là loại nam phụ xà tinh to lớn này, thân rắn so với những loại rắn bình thường to hơn gấp mấy trăm lần, vảy trên người cũng nhiều hơn hẳn, khi xẹt qua da của con người thì lại vô cùng đau.
Nhưng lúc này Thời Lễ cũng không rảnh lo đau, cô hiện tại bị dọa sắp phát điên lên rồi, bình tĩnh nhìn nam phụ nửa ngày, đột nhiên lại kịch liệt giãy giụa: "Ngươi buông ta ra! Buông ta ra.."
Nói còn chưa dứt lời, đuôi của nam phụ liền lui ra ngoài, trực tiếp cuốn cô lên, chậm rì rì trườn về sơn động, Thời Lễ tạm thời thoát được, nhưng sợ hãi trong lòng không giảm mà còn tăng, có lẽ khi về lại sơn động, cái chết của cô sẽ lại càng khó coi hơn.
Lúc cô còn đang sợ hãi, đột nhiên ngửi được nồng đậm mùi máu, cô dừng một chút nhìn theo mùi máu, khi nhìn đến vị trí phía sau phần thân rắn, có một vết đao chém mười mấy centimet, bên ngoài đang không ngừng đổ máu. Một lão yêu quái tu luyện mấy ngàn năm như nam phụ khi có vết thương thường sẽ tự lành lại ngay, nhưng vết thương này lại luôn đổ máu, hiển nhiên đã bị gây thương tích bởi một loại thần khí nào đó.
* * * Đã xảy ra việc gì? Thời Lễ cố để mình ổn định lại, bắt đầu nhớ lại đoạn cốt truyện này.
Dựa theo tuyến thời gian mà suy đoán, lần này nam phụ rời khỏi rừng chắc hẳn là đi Thiên Sơn tìm một loại linh dược dùng để trị liệu vết thương do thiên lôi gây ra khi thiên kiếp, không ngờ tới lúc sau cũng gặp phải nam nữ chính đi tìm thuốc, hai bên đánh nhau, tu vi của hắn vốn dĩ đã mất hơn phân nửa, trên người còn lưu lại vết thương của thiên kiếp, tất nhiên sẽ không đánh lại được nam chính mang bàn tay vàng, nam chính dùng tới Thần Khí cổ đâm hắn bị thương, hắn lúc này mới chạy trối chết.
Thời Lễ: "..."
Rất hay, vốn dĩ đã không tìm được thuốc còn bị đả thương, đã là một việc vô cùng tức giận, kết quả còn gặp được con mồi mình nuôi dưỡng bỏ trốn.
Nếu cô là nam phụ, khẳng định cũng sẽ trút tức giận lên con mồi.
Thời Lễ tang thương thở dài, cảm thấy mọi việc có chút phiền toái, tâm tư trả thù của nam phụ rất mạnh, nếu thật sự muốn giết cô chỉ sợ cũng sẽ hành hạ đến chết, tuyệt đối sẽ không cho một cái chết nhẹ nhàng.
* * * Bị giết đã thảm rồi, vậy mà còn bị hành hạ đến chết, quả thật là tàn nhẫn cực điểm. Thời Lễ cảm thấy không thể ngồi chờ chết, cần phải dỗ nam phụ cho vui lên mới được, vì vậy ở trong đầu điên cuồng đọc nguyên tác, soát thật lâu mới tìm đến trang nói về cách chữa loại vết thương này.
Cô vừa muốn cẩn thận đi nhìn thì đã bị nam phụ vung đuôi lên, cả người cứ thế bay thẳng vào sơn động, nếu không phải vận khí tốt rơi vào một đống cỏ khô, chỉ sợ nếu như không ngã gãy chân thì cũng quăng ra một thân thương tật.
Thời Lễ quay cuồng một vòng, dán lên vách đá lạnh lẽo trong sơn động, run rẩy nói chuyện với nam phụ: "Ngươi có phải bị thương đúng không?"
"Thế nào, muốn nhân lúc ta bệnh mà lấy mạng ta?" Khi nam phụ nói chuyện, thân thể dần dần hóa hình, sau chớp mắt liền biến thành nửa người nửa xà.
Chỉ đơn thuần nhìn phía trên của hắn, tuyệt đối sẽ không thể nói xấu, so với mấy nam phụ ở thế giới trước nhiều hơn một phần âm nhu, cũng nhiều thêm vài phần nữ tính, đôi mắt như ẩn giấu móc, tùy lúc sẽ dụ dỗ người khác, đôi môi hồng giống như anh đào, vừa nhìn rất nguy hiểm lại còn mê người, lần này không biết có phải do bị thương hay không, sắc môi nhạt đi không ít, nhìn qua khá giống người bình thường.
Tóc của hắn đen nhánh giống như tơ lụa mà tán loạn ra sau người, đàn ông bình thường để tóc dài như vậy khá khó coi nhưng với hắn lại vô cùng hợp, hơn nữa màu da trắng nõn như sứ, càng làm người khác không thể phân biệt là nam hay nữ. Mà nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy xương quai xanh đẹp đẽ cùng cơ bụng rõ rệt, đường cong cơ bắp cánh tay tuy rằng không rõ ràng nhưng cũng tràn đầy sức công phá, xem như vưu vật hiếm có chốn nhân gian.
Nếu ở dưới sáu khối cơ bụng kia không phải là thân rắn, vậy thì sẽ chắc chắn là loại mà cô yêu thích nhất. Thời Lễ yên lặng đem tầm mắt trên thân hắn chuyển về mặt, miễn cưỡng nở một nụ cười giả: "Ta nào đâu dám, cho dù thượng tiên Kinh Diễn chỉ còn lại một hơi, đem ta đánh chết cũng rất dễ dàng, chút việc như này ta vẫn còn rõ."
"Ngươi thật ra cũng khá thông minh," Thẩm Kinh Diễn nâng tay lên, nắm cằm cô, "Nếu đã thông minh như vậy, sao vẫn còn chạy trốn?"
Tay hắn lạnh giống như khối băng, Thời Lễ nhịn không được rùng mình một cái, nhưng thứ chân chính khiến cô sợ hãi lại là đôi mắt màu đỏ của hắn. Khi lần đầu tiên đến thế giới này, cô bị nuôi nhốt trong một thời gian nhất định, đối với nam phụ cũng có chỗ hiểu biết, cho nên cô biết rõ, hắn nếu càng bình tĩnh, chứng tỏ cô càng gặp nguy hiểm, không chừng sâu trong lòng hắn đã nghĩ ra trăm cách hành hạ cô đến chết rồi.
"Ngươi ngươi ngươi bình tĩnh một chút, ta thật sự không phải chạy trốn!" Thời Lễ sắp bị dọa chết rồi, nước mắt lấp ló tùy thời sẽ rơi xuống.
Thẩm Kinh Diễn giương lên khóe môi, kiên nhẫn thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của cô, cảm thấy chơi chán rồi liền vươn một bàn tay nắm lấy cổ cô.
Cảm nhận được động mạch ở cổ cô đang nảy lên, hắn hưởng thụ nheo lại đôi mắt, vẻ mặt yêu nghiệt.. Không, vốn dĩ chính là yêu nghiệt.
"Ta lúc trước bắt ngươi trở về cũng chỉ vì ngươi lớn lên khá hợp mắt ta, tính tình lại ngoan ngoãn, đáng tiếc, hóa ra lại là giả." Ngoài miệng Thẩm Kinh Diễn nói đáng tiếc, nhưng vẻ mặt lại không hề có chút đáng tiếc nào, ngược lại vô cùng sung sướng: "Ta còn vốn nghĩ, chờ ngươi sinh xong trứng cho ta thì sẽ thả ngươi về nhà, xem ra bây giờ, chắc ngươi không có cái phúc khí này rồi."
Khi nói chuyện, ngón tay hắn bóp lại càng chặt, mặt Thời Lễ nghẹn đến mức đỏ bừng, trong ánh mắt cũng có cảm giác sung huyết. Cô liều mạng giãy giụa, nhưng tay Thẩm Kinh Diễn lại cứng như một thanh sắt, cho dù cô có dùng sức lực toàn thân cũng chưa chắc có thể thoát ra.
"Ta, ta có thể trị thương giúp ngươi.." Thời Lễ ra sức nói ra công dụng của mình.
Nhưng Thẩm Kinh Diễn vẫn không buông cô ra, thậm chí còn tăng thêm lực đạo: "Ta thật khinh thường ngươi, hiện giờ đến cả việc nói dối này cũng dám nói."
Thời Lễ: "..."
Thật sự không nói dối.
Nhưng cô cũng không còn sức nói ra nữa.
Dần dần, sức lực giãy giụa ngày càng nhỏ, cuối cùng nhận mệnh nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt rơi xuống, cánh hoa trên cổ tay ẩn ẩn nóng lên, giây tiếp theo cô đột nhiên rơi mạnh xuống, chờ khi phản ứng lại thì đã ở trên đống cỏ khô.
"Khụ khụ.. Ọe.." Cả người Thời Lễ nhũn ra nằm liệt trên mặt đất, mặt đỏ bừng vừa ho vừa nôn, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.
Cô quỳ rạp trên mặt đất nghỉ tạm hồi lâu mới có khí lực quay người lại nhìn, kết quả tên yêu quái nửa người nửa xà vừa nãy giờ phút này đã biến trở về nguyên hình, nằm mềm oặt trên mặt đất, hẳn là ngất xỉu.
Thời Lễ còn ngồi đó to miệng hút khí, mỗi lần hô hấp cổ họng đều đau, hiển nhiên đã bị thương, cô oán hận đứng lên, sau đó cảm thấy đau nhói ở mắt cá chân phải, cô hít hà một hơi, trong lòng càng thêm tức. Nhìn đầu rắn vẫn không nhúc nhích mà nheo lại đôi mắt, rất muốn làm theo lời hắn nói, nhân lúc hắn bị bệnh thì tiễn hắn luôn, mọi chuyện thế là ổn thỏa.
Nhưng khi cô bình tĩnh nghĩ lại, cảm thấy vẫn không nên, không nói đến việc chính mình có thể hạ tay tàn nhẫn hay không, thì lấy một cục đá làm sao có thể đập chết được một lão yêu ngàn năm, đều khó mà nói được, nếu như vào trường hợp cô không đập chết được, ngược lại còn đánh thức hắn dậy, vậy thì việc chết không còn gì nghi ngờ.
Cô thở dài, chịu đựng cơn đau nơi cổ họng và mắt, đi đến phần sau của thân rắn ngồi xổm, chống lại cơn buồn nôn mà di chuyển cơ thể của hắn ta, lộ ra chỗ bị thương.
Nam phụ lần này xem ra thật sự bị thương không nhẹ, nếu cô không can thiệp, dựa theo cốt truyện mà nói hắn sẽ rất lâu mới phát hiện ra được, thuốc trị vết thương cho mình lại ở chính ngay trong khu rừng hắn sinh sống, nhiều lúc còn vì miệng vết thương đổ máu mà lâm vào hôn mê.
Thôi cứ để hắn hôn mê đi, đỡ phải tỉnh lại rồi đòi giết cô.
Thời Lễ nói thầm một câu, nhưng rốt cuộc vẫn không mặc kệ được, dù sao cô cũng cần phải công lược nam phụ, phải làm hắn tỉnh táo, tìm ra một lý do để không giết mình. Trong lòng cô tính toán nửa ngày, cuối cùng khập khiễng ra khỏi sơn động, đi tìm loại thuốc có thể trị được miệng vết thương này.
Dựa theo miêu tả trong sách, Thời Lễ nhanh chóng có thể tìm được nơi loại thảo dược này sinh trưởng, ngồi xổm xuống mà bắt đầu đào. Trong cái rừng này chỉ có cô và nam phụ là vật sống, hiện tại hắn lại còn hôn mê bất tỉnh, cô không lo lắng sẽ xuất hiện nguy hiểm nào khác, cho nên chỉ chuyên chú đào thảo dược.
Bởi vì có một bàn tay vàng là cốt truyện, cô nhanh chóng chuẩn bị được dược liệu, vì thế lại khập khiễng về sơn động, mặc dù trong rừng không có côn trùng cùng mãnh thú nào khác, nhưng trên đất lại có cỏ dại mọc san sát thành cụm, chân cô bị thương lại đi một vòng như vậy, cổ chân cũng sưng thành cái bánh bao rồi.
Trong lòng Thời Lễ mắng nam phụ tám trăm lần, lúc này mới đem các loại dược liệu vò vào nhau, đặt trên đá bắt đầu giã nát thật lâu. Làm việc lâu như vậy, quần áo của cô hẳn cũng đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, vì thế trực tiếp cởi ra áo ngoài.
Thế giới này tuy rằng có vô số yêu ma, nhưng tổng thể thì bối cảnh vẫn giống như thế giới trước, đều chung về loại tiểu thuyết cổ trang, cho nên y phục của cô ở thế giới này ngoại trừ khác nhau về hình thức thì những mặt khác cơ bản không khác biệt lắm. Sau khi cởi bỏ áo ngoài thì cũng chỉ còn lại váy trên người, vạt áo ôm chặt lấy da thịt trước người.
Thời Lễ chuyên chú nắm đống thảo dược đã giã nát trong tay, không chú ý đến có một đôi mắt sâu kín đang nhìn chằm chằm mình, chờ khi cô đem thảo dược đó đắp lên thân rắn thì cả người lại đột nhiên bay lên trời, đồ trong tay cô tức khác rơi ra phân nửa, chất lỏng dưới ý thức nắm chặt tay cũng đều tràn ra, trực tiêp lãng phí hết.
"Muốn giết ta?" Đầu rắn phun ra cái lưỡi đỏ thắm.
Cổ Thời Lễ bị đuôi rắn quấn lấy, nước mắt từ khóe mắt không ngừng tràn ra, gian nan mở miệng: "Không, không có, ta đang cứu ngươi.."
"Phải không?" Đầu rắn có vẻ đang cười, miệng to lớn nhếch lên một độ cung, muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị, "Nghe nói thịt người đại bổ, không bằng lấy thân ngươi nuôi ta, thấy thế nào? Như vậy vết thương của ta tự nhiên sẽ tốt lên."
"Ta thật sự đang cứu ngươi.." Thời Lễ hô hấp sắp tắt dần, hốc mắt cũng trướng đến khó chịu, thấy nam phụ động sát khí, trong đầu nóng lên liền đem dược liệu còn lại trong tay vứt đến chỗ vết thương của hắn.
Sau khi thuốc rơi vào vết thương, miệng vết thương phảng phất giống như bị bỏng, lập tức nổi lên những bong bóng lớn màu đen, bong bóng phồng lên một mức độ nhất định liền vỡ ra, bốc ra mùi hôi thối của thịt thối. Thời Lễ sắp bị bóp cổ đến chết, ngửi được thứ mùi này còn không chịu được muốn nôn mửa, có thể biết rằng thứ mùi này có bao nhiêu ghê gớm.
"Ngươi thật to gan." Đầu rắn đột nhiên rống lên, có vẻ vô cùng tức giận, rõ ràng miệng vết thương rất đau nhưng hắn như không cảm giác được, chỉ vội vàng muốn giết Thời Lễ, nhưng đến khi hắn muốn hoàn toàn vặn gãy cổ cô thì miệng vết thương mới vừa rồi đau đớn chợt trở nên lạnh lẽo, tiếp theo chỗ vừa bị đống dược vứt vào kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà dần dần khép lại.
Đầu rắn dừng một chút, tiếp theo buông Thời Lễ ra.
Thời Lễ đang dần tuyệt vọng không nghĩ tới đột nhiên lại được buông ra, cô lại lần nữa bị ném trên mặt đất, cổ hỏng cùng cổ chân đau đớn như xuyên tim, lần này bị bóp cổ đến ho khan cô cũng không thể làm được, hơi thở thoi thóp ngã trên mặt đất, há miệng hít thở cũng vô cùng đau.
"Sao ngươi có thể trị được vết thương này?" Hắn nói chuyện, chậm rãi biến thành nửa người nửa xà.
Thời Lễ mở miệng nuốn trả lời nhưng cổ họng lại truyền đến một trận đau đớn, cô chỉ có thể đỏ mắt không nói, Thẩm Kinh Diễn không vui liếc nhìn cô: "Phiền phức."
Nói xong, bàn tay hắn vung lên, cổ họng Thời Lễ đang đau đớn chợt biến mất, mà bàn chân vốn dĩ đang sưng to cũng trở lại bình thường, giống như chưa tình bị thương.
Thời Lễ: "..."
Tuy rằng biết được tiểu thuyết huyền huyễn không nói đến sự logic, nhưng cô vẫn có chút khiếp sợ.
"Trả lời." Thẩm Kinh Diễn dường như không còn kiên nhẫn, đôi mắt yêu dã tức giân liếc cô một cái.
Thời Lễ vội nói: "Trước kia từng có thế gia* từ Quế An Môn đến ở nhà ta, nhà ta có gã sai vặt không hiểu chuyện, nửa đêm trộm sợ soạng đao của một người trong đó nên bị chém thương, mà người kia lại khá tốt, còn nhờ ta đi bốc thuốc trị liệu cho gã sai vặt, ta vừa nhìn qua miệng vết thương của ngươi, cùng vết thương của gã sai vặt có điểm giống nhau, liền nghĩ chắc hắn cùng một loại thương pháp."
*Convert ghi con cháu, mình thấy không hay nên đổi thành thế gia, nếu về sau không đúng sẽ được sửa lại sau.
Dựa theo nguyên văn của cốt truyện, ở Quế An Môn xác thật có thế gia đi qua nhà cô, gã sai vặt cũng trộm sờ soạng đao của nam chính, nhưng nam chính không hề kêu cô đi bốc thuốc.. Nhưng cũng không quan trọng, cô cũng không tin nam phụ xà tinh sẽ đi tìm nam chính hỏi chuyện này.
Xà tinh.. Thẩm Kinh Diễn xác thật không có ý đi hỏi chuyện, hắn chỉ như suy tư gì đó hỏi một câu: "Thật không?"
"Nếu ngươi không tin thì có thể đi tìm hiểu, trong trấn của ta đều biết sự việc gã sai vặt đó bị thương." Chỉ là sự tình cụ thể chỉ sợ lại không ai biết. Thời Lễ biết việc này hắn không tìm ra sơ hở được liền chính trực nhìn hắn.
Thẩm Kinh Diễn trầm ngâm một lát, duỗi tay bóp lấy cằm cô: "Ngươi vì sao lại muốn giúp ta, nhân lúc ta hôn mê mà bỏ trốn không phải rất tiện sao?"
".. Pháp lực của thượng tiên cao siêu vô cùng, ta nếu như chạy thoát thì ngài cũng sẽ mau chóng bắt được ta trở về, ta nào dám chạy chứ." Thời Lễ vội lấy lòng nói.
Thẩm Kinh Diễn câu lên khóe môi: "Một khi đã như vậy thì sao lúc đầu lại muốn chạy trốn chứ?"
"Ta đã nói rồi mà, là ta đang rèn luyện thân thể, để có thể nghênh đón tốt kỳ động dục của thượng tiên." Lời nói dối này quá tệ, đại đa số mọi người đều không tin tưởng, nhưng nếu nói lần thứ hai thứ ba, chắc chắn sẽ có người tin, huống chi lúc cô nói ra còn gia nhập hành động để chứng minh, không sợ Thẩm Kinh Diễn không tin.
Quả nhiên, sát ý của Thẩm Kinh Diễn đối với cô phai nhạt không ít, ngón tay lạnh băng một đường từ cằm cô rà xuống dưới sờ đến sống lưng: "Hóa ra là ta trách oan ngươi."
".. Là ta làm không đúng, không nên bỏ bê thượng tiên ở một bên mà tập luyện một mình." Thời Lễ cố nén xúc động muốn run lên, nỗ lực nghiêm túc thổi phồng khí màu hồng.
"Không uổng công ta coi trọng ngươi, cái miệng này rất là ngọt," Thẩm Kinh Diễn bị cô lấy lòng, lười biếng nằm trên mặt đất, "Thảo dược vẫn còn thiếu, ra ngoài hái thêm một ít trở về, chăm chỉ phục vụ ta đắp thân."
".. Vâng." Thời Lễ cung kính nhận lệnh, xoay người ra khỏi sơn động.